Nàng điên tiết với chính mình, nhưng nàng chuyển nó sang anh. “Chuyện này sẽ không thành công đâu, đồ ngốc!” nàng càu nhàu khi gắng sức ra khỏi lòng anh.
“Muốn cầu xin không?”
Sự thích thú vẫn còn ở trong giọng anh. Thậm chí còn trông như thể anh không dùng bất cứ nỗ lực nào để giữ nàng vậy, và điều đó chỉ càng làm nàng tức điên hơn nữa. Nàng cố gắng tấn công anh bất ngờ và làm họ ngã nhào.
Anh lại cười nàng lần nữa. “Cố gắng tốt đấy, nhưng cái ghế này bị chốt chặt dưới sàn rồi.”
Nàng chắc hẳn nên nhận ra nó sẽ như thế chứ, giống như mọi thứ khác trong cabin, nhưng nàng chỉ rít lên, “Đó là nơi mà anh sẽ ở nếu không để tôi đứng dậy!”
“Tôi ghét phải nói điều này, cô em, nhưng tôi chiếm thượng phong ở đây. Quả thực thế, để tôi nói rõ lần nữa nhé. Tôi không phiền phải nhắc lại tý nào đâu!”
“Chỉ là tạm thời và anh biết thế! Một tiếng la và anh sẽ bị mười hai khẩu súng chĩa vào người!”
“Không, họ sẽ chĩa vào em,” anh phản đối. “Em là một tấm lá chắn rất tốt. Nhưng nếu em không dừng văn vẹo người đi, em sẽ có thứ gì đó khác để nghĩ về đấy.”
Đó là giọng cảnh báo. Nàng nghe thấy, nàng chỉ không hiểu thấu ý anh. Nàng cố gắng vặn người qua một bên. Nó không giúp được gì, anh vẫn đang ôm nàng một cách chắc chắn, và nàng đã kiệt sức vì cố gắng. Nhưng rồi đột nhiên anh đang hôn nàng. Nàng không biết làm thế nào nó xảy ra hay tại sao. Có một lúc anh nhìn chằm chằm vào miệng nàng và sau đó…
Cái ôm mà anh đã giữ chéo quanh ngực nàng thay đổi khi anh khóa tay nàng sang bên cạnh. Anh giữ nàng lại gần hơn để hôn, nhưng anh không giữ nàng chặt như trước đó nữa. Nàng thực sự có một tay được nới lỏng ra. Nàng phải đấu tranh sự thôi thúc được vòng nó quanh người anh. Ôi trời, nàng phải đấu tranh nhiều hơn thế nữa. Nụ hôn của anh thật quá gợi tình và mọi thứ đều thật tuyệt như nàng nhớ. Nàng thấy mình đang thưởng thức quá nhiều và không muốn chấm dứt. Mới chỉ một vài phút, Chúa ơi, vị của anh, sức nóng cháy bỏng giữa họ, làm sao anh có thể làm nàng cảm thấy quá ham muốn quá nhanh chết tiệt như vậy chứ! Giống y như trước, không chỉ một lần, mà tận hai lần trước đó – và bây giờ…khinh miệt anh chả làm nên điều gì khác biệt cả, sự đam mê và anh khuấy động trong nàng đang tràn ngập ào ạt.
Nàng gần như chấp nhận hoàn toàn, cho thấy thứ cảm giác đó mạnh mẽ đến thế nào, và đang chảy tràn ngập nàng. Nếu không phải là vẫn đề sống chết của cha, nàng sẽ vẫn như thế. Ấy vậy mà giờ nàng miễn cưỡng phải làm chuyện cần thiết khi còn có thể. Nhưng nàng phải vậy.
Nàng tìm thấy khẩu súng của anh trong túi và nắm lấy nó thật chặt. Nàng đã có những ý nghĩ như thế trước đó đủ để nhận ra nàng có lẽ sẽ không lấy lại tự do nếu chỉ chĩa nó vào anh. Nàng không thể nắm được cơ hội vì có thể nó không được nạp đạn và anh sẽ biết. Chuyện đó sẽ chỉ làm anh thích thú, và nàng đã làm đủ chuyện như thế rồi. Mặc dù nếu nó được nạp đạn, anh có lẽ chẳng tin nàng sẽ bắn anh. Tất nhiên nàng sẽ không. Nàng đang giả vờ là một tên cướp miển, chứ không phải một kẻ giết người.
Nàng thực tình cảm thấy vài luyến tiếc khi nhẹ nhàng lôi vũ khí ra khỏi túi và đập vào một bên đầu anh. Cánh tay anh trượt ra khỏi nàng, rơi xuống cạnh người. Đầu anh đổ xuống. Nàng nhảy ra khỏi lòng anh ngay lập tức với trái tim đập thình thình. Nàng đã không có ý đánh anh mạnh đến nỗi làm anh bất tỉnh hay tệ hơn, và từ “tệ hơn” làm nàng kinh sợ. Nếu nàng giết anh khi mà nàng chỉ có ý bắt anh thả mình ra…
Nhưng anh chỉ choáng váng. Trước khi anh tống khứ được cơn choáng và xoay chuyển tình thế ngược lại lần nữa, nàng chạy khỏi cabin và túm lấy người thủy thủ đầu tiên gặp và kéo gã quay lại với mình. Nàng nhét khẩu súng vào tay gã.
“Tôi sẽ trói hắn lại lần nữa. Nếu hắn ta làm bất cứ điều gì để ngăn cản, hãy bắn hắn.”
Người đàn ông gật đầu. Nàng đã đưa gã súng vì nàng vẫn chắc rằng Drew sẽ không tin nàng sẽ bắn anh ta, hay anh sẽ quá tức giận để mà quan tâm. Vài khoảnh khắc nữa trôi qua và mặc dù họ sẽ phải tìm hiểu, bởi anh đang với tay đến được chỗ sợi dây ở chân khi nàng quay lại và ra lệnh. Nàng chỉ thấy anh ngồi lại vào ghế một cách chậm rãi. Nàng hoàn toàn tránh mắt anh, thần kinh nàng quá rã rời để nhìn thấy cái gì ở đó, vì thế nàng không biết anh có đang nhìn người đàn ông có vũ khí hay nàng không.
“Em thực sự đánh tôi?”
Chả thể nào có nhiều sự kinh ngạc hơn trong giọng nói của Drew, nhưng Gabrielle không trả lời anh. Canh giữ anh lần nữa là thứ duy nhất hiện ra trong tâm trí nàng và nàng có lẽ chưa bao giờ chuyển động nhanh như khi nàng kéo tay anh trở lại ghế để trói chúng lại. Nàng cũng tìm thêm dây khác và cũng cuốn nó quanh mình anh. Nàng thậm chí còn thoáng nghĩ đến lấy một cái bao chụp lên đầu anh, sẽ chỉ vì mục đích của nàng thôi – để giữ nàng không bị mê hoặc lần nữa, nhưng vì chẳng có gì để làm nếu quá hạn chế anh nên nàng cố gắng kháng cự sự thôi thúc kia.
Hài lòng khi dây buộc anh sẽ không tuột ra lần này nữa, nàng cuối cùng cũng kiểm tra đầu anh, mong là mình không làm rách da. Chả có may mắn nào. Máu đã chảy từng giọt xuống qua tóc và sau tai anh. Nàng đuổi gã thủy thủ ra ngoài, cho súng lại vào túi, và rời đi để tìm ít nước và một cái khăn.
Nàng gần như gửi ai đó khác đến để chăm sóc anh. Nàng biết Drew đang tức điên. Nàng đã hầu như có thể cảm nhận được cơn giận dữ của anh. Và anh đã uốn cong ngón tay mình liên tục khi nàng đang cuốn sợi dây quanh cổ tay, như thể anh đang nghĩ về việc vắt sự sống ra khỏi người nàng vậy.
“Em có trả lời tôi bây giờ không khi tên tay sai đi rồi?” anh hỏi
Nàng vẫn không. Nàng cẩn thật gột sạch máu, sau đó đặt một cái khăn lạnh lên vết thương. Anh thốt ra một âm thanh, không giống tiếng rên rỉ lắm, khi nàng nhấn chiếc khăn vào vết thương. Nhưng ngay khi nàng bỏ tay ra, anh lắc cho nó rơi xuống. Nàng tặc lưỡi và vòng ra sau để đứng trước mặt anh, cuối cùng cũng sẵng sàng để đối phó với cơn giận dữ về vụ đào thoát thất bại của anh.
Khoang tay trước ngực, nàng nói, “Đúng thế, anh là gã đần độn, tôi thực sự đánh anh đấy. Như thế còn hơn là bắn anh. Bản thân anh còn may mắn chán.”
“Chó đẻ thật,” anh càu nhàu nhỏ. “Em đã đánh tôi bằng cái gì vậy?”
“Súng của anh. Tôi thấy nó trong ngăn kéo.”
“Hay, hay thật,” anh càu nhàu. “Điều đó sẽ dạy tôi bài học khi hôn một con mụ rắn độc.”
Nàng bỗng đỏ mặt. Nàng nghi vời lời nhận xét đó chỉ đơn thuần là ác ý, nhưng nó vẫn làm nàng đau. Anh đang kiểm tra dây trói mới của mình – không, anh thực sự đang cố làm chúng lỏng ra lần nữa. Người đàn ông này thật không thể tưởng tượng được.
“Dừng lại,” nàng sắc lẻm bảo anh. Anh trao nàng một cái nhìn kinh tởm không cần giải thích.
Nàng nghiến chặt răng, nói thêm, “Tôi có cần kiếm thêm dây nữa không?”
“Làm những gì mình phải làm ấy, em yêu à.”
“Một cục u trên đầu lần nữa nhé? Nó chắc chắn cải thiện được tính tình của anh – điều mà chỉ một cái thì không làm được.”
“Rất hay. Nhưng tôi nghĩ nếu em đến với tôi đủ gần để thử điều đó, những dây buộc này sẽ nới ra một cách kỳ diệu. Cho thấy tôi muốn đặt tay lên em nhiều như thế nào.”
Để cuốn quanh cổ nàng, nàng chắc chắn thế. Và mặc dù nàng biết anh vẫn đang bị trói chặt, nàng chỉ là mê tín đủ để không dấn thân vào thử nghiệm.
“Quá tệ khi anh là một con tin chả hợp tác chút nào.” Nàng phàn nàn.
“Còn loại khác sao?”
Nàng chừng chừng nhìn trước khi tiếp tục. “Tôi đã cân nhắc để anh lại cabin của mình, nhưng vì chúng tôi sẽ dùng nó, tốt hơn là nhốt anh ở đâu đó khóa chặt cửa ấy. Hay anh có cái xích nào trên tàu không? Được đấy, xích là giải pháp thật tuyệt vời, anh có nghĩ thế không?”
“Em thật sự không muốn biết bây giờ tôi đang nghĩ gì à,” anh bắn trả.
Nhưng anh ngừng việc cố gắng nới lỏng dây trói. Nàng nhận ra ngay. Vì thế có lẽ những sợi xích ở đâu đó trên tàu có thể sẵn có để dùng đây. Bây giờ nàng nghĩ về một kiểu dây buộc ngắn bằng kim loại, thứ mà anh không thể dễ dàng tháo ra được, sẽ thật là lý tưởng.
Khi chả còn mấy lựa chọn, anh lại nhìn trừng trừng nàng. Cái nhìn đó thật làm nàng bối rối xiết bao, nhưng còn hơn là anh chắc chắn một cách tự mãn là mình có thể bắt nàng làm con tin lần nữa. “Trả lời tôi điều này,” anh yêu cầu. “Tại cái khỉ gì mà em thậm chí không thèm thuyết phục tôi là lũ các người đang làm việc cho một tổ chức chính thức để cướp tàu của tôi hả?”
“Để làm gì chứ?”
“Để truy nã tội phạm, vấn đề sống chết đấy, cái gì mà chẳng được. Tôi chắc là em hẳn là nghĩ ra được vài lời nói dối thuyết phục rồi.”
“Anh biết tôi không phải thành viên của tổ chức chính thức khi nào?”
“Em không cần phải tự mình khai ra. Một trong những người của em có thể xác thực điều đó là đủ rồi.”
Nàng mỉm cười, không thể nào không cười được, nhưng dù sao cũng chiều theo ý anh. “Tôi hiểu, và anh tin họ à?”
“Chết tiện nếu tôi không tin ngay. Tôi là người Mỹ. Sao tôi lại không tin cơ chứ, khi người Anh bọn em khiêu khích chúng tôi vào cuộc chiến bằng cách sử dụng những chiến thuật tương tự?”
“Anh đúng rồi đấy, đây là cuộc bắt giữ chính thức.”
“Rất buồn cười.”
“Hãy cố gắng thỏa hiệp giúp đỡ nào.”
“Tại sao? Để giữ tôi bình tĩnh ngay trước khi cô ném tôi sang bên à? Ít nhất thì tôi cũng phải có phụ nữ trước tiên chứ?
Nàng hít một hơi thật sâu. Cái ý nghĩ lợi dụng cơ hội với anh trong khi anh bị trói… Ôi trời ơi, nàng cần ngồi xuống, thật nhanh, chân nàng run bần bật. Nàng bước ra sau cái bàn tới cái ghế ở đó và ngồi phịch xuống. Nàng hít thở vài hơi thật sâu và đẩy cái hình ảnh … với anh ra khỏi đầu. Và nàng nhìn chằm chằm xuống bàn. Nhìn vào anh đích thực là nguy hiểm.
Nàng phải đặt những xúc cảm mà anh kích động dưới tầm kiểm soát. Nàng dự tính là anh muốn mình, cứ không phải ngược lại! (chị tính sai hết cả rồi ^^!)
“Tôi đã bắt đầu nghĩ là anh nghiêm túc,” nàng nói, “cho đến khi câu cuối cùng được tung ra. Không ai sẽ ném anh sang bên cả, Drew.”
“Thậm chí là để bảo vệ cái cổ của em?”
Nàng liếc lại anh để hỏi, “Bởi vì anh biết chúng tôi là ai?”
“Đúng.”
Nàng lắc đầu, “Rất tiếc, nhưng chẳng có gì có thể bào chữa được cho việc giết chết anh cả. Và có vẻ như anh rập khuôn quan điểm sai lầm lên chúng tôi. Chúng tôi không phải loại cướp biển mà anh đã nghĩ đâu.”
“Có loại nào khác cơ à?” anh chế nhạo.
Nàng cười toét. “Chúng tôi là một dòng mới phát sinh, tất nhiên. Thật ra, chúng tôi còn săn tìm kho báu nhiều hơn cướp biển.”
“Lý do của em, chả có ý nghĩa gì với tôi cả. Những gì em đã làm ở đây chắc chắn là một tội ác và để tôi đảm bảo với em điều này nhé. Tôi có cả đống bằng chứng để em bị truy lùng, hoặc là tôi sẽ tự làm lấy. Bây giờ em thấy tại sao sẽ là một ý tưởng tuyệt vời nếu em thả tôi ra ngay lập tức chưa?”
“Rất tiếc khi nghe thấy điều đó,” nàng nói, thở dài chỉ để nhấn mạnh thêm lời mình. “Tôi thích nghĩ anh sẽ biết điều hơn một khi anh thấy tôi đang nói sự thật, rằng anh sẽ có lại thuyền của mình. Không có tổn hại thực sự nào, anh chắc chắn sẽ chỉ thấy hạnh phúc khi mọi chuyện kết thúc thôi.”
“Không có tổn hại thực sự nào?” anh hoài nghi nói. “Thế em gọi việc đập vỡ đầu tôi là gì vậy?”
Nàng tặc lưỡi. “Tôi không làm việc nào như thế.”
“Tôi cảm thấy thấy giống thế,” anh không đồng ý. “Lại đây mà nhìn.”
Nàng cười khúc khích trước cái mánh khóe rõ ràng đó. “Không đời nào,” nàng bảo anh. “Bên cạnh đó, nó chỉ là một vết cắt nhỏ và hơi sưng thôi. Nó hầu như chẳng chảy máu, và tôi bỏ qua bằng chứng này.”
Anh nhướn một bên mày. “Em đã chạm vào tôi à?”
“Rất khách quan. Anh không cảm thấy à?”
“Không, em đang nói dối. Em còn làm gì nữa khi tôi bị choáng nữa?”
“Ý anh là trong lúc anh đang kiểm tra dây trói mới? Tôi chả làm gì cả! Thật sự, tôi…”
“Nhưng em muốn, đúng không?” anh ngắt lời, với một thứ mà chỉ có thể tả là nụ cười điệu đàng đầy hiểu biết. “Thôi nào, em yêu, thừa nhận đi. Em biết là mình muốn có tôi mà, và em chắc chắn tôi không thể ngăn em lại được, không phải tôi sẽ thực sự muốn thế đâu nhé. Vậy thì cái gì đang ngăn em cơ chứ?”
“Anh sẽ ngừng…”
“Chỉ cần ngồi vào lòng tôi, và tôi sẽ cho em cảm giác bồng bềnh sung sướng của cuộc đời.” (dụ dỗ ghê qué =.=)
Nàng đá chân mình, nhưng quá muộn rồi. Những từ ngữ có lẽ thật thô thiển nhưng hình ảnh thì đã đi vào tâm trí nàng. Nàng có thể chạm vào anh, nàng thực sự có thể. Anh đã cho phép nàng. Và vị của anh đã thật ngọt ngào, thật quá say đắm. Nàng thậm chí có thể làm những thứ mà anh đang gợi ý…
“Dừng lại!” nàng bùng nổ, nhưng nàng không chắc là đang nói với anh hay với mình. Vì thế nàng thêm vào một cái quắc mắt giận dữ, “Hoặc là tôi sẽ lấy khẩu súng này đập vào anh lần nữa.”
Anh trao nàng một cái nhìn giả vờ đau đớn. “Không có cách nào khác để chữa trị cho người bị thương à?"
Nàng hướng thẳng ra cửa mà không trả lời anh. Nàng phải tránh xa anh cho đến khi hình ảnh nàng ngồi dạng chân trên lòng anh biến khỏi đầu mới được.