Dù đã ngủ, nhưng điện thoại vẫn còn cầm trên tay. Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như ngủ mơ mơ màng màng trong video, trong mắt xuất hiện ý cười. Anh nhìn rất lâu, không nỡ tắt video, dứt khoát để như vậy ngắm cô.
Rõ ràng hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, nhưng anh vẫn rất thích Hứa Bảo Như, thích đến mức cô mới đi nửa ngày đã nhớ cô, thích đến mức có thể ngắm nhìn cô nhu vậy suốt đêm, mãi mãi vẫn không ngắm đủ.
__
Hứa Bảo Như ngủ một giấc đến hừng đông, lúc tỉnh lại, cũng không nhớ tối hôm qua mình ngủ mất từ lúc nào. Cô cuộn mình trong chăn, mơ mơ màng màng mò tìm điện thoại, cầm lên nhấn hai cái mới phát hiện đã tắt máy.
Cô thả điện thoại lên tủ đầu giường, trở mình, đắp chăn lên muốn ngủ tiếp. Kết quả mới vừa nhắm mắt lại, mẹ đã gõ cửa ở bên ngoài, kêu cô, "Bảo Như, dậy đi con, một hồi phải đi viếng mộ nữa đấy."
"Vâng —–" Hứa Bảo Như đáp một tiếng, lúc này mới nghe lời chui ra khỏi chăn.
Cô thức dậy thì sạc pin điện thoại trước, sau đó mới mang dép đi vào phòng tắm rửa mặt.
Năm mới phải đến viếng và tảo mộ cho tổ tiên là quy củ, lúc Hứa Bảo Như rửa mặt xong thay quần áo xuống lầu, mọi người đều lần lượt từ ngoài tới, không cần ai gọi, tự mình đi lấy bánh trôi nước trên bàn để ăn.
Hứa Bảo Như ôm áo khoác lông vũ đến đặt trên ghế sofa, sau đó cũng ngồi vào bàn ăn bữa sáng.
Các người lớn đang thảo luận chuyện sinh nhật tám mươi tuổi của ông nội, tiệc năm mới năm nay nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt. Sinh nhật tám mươi tuổi của ông nội là một việc mừng, người trong nhà đã chuẩn bị từ hai tháng trước, vì sân nhà lớn, ông nội muốn làm ở nhà, nên bố trí bàn tiệc trong sân càng thêm náo nhiệt.
Vậy nên mấy ngày nay đám con cháu nhà họ đều bận rộn phụ giúp trang trí sân, buổi sáng viếng mộ cho tổ tiên về, Hứa Bảo Như cũng bị anh họ gọi đi bơm bóng giúp.
Mùa đông ở thành phố Giang rất lạnh, Hứa Bảo Như mặc một chiếc áo lông vũ dài màu trắng, ngồi trên băng ghế ở sân, vừa bơm bóng vừa hỏi, "Bây giờ treo bóng lên, đến ngày mốt sẽ không bị xì chứ?"
Anh họ đứng trên thang chữ A, treo đèn lồng lên cây, nói: "Không biết, buộc chặt chút sẽ không bị xì đâu. Hơn nữa tối mai có khách đến, phải trang trí xong sớm."
Đại thọ của người lớn tuổi, đêm đầu tiên sẽ mở tiệc mời khách, chỉ là giữa trưa ngày hôm sau yến tiệc mới bắt đầu.
Hứa Bảo Như bơm bóng, cháu gái nhỏ và cháu trai nhỏ chạy tới, hai đứa trẻ trơ mắt nhìn cô.
Hứa Bảo Như buộc xong một quả bong bóng, đùa với chúng, "Nói gì đó dễ nghe sẽ cho hai đứa chơi."
Miệng cháu gái nhỏ ngọt ngào, lập tức nói: "Dì ơi, dì thật là xinh đẹp quá, con thích dì lắm."
Hứa Bảo Như nhất thời không nhịn được cười, cô nhéo mặt cháu gái một cái, nói: "Tiểu Sở Sở, sao con lại đáng yêu như vậy chứ."
Cháu gái nhỏ toét miệng cười.
Cháu trai nhỏ cũng đi theo nói: "Dì ơi dì, năm mới vui vẻ nha dì."
Hứa Bảo Như thật sự thích hai đứa nhỏ này chết mất, cô buộc một quả bóng màu hồng phấn cho cháu gái, buộc một quả bóng màu vàng cho cháu trai.
"Cảm ơn dì."
"Không cần cảm ơn, hai đứa ngoan quá." Hứa Bảo Như cười, sờ đầu hai đứa trẻ một cái.
Cháu gái nhỏ đứng ở phía trước chơi bong bóng trong tay một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với anh trai mình: "Anh, em muốn chơi thử bong bóng của anh."
Cháu trai nhỏ rất có dáng vẻ của người làm anh, đưa quả bóng màu vàng trong tay cho em gái, "Vậy cho em này.:
Em gái nhỏ nhận lấy, nói với giọng ngây ngô của con nít: "Cảm ơn anh."
Hứa Bảo Như nhìn hai đứa trẻ mềm mại này, trái tim như hòa tan ra, nói: "Anh, chị dâu, hai bảo bối nhà anh chị đáng yêu quá đi mất."
Chị dâu đỡ thang chữ A giúp anh họ, cười nói: "Bảo Như thích trẻ con không?"
Hứa Bảo Như nói: "Thích ạ, trông dễ thương ghê."
Anh họ cười, nói: "Sinh đi, tranh thủ còn trẻ thì nhanh sinh đứa để chơi cùng đi."
Chị dâu cũng cười, nói: "Trẻ con đúng là rất đáng yêu, nhưng lúc làm phiền người khác cũng rất nhức đầu."
Hứa Bảo Như nghĩ, trẻ con thật sự rất đáng yêu, nhưng bây giờ cô vẫn muốn tận hưởng thế giới hai người cùng Thẩm Độ hơn.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Hứa Bảo Như được bác cả giao cho một nhiệm vụ, bảo cô và chị dâu ra ngoài lấy bộ quần áo Đường đã đặt may trước đó, thuận tiện mua một tấm lụa đỏ mang về.
Vì vậy ăn cơm trưa xong, Hứa Bảo Như theo chị dâu ra ngoài.
Cửa hàng ông nội đặt bộ quần áo Đường theo yêu cầu kia có hơi xa, là một cửa hiệu lâu đời, bên sông Hộ Thành. Lái xe đến đó mất khoảng bốn mươi phút.
Nhưng tay nghề của thợ ở cửa hiệu lâu đời đó rất tốt, bình thường ông bà nội rất thích đặt may quần áo ở chỗ này.
Bộ đồ Đường mà ông nội sẽ mặc trong sinh nhật tám mươi tuổi là vào ba tháng trước đã mời thợ may đến nhà để lấy số đo cơ thể, người thợ đã khâu từng đường kim mũi chỉ trong ba tháng nay, lúc cầm quần áo đi ra ngoài, chị dâu sờ lên chất liệu vải rồi thở dài nói: "Tốt, tốt thật đây, chất liệu vải này là làm thủ công, đúng là không thể tìm chất liệu tốt như vậy trong những trung tâm mua sắm bên ngoài."
Hứa Bảo Như không hiểu rõ về chất liệu vải lắm, nhưng quả thật khi sờ vào rất thoải mái, đường chỉ cũng rất tinh xảo.
Ông chủ cười nói: "Đó còn cần phải nói à, ngài Hứa đã đặt may quần áo trong tiệm của chúng tôi mấy thập niên, nếu không tốt, ông ấy sẽ tìm đến chúng tôi sao." Vừa nói, lại lấy ra một bộ quần áo khác trong ngăn kéo, nói: "Đây là của bà Hứa, cô Hứa xem thử đi."
Hứa Bảo như nhìn bộ quần áo của bà nội, màu lam, cùng chất liệu vải với bộ của ông nội, chỉ khác là một bộ màu lam, một bộ màu đỏ, cô nghịch ngợm cười ha ha, kéo chị dâu đến nói: "Chị dâu xem đi, ông bà nội còn mặc trang phục tình nhân đó."
Chị dâu cười hì hì, nói cô, "Em đó, không biết lớn nhỏ."
Hứa Bảo Như cười, lấy quần áo với chị dâu, lại đến khu phố bên cạnh mua một tấm lụa đỏ. Về đến nhà đã là bốn giờ chiều.
Hứa Bảo Như xách đồ, từ trên xe bước xuống, đang chuẩn bị đi vào sân, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở cửa.
Cô nhìn chằm chằm một cái, xác định là xe của Thẩm Độ, lập tức chạy vào trong sân.
Cô chạy quá nhanh, suýt nữa đã đụng phải mẹ đang đi ra từ phòng khách.
Mẹ Hứa kéo cô lại, trừng nhẹ mắt nhìn cô, "Lớn rồi, còn loi choi."
Hứa Bảo Như ngoan ngoãn cười một tiếng, khoác tay mẹ, nhỏ giọng hỏi: "Thẩm Độ tới hả mẹ?"
Mẹ Hứa cười nói: "Đúng vậy, đang ở bên trong. Con vào đi."
Người thân trong nhà Hứa Bảo Như nhiều, cộng thêm ngày một là sinh nhật tám mươi tuổi của ông nội, vậy nên trong hai căn nhà này thật sự vô cùng náo nhiệt.
Thời điểm Hứa Bảo Như đi vào phòng khách, thấy Thẩm Độ ngồi bên cạnh ông nội, đang trò chuyện cùng ông. Những người lớn ngồi vây quanh một vòng, cùng khảo sát con rể, anh một câu tôi một câu, hỏi không ngừng.
Trong lòng Hứa Bảo Như muốn cười, bình thường Thẩm Độ lạnh lùng bao nhiêu chứ, người ta nói mười câu, anh còn lười trả lời một câu, vào lúc này lại không thể không kiềm chế tính tình của mình và trả lời các loại vấn đề của người lớn.
Trong lòng cô buồn cười, dựa vào cạnh cửa, không đi qua đó.
Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nói: Còn không qua đây à.
Hứa Bảo Như cười, nghịch ngợm nháy nháy mắt với Thẩm Độ, sau đó mới đi tới, ngồi xuống ở tay vịn ghế sofa.
Bác gái hai thấy cô trở lại, nói cô: "Bảo Như, con bé này thật là, có bạn trai ưu tú như vậy mà không đưa về nhà sớm chút. Hại bác lúc trước mai mối giúp con."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Con nghĩ là mọi người đều biết cả rồi chứ, trước kia con đã nói rồi mà."
Bác gái hai nói: "Con cứ mãi không chịu đưa người ta về nhà, bác còn tưởng hai đứa chia tay rồi."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Không có, không có chia tay ạ. Hơn nữa, không phải con đã đưa về rồi đây sao."
Cô nói xong, lặng lẽ nhìn về phía Thẩm Độ.
Thẩm Độ cũng nhìn, trong mắt là ý cười như có như không, không nhìn ra cảm xúc gì.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Độ đến nhà ông nội Hứa Bảo Như, người thân thích trong nhà cô lại nhiều, muốn phân biệt được cũng phải mất ít thời gian. Huống chi còn bị người lớn vây quanh hỏi thăm cả một buổi chiều,
Mãi vẫn không có cơ hội nói chuyện riêng với Hứa Bảo Như.
Ăn cơm tối xong, ông nội hỏi anh có thể chơi mạt chược được không.
Dĩ nhiên Thẩm Độ biết. Nhưng anh không có hứng thú gì, chỉ thỉnh thoảng nếu đám Tần Phong đánh bài, lúc thiếu người, anh sẽ hỗ trợ chơi.
Nhưng bây giờ người hỏi anh là ông nội Hứa Bảo Như, đương nhiên anh chỉ có thể chơi cùng ông thôi.
Trước nay Hứa Bảo Như đều không cảm thấy quá hứng thú với việc đánh bài, nhưng Thẩm Độ chơi cùng ông nội, nên cô đẩy ghế đến ngồi bên cạnh xem.
Nếu Thẩm Độ đã chơi cùng ông nội của cô, đương nhiên sẽ không thể nào chơi đùa, phải mở nước đi thật sự không được quá rõ ràng, Hứa Bảo Như ngồi bên cạnh xem suýt nữa đã bật cười, bị Thẩm Độ nắm lấy bàn tay ở dưới bàn.
Hứa Bảo Như cười, kéo tay Thẩm Độ qua, cúi đầu viết chữ lên lòng bàn tay anh, cô viết từng nét chữ: Love You.
Một mũi tên hai mục đích của Thẩm Độ không quá đơn giản, anh có thể cảm giác được Hứa Bảo Như viết cái gì, anh quay đầu nhìn cô.
Hứa Bảo Như cười, sau đó buông tay anh ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Bảo Như từ phòng khách đi ra, đám con nít như thể chưa sử dụng hết tinh lực, không hề sợ lạnh, chơi đùa trong sân tổ chức tiệc của ông nội.
Hứa Bảo Như đi đến trước bàn đá trong sân ngồi xuống, cầm bong bóng lên bơm.
Đám con nít vừa thấy cô lại bắt đầu bơm bóng, tất cả đều chạy tới kêu dì ơi.
Hứa Bảo Như không nhịn được cười, nói: "Mấy đứa nói gì đó dễ nghe, nghe hay thì dì mới cho mấy đứa.
Tiểu Sở Sở rất biết đều, nói với những người bạn nhỏ khác: "Tớ dạy cho các cậu, các cậu phải khen dì xinh đẹp, dì là người xinh đẹp nhất thế gian này."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Đúng vậy! Mấy đứa khen dì đẹp, dì sẽ đưa bong bóng cho mấy đứa."
Thế là một đám bạn nhỏ đứng thành một hàng, đồng thanh khen dì xinh đẹp, dì là người xinh đẹp nhất thế gian này.
Thẩm Độ ở phía sau nghe thấy, không nhịn được cười thành tiếng.
Hứa Bảo Như quay đầu lại, thấy Thẩm Độ tay đút túi đứng sau lưng cô, anh cười cô, "Hứa Bảo Như, mua mặt nạ ma quỷ cho em nhé?"
Hứa Bảo Như cười, đá một cước, "Anh lượn đi."
Thẩm Độ cười, trong ánh mắt nhìn Hứa Bảo Như không giấu được ý cười đó.
Hứa Bảo Như quay đầu chia mấy quả bóng cho các bạn nhỏ, đám con nít cầm bong bóng rồi chạy mất.
Thẩm Độ đi đến bên cạnh Hứa Bảo Như ngồi xuống, thấy Hứa Bảo Như vẫn đang nhìn mấy đứa trẻ kia, anh hơi nhướng mày, hỏi: "Thích con nít à?"
Hứa Bảo Như quay đầu, chống bên tai bằng một tay, cười nói: "Anh không cảm thấy rất đáng yêu sao?"
Thẩm Độ cầm tay cô, cũng cười, nói: "Vậy thì về chúng ta sinh một đứa nhé?"
Hứa Bảo Như cười, "Phắn đi, ai muốn sinh con với anh chứ."
Thẩm Độ cười, anh kéo tay Hứa Bảo Như qua, cũng viết một câu trong lòng bàn tay cô: Love You.
Hứa Bảo Như cảm giác được, cô cười, đôi mắt cong cong, tiến tới bên cạnh Thẩm Độ, cố ý hỏi anh: "Anh viết gì vậy?"
Thẩm Độ cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thấp giọng nói: "Anh yêu em."
Hứa Bảo Như cười, cô hơi ngửa đầu, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào mắt Thẩm Độ, nhẹ giọng nói: "Em cũng yêu anh."