• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ đến sớm hơn nhiều so với Gabrielle mong đợi, ngay ngày hôm sau. Họ cập bờ đảo Anguilla vào chiều muộn. Bị chiếm bởi những cư dân người Anh ở St. Kitts từ những năm 1600s, Anguilla ko quá xa nhà nàng khi có thể về đó trước khi trời tối. Một thuyền viên của Drew bảo nàng Anguilla là một trong những trạm dừng buôn bán của anh, vì thế nàng mơ hồ nhận ra tại sao Drew chọn đây làm điểm dừng chân – vì nơi đây quen thuộc với anh, trong khi St. Kitts có lẽ không phải là bến cảng thường xuyên lắm.

Nàng không bao giờ nên gom hết lo lắng khi bắt đầu thảo luận với Drew bằng câu hỏi rằng liệu anh có thả người của nàng ra. Nếu anh nói không, việc đó sẽ đặt dấu chấm hết cho thỏa thuận ngừng bắn giữa họ từ nay về sau. Và bên cạnh đó, nàng nhận thấy, bây giờ khi mà anh đã đồng ý giúp, anh sẽ không ngu ngốc đến mức không sử dụng tất cả nguồn nhân lực sẵn có, nhất là những tên quyết tâm đến sức cùng lực kiệt giải cứu Nathan. Bất chấp hậu quả, nàng gần như đang nín thở, đứng trên lan can và đợi khoang mở ra. Nếu bạn nàng không đi ra khỏi căn hầm hay được trao lại tự do, nàng sẽ cố gắng đáp trả bằng vài chuỗi hành động phản ứng, chỉ là đề phòng thôi.

Vì nó là hòn đảo thuộc quyền kiếm soát của Anh quốc, mà Drew lại không mang trong mình chút dòng máu Anh nào nên có một cơ hội mong manh, mặc dù rất là mong manh, rằng nàng có thể xoay chuyển tình thế, nếu mà nó có tệ đến mức ấy. Rút cuộc nếu phải thì Richard trông có vẻ cực kỳ giống triệu phú người Anh. Và những nhà chức trách đến từ xứ sở sương mù sẽ ngả về phía người đồng hương trước khi cân nhắc đến tên người Mỹ. Nhưng nàng đang cầu nguyện để mọi chuyện không đến mức đấy. Điều cuối cùng nàng muốn làm là bẫy anh khi mà thỏa thuận ngừng bắn của nàng với anh vẫn con hiệu lực. Nàng sẽ phải lý sự với anh trước, xỉ vả anh, mua chuộc anh, tán tỉnh anh, thậm chí là ném mấy thứ linh tinh trong ngăn bàn vào anh lần nữa nếu cần. Nàng chỉ cần ít nhất là một kế hoạch phòng trường hợp mọi cái khác đều thất bại.

Và rồi Richard rảo bước qua và cất tiếng, “Được ra ngoài bây giờ quả là một sự may mắn thối tha. Anh đang thua Bixley trong ván bài Whist. Ít nhất cũng phải thêm vài giờ nữa để gỡ gạc chứ.”

Nàng quá run rẩy khi thấy anh đang đứng đó mà không đi cùng tên lính canh nào và ngay lập tức hiểu ngay vấn đề anh nói đến. Nhưng ngay khi trao anh một cái ôm nhẹ nhàng, nàng nhận ra anh thực sự đang phàn nàn về việc được tự do, và có vẻ khá nghiêm túc.

“Anh được cho bộ bài để giết thời gian?” nàng hỏi.

Richard khùng khục cười. “Bọn anh có tất cả tiện nghi mà mình có thể trông đợi, em yêu à. Bài, xúc sắc, thức ăn ngon đến chết tiệt mà anh từng được ăn, và thậm chí còn nóng sốt – bê thẳng từ bếp ra. Nathan cần bắt cóc tay đầu bếp của Anderson mới được, thực đấy. Bọn anh cũng có võng, và, em sẽ không tin đâu – cả một phòng tắm nữa cơ.”

“Làm sao các anh sử dụng được vậy?”

“Ừm, có một cái bồn tắm cũ dưới đó. Ohr yêu cầu phải có đủ nước để đổ đầy. Ông ta không thực mong mình sẽ được đáp ứng, nhưng khỉ gió nếu mấy cái xô không hạ xuống cho bọn anh, từng cái một.” Anh cười ha hả với ký ức. “Bọn anh đã kéo cái đống vô giá trị đó cho lão già dùng bồn tắm đơn trước. Anh cũng không chịu kém khi xếp hạng thứ hai sau gã đấy.”

Nàng đã lo mình sẽ phát bệnh mất còn họ thì đang tận hưởng cuộc sống sao? Giống như một kỳ nghỉ hơn! Drew phải nói cho nàng biết chứ, đồ trời đánh. Mà nói cho phải thì bạn nàng cũng phải thế mới đúng.

Nàng vỗ vai Richard. “Sao anh không nói em biết khi được ra ngoài ăn tối đó?”

Anh nhún vai. “Anh tưởng em biết rồi. Những người Mỹ này, họ không đối xử với bọn anh như tù nhân, ừ thì trừ việc khóa cửa hầm lại – mà nhân tiện Ohr đã quyết tâm phá rồi đấy, cho đến khi anh có thể thuyết phục ông em vẫn ổn với những cuộc hẹn mới.”

Rõ ràng nàng trông ổn ở bữa tối hôm anh được đưa đến tham dự, nàng không nói với anh gì khác hôm ấy. Chỉ là tốt thôi khi bạn nàng không cố trốn thoát, vì có vẻ sau rốt thì họ sẽ không bị đẩy vào ngục tối.

“Bác Ohr đâu ạ?”

“Đây này,” Ohr nói sau lưng nàng. Nàng đu người quay lại với những giọt nước mắt vui sướng và quàng tay mình quanh ông. “Cháu đã quá lo! Và sợ khi phải hỏi về mọi người. Cháu không muốn làm Drew chú ý.”

Richard cười khùng khục nàng. “Anh không nghĩ bọn anh nằm ngoài tầm suy nghĩ của hắn đâu, Gabby. Có ngày hắn còn mang bọn anh lên khoang đấy, quyết tìm xem ai đã làm bầm má hắn đấy.”

Nàng lặng thing trong giây lát khi nghe thấy. “Anh ấy đã? Và anh ấy đã tìm ra điều gì không?”

“Chả có gì,” Richard đáp. “Nói với hắn rằng anh đã thề giữ bí mật.”

“Em cho là mình không nên ngạc nhiên khi anh làm thế,” nàng tiếp lời, nhớ lại sự hiếu kỳ của chính mình. “Em đã tự hỏi về vết bầm đó.”

“Hắn ta đối xử thật lòng với cháu chứ?” Ohr hỏi, trông quá ư là quá nghiêm trọng.

Nàng không nghi ngờ gì trong một phút rằng mình sẽ trao ông câu trả lời sai, ông sẽ cắt cổ Drew ngay khi thấy anh, hay thậm chỉ chả cần đợi lâu đến thế. Vì vậy nàng nói. “Rất thực ạ, sau khi chúng ta tìm hiểu ra những việc anh ấy làm ở nước Anh là không chủ định. Anh ấy thậm chí còn đề nghị kết hôn cháu.”

Nàng thực sự không nên đề cập thêm chuyện đó vào làm gì, vì giờ đây cả hai người đàn ông đang nhìn chằm, đợi nàng nói chi tiết thêm về sự hồi đáp của mình với Drew. Và vì nàng vẫn chưa chắc chắn về kết của cuối cùng trong cuộc hội thoại không mọng đợi với vị thuyền trưởng, nàng chỉ phải nói rằng mình đã từ chối anh. Tất nhiên, nếu Drew kết thúc bằng việc nhắc đến chuyện này với một trong số họ, rằng họ đã đính hôn…

Nhưng nàng không thể đi xa quá sự thật, thế nên nàng tiếp tục, “Cháu đã từ chối. Anh ấy không thích câu trả lời và có lẽ cho rằng chúng cháu đã đính hôn.” Và rồi nàng nhún vai. “Cháu có lẽ sẽ cân nhắc lại, nhưng cháu sẽ không quyết định sau khi Cha được tự do.”

“Rất vui khi biết mình vẫn còn lựa chọn lao xuống địa ngục đấy.”

Gabrielle rụt lại khi nghe thấy giọng Drew. Mọi người định hù chết nàng hôm nay chắc?

Nghe như thể Drew đang đùa, nhưng có lẽ không phải. Anh đã đưa ra lời đề nghị, cho dù vì lý do gì đi nữa, không nhiều thuyết phục lắm và trở nên hóa đá chỉ khi nàng trao anh câu trả lời không như mong đợi.

Nàng quay lại để nhìn cái cười toe toét của anh, và trước khi nàng có thể trả lời, cánh tay anh đã trượt qua eo nàng. Thật là một cử chỉ ngụ ý rõ ràng rằng họ còn thân thiết hơn cả mối quan hệ mà nàng đã để bạn mình biết.

Trước khi nàng có thể sửa lại ấn tượng ấy, Drew nói thêm, “Chúng ta sẽ tạm hoãn lại chút để đến quán trọ thảo luận trình bày chi tiết về kế hoạch chứ? Tôi đã có một kế hoàn hảo trong đầu, nhưng tôi muốn nghe xem các anh nghĩ gì.”

Và chỉ cần có thế, anh đã nắm toàn bộ quyền chỉ huy về vụ giải cứu và có được sự đồng thuận ủng hộ của Richard và Ohr. Và sau đó, khi nghe về kế hoạch của anh, cả hai người họ đều để nàng lại phía sau và ra ngoài tầm tay Pierre. Điều mà chắc chắn sẽ xảy ra – nếu James Malory không xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK