“Cháu sẽ để anh ta ở đây như thế này à?”
“Ý bác là xích ư? Vâng, từ giờ trở đi. Nó sẽ giữ anh ta khỏi bị thương lần nữa.”
“Hắn bị thương lúc nào vậy?”
Nàng chắn chắn không nên nhắc đến điều này, nhưng vì đã trót, Gabrielle quyết định sự thật có lẽ tốt hơn là bất cứ lời cam đoan sáo rỗng nào. Nó cũng sẽ giải thích tại sao nàng muốn anh cứ bị cùm như thế.
“Anh ta đã cố trốn thoát.” Nàng nói, sau đó nhanh chóng thêm vào, “Cháu đã trói được anh ta lần nữa. Không có tổn thất thực sự nào đâu.”
“Bác có thể xích hắn trên boong thay vào đó,” Ohr đề nghị.
“Lau những boong tàu kia đi!” Miss Carla quanh quác.
Họ cười con vẹt. Nó có đặc điểm là nói một trong nhiều cụm câu của mình nếu nghe thấy một từ trong số chúng. Gabrielle hẳn là nên che con chim lại nhưng đã muộn rồi. Nàng làm điều đó ngay, rồi quay lại bàn. Nàng để ý thấy Drew đang nhìn chằm chằm vào cái lồng vẹt. Anh có lẽ đã không nghe cuộc nói chuyện vừa rồi. Theo dự đoán của Ohr, ngẫu nhiên sẽ có mưa đêm ấy, nhưng thậm chí nếu không, Gabrielle cũng không thể để mình giam anh ngoài đó được.
Nàng bảo với các bạn mình, “Cháu thích anh ta không chuyển đi đâu cả thì hơn.”
“Vậy thì, em có thể lấy cabin của bọn anh,” Richard chỉ ra. “Bọn anh có thể ngủ ở đây.”
Nàng nghĩ về chuyện đó một lúc. Vì lợi ích chính đáng, nàng nên làm thế, mặc dù đó chỉ là chút lo lắng muộn màng về việc cư xử đúng mực khi mà nàng đã tự bôi nhọ thanh danh bằng cách tự nhận là cướp biển. Bên cạnh đó, căn phòng này là lãnh địa của thuyền trưởng, và sự chiếm giữ của nàng có vẻ là thứ duy nhất thực sự ủng hộ cho mưu mẹo của nàng. Những người này gọi nàng là thuyền trưởng, đúng, nhưng Drew cần phải thấy họ đến để nhận lệnh từ nàng, và việc ra vào thường xuyện trong phòng này hôm nay cho thấy họ ở đúng vị trí mình. Và làm sao nàng có thể ra luật trả thù thuyền trưởng nếu nàng không lại gần anh liên tục?
Vì thế nàng lắc đầu. “Em sẽ ổn khi ở đây thôi.”
May mắn, họ không tranh luận với nàng, mặc dù nàng chắc họ sẽ nếu Drew đang không ở trong tầm nghe. Họ ở lại với nàng một lúc sau bữa tối, và Richard nỗ lực từ trên xuống dưới để làm nàng cười. Anh vẫn còn thấy có lỗi vì đã phá hỏng việc nàng đã cố khơi ra chiều hôm đó, và nàng chưa có cơ hội nói với anh, hay đảm bảo với anh dù sao thì nó cũng là một ý tưởng ngu ngốc về phần mình.
Vị thuyền trưởng vẫn im hơi lặng tiếng trong góc của mình suốt cả tối, chỉ nhìn họ, và có lẽ nghe từng lời họ nói. Thứ duy nhất gò bó anh bây giờ là cái cùm ở mắt cá chân. Nàng đã tự cởi dây cho anh sớm hơn. Việc đó rắc rối, và khá căng thẳng. Nàng đã chỉ phải nới lỏng chúng đủ để anh có thể tự rũ xuống trong khi nàng nhảy bắn ra khỏi tầm với.
Anh đã không ngồi lại cái ghế từ khi rời khỏi. Anh đứng dậy và duỗi chân tay một lúc, hình ảnh ấy lọt vào mắt nàng và gần như làm nàng liếc anh tình tứ một lần nữa, càng làm nàng phiền muộn.
Lúc sau anh ngồi dưới sàn, lưng dựa vào vách ngăn, đầu gối cong lại về phía trước, bàn chân bẻ sang hai bên. Anh cũng đã ăn ở đó, sau khi Bixley trượt nhẹ cái đĩa qua sàn cho anh. Không ai muốn ở trong tầm với của anh cả, thật khôn ngoan. Anh không đe dọa bằng cái gã thuyền phó một to đùng như gấu, Timothy Sawyer, nhưng Drew vẫn thực sự là một người đàn ông cao, cơ bắp, vì thế ai đó sẽ chỉ gặp rắc rối nếu đến gần cánh tay dài của anh mà thôi.
Anh đã cởi đôi bốt của mình ra, có lẽ để xem liệu mình có thể tuột cái cùng ra khỏi mắt cá chân được không. Chắc hẳn sẽ quá chặt nếu đôi bốt còn ở dưới. Nàng đang nhìn anh và anh nhận ra, và anh không cố thử nữa, nhưng điều đó chỉ làm nàng lo lắng đủ để khăng khăng bắt anh nhấc ống quần lên cho mình thấy.
Anh quả thực chỉ nhìn nàng chăm chăm. Anh sẽ không làm theo. Nàng nghiến chặt răng. Anh là tù nhân gây bực mình nhất. Hiếu chiến, không hợp tác, xấc xược. Nàng quyết định không thúc ép. Sau cùng thì nó là một cái cùm chân đáng chém, được chế tác để không thể thoát được một khi đã đeo vào, và chân anh có lẽ to hơn hầu hết những người cao và có thân hình vừa vặn như anh.
Nàng nhận ra khá muộn, sau khi các bạn rời đi, rằng nàng sẽ không được tự do như bình thường khi chia sẻ phòng mình với thuyền trưởng. Ưm, đây không phải lần đầu tiên nàng ngủ mà vẫn mặc quần áo. Nàng đã không cởi áo lần nào trên cái hòn đảo cướp biển khi chính mình cũng là một tù nhân. Bây giờ nàng không phiển khi phải làm thế…
Nàng chần chừ với những câu hỏi ngập trong tâm trí? Sao phải có ngoại lệ đối với anh ta cơ chứ? Ôi trời ơi, đây thực sự đúng là một dịp hoàn hảo để bắt đầu cám dỗ ngoài những gì anh có thể chịu đựng, bằng cách để anh nhìn thấy chút da thịt trần trụi. Nàng chỉ cần khóa nỗi lo lắng của mình vào kho để làm điều đó, và cách dễ nhất là giả vờ. Nàng không muốn anh nghĩ là nàng đang làm việc này có tính toán.
Vì thế thật nhanh, trước khi có thể đổi ý, nàng để váy trượt xuống chân và kéo mạnh áo sơmi qua đầu. Nàng không thể nào không thấy hài lòng khi nghe thấy anh hít sâu.
“Chết tiệt, cô kia, cô đang làm cái quái gì vậy hả?” anh gần như quát lên.
Khi nàng đứng trước anh trong quần và váy lót, phía sau nàng được phơi bày một cách tuyệt mỹ, nàng liếc anh qua vai và nói một cách gợi tình, “Ôi, tôi xin lỗi, tôi quên mất là anh ở đó.”
Sau đó nàng quay lại phía anh để anh có thể chiêm ngưỡng những đường cong đầy đặn trên ngực nàng, lộ ra bởi chiếc áo lót cắt trễ. Nàng nghe thấy tiếng anh rên rỉ khi dính chặt mắt vào ngực nàng, và nàng phải cắn môi không cười khi nhảy lên gường anh trong bộ đồ lót thiếu vải. Tấn công đôi, một nước vào giác quan và cái kia vào lòng kiêu hãnh của anh, rằng nàng có thể quên mất sự hiện diện của anh trong căn phòng.
Nhưng nếu nàng nghĩ mình đã giáng một đòn đích đáng đẻ trả thù trong ngày thì nàng đã nhầm một cách đáng buồn. Anh chắc chắn thế.
Ngay khi nàng tắt đèn cạnh giường và nằm lại trên gối thì anh nói, “Cô có biết chiếc cùm này bị gỉ không?”
Nàng mở mắt và nhìn chăm chăm vào trần nhà, không phải vì nàng có thể nhìn xuyên qua bóng tối, mà vì nó là hướng mà nàng đang nhìn thôi. Anh yên lặng cả tối nay, nhưng khi đèn tắt thì anh bắt đầu nói chuyện? nàng cáu tiết nghĩ. Nàng có lẽ nên nói gì đó với anh trước khi nghỉ, ít nhất là cho anh biết vị trí của anh dưới sàn không phải là ý tưởng của nàng, rằng nàng sẽ cấp cho anh một cái võng nếu anh yêu cầu.
Lại nữa rồi, nàng thực sự muốn anh nghĩ mình cũng có khía cạnh dịu dàng à? Trước đó, khi anh đứng đầu danh sách hôn nhân, nàng đã muốn anh biết con người thật của nàng và dừng việc quả quyết những điều không đúng về nàng. Nhưng quá muộn rồi. Giờ thì nàng chỉ muốn ngược lại.
“Cố quyết muốn thấy tôi bị tụ máu à?” anh hỏi tiếp.
Nàng nghiến chặt răng. Nàng nghĩ tốt hơn là chỉ làm lơ anh. Có lẽ anh đang nói bóng nói gió, hay có lẽ anh nghĩ nàng đã ngủ rồi.
“À, tôi hiểu rồi,” giọng anh trôi về phía nàng. “Ngay từ ban đầu kế hoạch đã là ném tôi ra ngoài và khử quách?”
Nàng ngồi dậy, nhưng quá tối để thấy anh trong góc. “Anh chắc hẳn nên đi bốt lại, anh biết đấy,” nàng chỉ ra một cách hợp lý.
“Cô nghĩ nó sẽ làm nên sự khác biệt gì, khi mà cái cùm này quá gỉ đến nỗi sẽ bị ăn ngay cả qua lớp da thuộc?”
Nàng nằm sấp xuống, dập đầu vào gối hai lần. “Đây đúng là một ý tưởng tồi,” nàng rít lên. “Nếu chúng ta đang ở vùng nước ấm hơn, anh có thể chắc chắn là tôi sẽ tự ngủ trên boong.”
Anh không trả lời. Anh thực sự yên ắng được một lúc, điều này khuyến khích nàng cố rơi vào giấc ngủ.
Và sau đỏ ở ngoài tối, nàng nghe thấy anh nói, “Tôi sẽ cần một cái bô vệ sinh, cô em à, hay cô muốn tôi tự an ủi mình ngay trên sàn?”
Mắt nàng vụt mở cùng lúc với đôi má đỏ bừng. Nàng bắn ra khỏi giường, nhanh chóng tìm một que diêm để thắp đèn xách tay mà nàng đã sớm tắt trước đó. Anh đang ngồi chính xác tại nơi đã ngồi khi nàng chiếm giường anh. Điều đó có lẽ làm anh mắc nghẹn, rằng nàng đang ngủ trên giường mình trong khi anh ở trên sàn và đeo một sợi xích. Nàng phát hiện cái bô, đặt nó xuống, và dùng chân đẩy nó về phía anh ở cuối phòng. Sau đó dời đến một trong số những cái giương của anh để lùng sục.
“Cô đang làm gì vậy?”
Nàng lờ đi giọng nói bị xúc phạm của anh. Không nghi ngờ gì anh khó chịu khi nàng lục lọi hành lý của mình. “Tôi đang tìm thứ gì đó để anh đỡ cái cùm,” nàng sỗ sàng nói. “Tôi chắc là mình chả có thứ gì thích hợp cả, ưm, không nếu không xé bất cứ cái áo nào của mình – điều mà tôi không sẵn lòng làm đâu.”
“Vậy là cô đã nghe thấy tôi?”
“Chắc chắn.”
“Tôi đoán rằng điều đó có nghĩa là cô làm tôi bị tụ máu?”
Nàng khụt khịt và ném cho anh hai đôi tất tìm thấy. “Tôi mong chúng tăng lên gấp đôi và nhét dưới kim loại, còn hơn là đi chúng vào. Bây giờ, nếu anh không phiền, tôi muốn có vài phút yên tĩnh để ngủ.”
“Nếu cô muốn yên tĩnh, cô nên chuyển sang phòng khác.”
“Để anh trên boong vẫn là một lựa chọn đấy,” nàng cảnh báo.
Anh không nói thêm câu nào nữa.