Lên đại học cũng không giống như lúc học cấp ba nữa, kì nghỉ đông không còn là một dịp rầm rộ để mọi người chạy bài tập trước khi khai giảng nữa. Đại học không có bài tập nghỉ đông gì cả, hoàn toàn dựa vào sự tự giác.
Hứa Bảo Như đến trường học vào buổi chiều ngày khai giảng, sửa soạn đồ đạc đơn giản, sau đó hẹn các bạn cùng phòng ra ngoài ăn chung vào buổi tối.
Cô mang theo rất nhiều đồ ăn từ nhà, chờ các bạn cùng phòng đều đến đông đủ, cô lấy hết ra chia cho mọi người.
"Ông trời của tôi ơi, Bảo Như, cậu tốt quá đi, mang nhiều đồ ăn đến cho tớ như vậy." Phùng Trăn thật sự hạnh phúc muốn chết, cô ấy thấy Bảo Như lấy ra mấy viên chocolate, vui vẻ nói: "Bảo bối, sao cậu biết tớ thích ăn chocolate vậy."
Hứa Bảo Như cười, "Dĩ nhiên tớ biết rồi."
Cô cầm một viên chocolate lên xé ra, nhét vào tay Phùng Trăn, nói: "Chocolate này ăn rất ngon, lúc tết tớ mua nhiều lắm."
Phùng Trăn không khách sáo, cầm lên một viên chocolate xé ra, nói: "Thật ra bọn tớ đều nghĩ rằng học kì này cậu sẽ không ở nội trú nữa."
Hứa Bảo Như hơi sững sốt, hỏi: "Tại sao tớ lại không ở trường nữa chứ?"
Lâm Thư cười nói: "Bọn tớ đều cho rằng cậu định ở cùng với bạn trai."
Hứa Bảo Như hiểu ra, cười ha ha một tiếng, nói: "Tớ cũng muốn lắm, nhưng không phải trường học không có sống bên ngoài sao."
"Cũng đúng ha, năm nhất đại học kiểm tra nghiêm quá, sau này lên năm hai thì đỡ hơn, còn năm ba năm tư về cơ bản sẽ bỏ qua luôn."
Hứa Bảo Như nói: "Năm tư đại học rồi còn quản làm gì, mọi người đều ra ngoài thực tập, đoán chừng đến khi đó đều không trở về trường thường xuyên đâu."
Phùng Trăn bỗng nhiên cảm khái, nói: "Vừa nghĩ đến như vậy, dường như thời gian trôi qua rất nhanh, bốn năm đại học nói không chừng chớp mắt đã qua đi rồi."
Hứa Bảo Như treo quần áo vào tủ, "Nên mới nói là phải quý trọng thời gian."
__
Bảy giờ tối, sẽ tổ chức họp lớp, cả bậc thang trong phòng học đều có đầy người ngồi, Hứa Bảo Như và các bạn cùng phòng ngồi ở hàng cuối cùng, muốn nhanh chóng kết thúc, để các cô ra ngoài ăn cơm.
Ai ngờ giáo viên hướng dẫn lại nói rất nhiều, đứng trên đó nói hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa nói xong.
Phùng Trăn đói bụng, thẩn thờ gục xuống bàn, "Hôm nay lão Vương nói nhiều quá, tớ sắp đói chết rồi."
Hứa Bảo Như cúi đầu vừa nhắn tin với Thẩm Độ, vừa lấy trong túi xách ra một miếng bánh quy cho Phùng Trăn, "Cậu ăn lót dạ trước đi."
Phùng Trăn vừa bóc gói bánh quy vừa than thở, "Tớ muốn ăn thịt nướng."
Lâm Thư cười, "Nhịn thêm một lúc nữa, tớ đoán lão Vương sắp nói xong rồi."
Hứa Bảo Như than khổ với Thẩm Độ, nói: [Giáo viên hướng dẫn của bọn em nhiều lời quá, nói bốn mươi phút rồi vẫn chưa xong, em sắp đói chết rồi.]
Thẩm Độ: [Chưa ăn cơm nữa à?]
Hứa Bảo Như: [Ừm, một hồi phòng ký túc bọn em ăn chung, đi ăn thịt nướng, anh ăn chưa?]
Thẩm Độ: [Anh chưa. Lát nữa cũng đi ăn cùng bạn.]
Hứa Bảo Như gửi một biểu tượng cười to: [Em đoán nhé, có phải lớp anh cũng đang họp đúng không?]
Thẩm Độ cười, trả lời: [Đúng vậy.]
"Thẩm Độ, có thể thêm Wechat của cậu không?" Thẩm Độ đang trò chuyện với Hứa Bảo Như qua Wechat, hàng trước có mấy nữ sinh ở cùng một phòng ký túc quay lại, một nữ sinh ở giữa lấy can đảm hỏi xin Wechat của Thẩm Độ.
Ngay cả một ánh mắt mà Thẩm Độ cũng không nhìn đến các cô gái đó, lạnh lùng nói: "Không thể."
Nữ sinh không nghĩ Thẩm Độ sẽ từ chối dứt khoát như vậy, mặt hơi đỏ lên, không dám nói gì nữa, quay đầu lại.
Mấy nữ sinh nói nhỏ với nhau, "Tớ đã nói rồi, Thẩm Độ rất lạnh lùng, căn bản sẽ không để ý đến ai đâu."
"Thật ra thì Thẩm Độ có gì tốt, không phải chỉ hơi ưu tú, vẻ ngoài hơi đẹp trai thôi sao, tính cách lạnh nhạt như vậy, nếu thật sự yêu đương với cậu ta chắc chắn sẽ rất mệt mỏi."
Hàng trước nữa có một nữ sinh khác quay lại, nói rất nhỏ tiếng: "Không phải vậy đâu, cậu ấy chỉ đối xử lạnh nhạt với những cô gái khác mà thôi. Hình như Thẩm Độ có bạn gái rồi, cậu ấy vô cùng cưng chiều bạn gái luôn đó."
"Sao cậu biết?"
"Tớ chỉ nghe đàn chỉ nói trong lần đi tham gia hội giao lưu thôi, hình như bạn gái cậu ấy học khoa tin tức ở đại học truyền thông, vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp."
"Không phải chứ? Tính cách Thẩm Độ như vậy, cũng có nữ sinh thay đổi cậu ta hả?"
"Tính cách cậu ấy như vậy, chỉ có nữ sinh mình thích, cậu ấy mới có thể cưng chiều, để cô ấy muốn làm gì thì làm đó."
__
Sau khi khai giảng, cuộc sống lại bắt đầu bận rộn.
Trừ giờ học, Hứa Bảo Như vẫn đến bộ thông tin làm việc. Năm nay cô có thể đi theo các tiền bối ra ngoài thu thập tin tức, nên rất nghiêm túc, mỗi ngày học xong, buổi tối về ký túc xá còn phải chuẩn bị tài liệu.
Thẩm Độ cũng không khá hơn chút nào, thậm chí còn bận rộn hơn cả cô, hai người về căn bản chỉ có thể cách hai ba ngày gặp nhau một lần. Thời điểm bận bịu thì không sao, chỉ cần hơi rảnh rỗi là Hứa Bảo Như lại nhớ Thẩm Độ không chịu được.
Chiều hôm đó hiếm khi trường học không có tiết, cô cũng không cần ra ngoài thu thập tin tức, bị Phùng Trăn kéo đến câu lạc bộ kịch nói xếp hàng xem kịch.
Cô không có chút hứng thú gì với kịch đối thoại này, xem một hồi, lại ngồi ở khán đài gửi tin nhắn cho Thẩm Độ, trong ngôn từ không giấu được sự nũng nịu: [Anh đang làm gì vậy? Có phải lại đang ở phòng thí nghiệm không?]
[Chiều hôm nay em không có lớp, em thấy chán quá đi mất.]
[Em nhớ anh quá.]
[Sao anh không trả lời tin nhắn của em? Có phải anh không thương em nữa rồi không? Anh cũng không đến tìm em. Quả nhiên là anh không thương em.]
[Được rồi, không trả lời tin nhắn của em, thế em không để ý đến anh nữa.]
Hứa Bảo Như gửi một lượt vài tin nhắn, mấy phút sau, Thẩm Độ trực tiếp gọi điện thoại tới.
Hứa Bảo Như vừa nhìn thấy Thẩm Độ gọi điện thoại đến thì lập tức cười, đắc ý nói: "Không phải anh không trả lời tin nhắn của em à?"
Thẩm Độ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Em nói có lý chút được không, vừa rồi anh ở phòng thí nghiệm, giáo sư cũng ở đó."
Hứa Bảo Như cười, cố ý nói: "Em không nói phải trái đấy. Hai chúng ta đã không gặp nhau ba ngày rồi, anh cũng không đến tìm em, chắc chắn là anh không thương em nữa."
Thẩm Độ sắp tức giận đến độ bật cười rồi, nói: "Hứa Bảo Như, em có lương tâm không, ngày hôm qua là ai nói buổi tối muốn đi ăn chung với khoa, không đi được hả? Rốt cuộc là ai không nhớ ai đây? Em còn không biết xấu hổ mà hỏi anh à."
Hứa Bảo Như cười, hỏi: "Vậy anh nhớ em không?"
"Em nói xem?" Thẩm Độ giận.
Hứa Bảo Như vui vẻ, hỏi: "Hôm nay mấy giờ anh tan lớp? Em đến tìm anh."
Thẩm Độ đang đứng ở hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm nghe điện thoại, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Có lẽ khoảng năm giờ rưỡi, em đừng chạy đến đây, ở trường chờ anh, một hồi đến đón em."
Hứa Bảo Như cười tít mắt, vui vẻ nói: "Được."
Năm giờ hai mươi phút, Thẩm Độ đi ra khỏi phòng thí nghiệm, bạn học kêu anh cùng đi ăn cơm tối, anh chỉ đáp một câu nói có việc, rồi lái xe đi.
Hứa Bảo Như ngồi ở câu lạc bộ kịch với Phùng Trăn đến năm giờ rưỡi, Thẩm Độ gọi điện thoại đến, cô cười đứng dậy, vỗ bả vai Phùng Trăn, "Đi nhé bảo bối."
Phùng Trăn biết cô đi hẹn hò, hỏi: "Tối nay có về không?"
Hứa Bảo Như vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu nói: "Không biết, nếu không về sẽ nói với các cậu."
Câu lạc bộ kịch cách cổng trường không xa, Hứa Bảo Như nghe điện thoại xong liền ra ngoài tìm Thẩm Độ.
Đến cổng trường học, xa xa đã nhìn thấy Thẩm Độ đứng bên xe chờ cô. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, hai tay đút trong túi quần, thật sự đẹp trai đến mức khiến người ta không rời mắt đi được.
Những nữ sinh đi ngang qua cũng không nhịn được ngoái đầu lại nhìn anh, nhưng khí chất quanh Thẩm Độ quá lạnh lẽo, cũng không có nữ sinh nào dám tiến lên bắt chuyện với anh.
Hứa Bảo Như ra đến cổng trường, lập tức chạy thẳng về phía Thẩm Độ.
Cô nhào vào trong ngực anh, hai tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu lên nhìn anh cười tít mắt, "Anh nhớ em không?"
Thời điểm Hứa Bảo Như nhào vào lồng ngực Thẩm Độ, anh cũng ôm lấy cô, trong lòng anh rõ ràng rất vui vẻ, nhưng lại cố ý nói: "Không nhớ."
Hứa Bảo Như cười một tiếng nói: "Được rồi, vậy em về đây."
Cô vừa nói vừa giả vờ muốn đi, bị Thẩm Độ kéo lại, bất đắc dĩ nói: "Đừng nghịch."
Một tay anh nắm lấy tay Hứa Bảo Như, tay còn lại mở cửa xe, rồi che tay trên khung xe, hỏi: "Lát nữa muốn ăn gì."
Hứa Bảo Như ngồi vào trong xe, nghiêng đầu suy nghĩ, "Để em suy nghĩ đã."
Thẩm Độ nói: "Từ từ suy nghĩ đi."
Anh chờ Hứa Bảo Như ngồi ngay ngắn xong, mới đóng cửa xe lại, sau đó đi qua phía đối diện, mở cửa ngồi lên xe.
Hứa Bảo Như suy nghĩ cả đường đi, lúc xe sắp lái về đến nhà, mới nói: "Chúng ta về nhà gọi thức ăn ngoài đi, em muốn ăn tôm hùm đất."
Thẩm Độ suýt đã bật cười, nói: "Em suy nghĩ hồi lâu, chỉ muốn ăn cái này à?"
Hứa Bảo Như còn tỏ ra rất kiêu ngạo, "Em muốn ăn mà."
Lại nói: "Một hồi chúng ta đến siêu thị phía trước mua một ít nước và mấy loại thức uống nhé, sau đó rồi về nhà."
Thẩm Độ ừ một tiếng, nói: "Đỗ xe trước rồi đi siêu thị nhé."
"Được."
Bên ngoài tiểu khu Thẩm Độ ở là một siêu thị lớn, hai người đậu xe ở nhà xe trước, sau đó mới đi ra ngoài tiểu khu, vào siêu thị đối diện mua đồ.
Hơn sáu giờ tối, người ở siêu thị cũng không quá nhiều, Hứa Bảo Như lựa chọn trên kệ hàng, cầm lên một hộp sữa, hỏi Thẩm Độ: "Anh thích cái này không?"
Một tay Thẩm Độ đút trong túi, tay còn loại khoác trên tay cầm của xe đẩy, nhìn Hứa Bảo Như, đáy mắt mang theo ý cười, nói: "Em thích là được rồi."
"Hình như vị này mới ra, em chưa thử." Hứa Bảo Như vừa nói, vừa bỏ đồ vào trong xe đẩy, cô đi tới phía trước, lại cầm lấy một lon sữa dừa trên kệ, nói: "Chúng ta mua một ít cất trong tủ lạnh đi, dù sao em cũng thường đến mà."
Thẩm Độ ừ một tiếng, nói: "Được."
Hứa Bảo Như mua thức uống mình thích, lấy rất nhiều loại nước có vị khác nhau, lại lấy mấy lon bia, cuối cùng kéo Thẩm Độ đến kệ hàng đồ ăn vặt bên cạnh lấy một ít đồ ăn vặt.
Mua xong đi về nhà, đã gần bảy giờ.
Hứa Bảo Như vừa vào nhà đã lấy điện thoại ra gọi đồ ăn bên ngoài, cô gọi hai phần tôm hùm đất, gọi thêm một phần mì lạnh, một phần đồ ngọt.
Thói quen của Thẩm Độ là khi về nhà sẽ tắm rửa thay quần áo trước, đặt hết đồ lặt vặt mua ở siêu thị lên bàn ăn xong, lúc đi qua ghế sofa, anh giơ tay lên xoa đầu Hứa Bảo Như, "Anh đi tắm trước nhé."
"Được." Hứa Bảo Như cười tít mắt, ngoan ngoãn trả lời.
Thẩm Độ vào phòng tắm tắm rửa, Hứa Bảo Như đứng dậy đi cất mấy thứ thức uống và bia kia vào tủ lạnh, lại ném hết đồ ăn vặt vào ngăn tủ phía dưới bàn trà nhỏ.
Lúc cô kéo ngăn tủ ra, thấy một phần của kế hoạch lập nghiệp.
Hứa Bảo Như tò mò, cầm lên xem thử theo bản năng.
Cô xem qua, phát hiện là bản kế hoạch lập nghiệp của Thẩm Độ, nên không nhìn nữa, đặt vào lại chỗ cũ cho anh.
Lúc Thẩm Độ tắm xong đi ra, đồ ăn bên ngoài vẫn chưa giao đến, Hứa Bảo Như mở tivi lên, ngồi xếp bằng trên ghế sofa ăn khoai tây chiên.
Thẩm Độ vừa lau tóc vừa đi tới, tóc nam sinh ngắn, lau mấy lần cũng không nhỏ nước nữa.
Anh thuận tay vắt khăn lông lên ghế sofa.
Hứa Bảo Như ôm hộp khoai tây chiên ngồi trên ghế sofa, ánh mắt chú ý đến phần hông gầy gầy của Thẩm Độ.
Anh tắm xong chỉ mặc áo phông trắng, phần eo gầy, rất có cảm giác thiếu niên.
Hứa Bảo Như đùa dài, đưa chân đến bên hông Thẩm Độ, cào cào khiến anh ngứa ngáy.
Thẩm Độ cảm giác được, anh kéo chân cô, quay đầu nhìn, "Đừng nghịch."
Hứa Bảo Như cười, cô còn muốn quậy nữa, kết quả đồ ăn bên ngoài giao đến.
Thẩm Độ buông chân cô ra, đi ra cửa nhận đồ ăn.
Hứa Bảo Như vừa nhìn thấy đồ ăn đến, lập tức trèo xuống khỏi ghế sofa, ngồi lên băng ghế nhỏ trước bàn trà, chuẩn bị ăn.
Cuối cùng cô còn chưa kịp động, đã bị Thẩm Độ kéo đến phòng tắm rửa tay.
Bình thường Hứa Bảo Như đâu yếu ớt đến như vậy, không đến mức cần bạn trai rửa tay giúp, nhưng cô thích như vậy, cô không chỉ muốn Thẩm Độ rửa tay cho mình, mà rửa xong còn muốn Thẩm Độ lau khô nước cho mình nữa.
Thẩm Độ lau khô tay cô xong, cúi đầu hôn.
Hứa Bảo Như cười một tiếng, "Làm gì đó? Rửa tay cho em nên muốn thưởng à?"
Thẩm Độ: "Đúng vậy, không được hả?"
Hứa Bảo Như cười, cô ôm Thẩm Độ, chủ động hôn anh, "Được chứ."
Cô lại hôn Thẩm Độ, vốn định lui ra, kết quả bị Thẩm Độ kéo lại, giữ chặt người cô ở sau cửa phòng tắm, hôn đến mức cô suýt không ra được phòng tắm.
Lúc ăn tối, Hứa Bảo Như mới hỏi Thẩm Độ, "Em mới vừa nhìn thấy kế hoạch lập nghiệp của anh."
Thẩm Độ bóc xong một con tôm, đút vào miệng Hứa Bảo Như, "Ừ."
Hứa Bảo Như nói: "Em nghĩ anh muốn làm học giả hơn chứ."
Thẩm Độ nói: "Làm học giả với lập nghiệp không khác nhau lắm."
"Dì biết không anh?"
"Không biết. Nhưng bà ấy cũng sẽ không quản lí việc anh làm gì đâu."
Hứa Bảo Như từ băng ghế nhỏ đứng lên, ngồi lên ghế sofa, cô ghé đầu đến hôn Thẩm Độ, nhìn anh nói: "Dù sao thì bất kể là anh làm gì, em đều ủng hộ anh."
Thẩm Độ nhìn cô một hồi, anh cười, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, mỉm cười, đôi mắt cong cong.
Ở nhà nên ăn bữa tối khá chậm, một bữa ăn kéo dài đến hơn mười giờ tối, Hứa Bảo Như có uống chút rượu, nghiêng mặt gục xuống bàn, nói với Thẩm Độ: "Thẩm Độ, tối nay em không về ký túc xá đâu."
Thẩm Độ vừa mới ra ngoài vứt rác về, đưa tay sờ trán cô, "Say à?"
Hứa Bảo Như lắc đầu, "Không có."
Thẩm Độ cẩn thận sờ trán Hứa Bảo Như một hồi, hỏi cô, "Khó chịu sao?"
Hứa Bảo Như cũng lắc đầu, "Không khó chịu."
Cô ôm lấy cánh tay Thẩm Độ, ánh mắt nhìn anh, nửa say nửa tỉnh, "Thẩm Độ, Tần Phong nói, sau khi anh thi đại học xong có đến thành phố Giang tìm em."
Thẩm Độ nghe vậy, hơi sững sốt, anh ngước mắt nhìn cô.
Hứa Bảo Như kéo kéo cánh tay Thẩm Độ, muốn anh ngồi xổm xuống.
Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, trong mắt tràn đầy sự bất đắc dĩ và cưng chiều, anh ngồi xổm xuống, véo mặt Hứa Bảo Như một cái, "Sao vậy?"
Hứa Bảo Như nghiêm túc nhìn anh, cô nhích lại gần bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Khi đó em nói không thích anh là giả thôi, em thích anh, mãi mãi thích anh."
Thẩm Độ nhìn chằm chằm Hứa Bảo Như một hồi, cuối cùng cười, "Anh biết."
Hứa Bảo Như có hơi say, cô quay đầu hỏi: "Anh vui không? Em là của anh đó."
Thẩm Độ ừ một tiếng.
Dĩ nhiên anh thấy rất vui.
Không ai có thể rõ ràng hơn, anh muốn có được Hứa Bảo Như bao nhiêu.
Cô không thể là của người khác.
Chỉ có thể là của anh.