Mặc dù quen biết nhau chưa bao lâu, nhưng Diệp Miễn có thể nhận thấy Sầm Khuyết đối xử với bản thân mình rất hà khắc.
Thoát khỏi vùng nông thôn kia, cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy mình được hít thở bầu không khí thực sự.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu tình huống hiện tại của Sầm Khuyết không cho phép anh phung phí.
***
Qua gần hai mươi phút Sầm Khuyết mới trả lời một câu đơn giản.
Hắn xuống xe một cái là chạy vội tới cửa hàng tiện lợi ngay, bây giờ nơi đây đã trở thành “căn cứ địa” của hắn và Sầm Khuyết.
Hắn ngắm nghía rõ lâu, chờ khi quay đầu nhìn ra bên ngoài, Sầm Khuyết đã đứng đó từ khi nào.
Khi Diệp Miễn tới cửa hàng tiện lợi, Sầm Khuyết vẫn chưa đến. Hắn đứng ngoài cửa nhìn vào trong một vòng, thấy trong cửa hàng đã bày bán bánh trung thu, có loại đóng thành hộp, có loại gói lẻ. Hắn tính mua hai hộp mang về cho bố mẹ, cũng mua thêm cho Sầm Khuyết chút ít.
– Không sao.
– Dù sao hai chúng ta cũng ở gần nhau, sau này có chuyện gì cần giúp cứ tới tìm tôi.
Diệp Miễn mở cửa bước vào, đứng đó ngắm bánh trung thu một hồi. Bố mẹ hắn đều thích ăn bánh nhân lòng đỏ trứng gà, không biết Sầm Khuyết thích ăn vị gì nhỉ?
“Tôi hẹn gặp người khác ở ngoài.” Phó Duy Nhất nói, “Chuẩn bị đi xem phim.”
Đương nhiên, hắn cũng hiểu tình huống hiện tại của Sầm Khuyết không cho phép anh phung phí.
Hắn ngắm nghía rõ lâu, chờ khi quay đầu nhìn ra bên ngoài, Sầm Khuyết đã đứng đó từ khi nào.
Diệp Miễn vội vàng ra ngoài hỏi:
♣Chương 25+26+27♣
– Cậu tới rồi sao không gọi tôi?
Sầm Khuyết nói:
Sầm Khuyết chỉ mỉm cười, không nói gì.
Cô bạn kia cười nói: “Đùa với ông chút thôi, nghe Tống Dương nói tình huống của bạn ông có vẻ khá đặc biệt hả?”
Diệp Miễn xem giờ, vẫn còn rất sớm.
Sầm Khuyết do dự nhìn hắn.
Lúc trước bọn họ thường xuyên gặp nhau vào mười giờ hơn buổi tối, hiếm khi gặp nhau lúc còn sáng trời thế này, càng hiếm khi được ăn cơm cùng nhau.
Diệp Miễn hỏi anh:
– Quên mất, tay cậu đang bị thương.
– Cậu biết đi xe đạp không?
“Ngại quá, tôi chẳng tin đâu.” Đầu bên kia điện thoại có người nói chuyện với cô bạn, cô đáp lại một câu rồi quay qua nói với Diệp Miễn, “Nhà tôi vừa mới mở cửa hàng mới, đang thiếu nhân viên, giờ tôi có việc phải ra ngoài, lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho ông.”
Sầm Khuyết gật đầu.
– Vậy hai chúng ta đạp xe qua đó.
– Ra ngoài ăn cơm với anh không thể lôi thôi được.
Diệp Miễn vừa nói xong lại thốt lên tiếng “ầy”:
Diệp Miễn mở cửa bước vào, đứng đó ngắm bánh trung thu một hồi. Bố mẹ hắn đều thích ăn bánh nhân lòng đỏ trứng gà, không biết Sầm Khuyết thích ăn vị gì nhỉ?
– Quên mất, tay cậu đang bị thương.
“Chuyện tìm việc đã ổn rồi,” Diệp Miễn có vẻ đắc ý như đang khoe công, “Cửa hàng bánh ngọt của bạn học tôi đang cần một nhân viên, tôi cảm thấy rất thích hợp với cậu, tối nay cậu có thời gian không? Đi ăn bữa cơm cùng nhau tiện thể gặp mặt nói chuyện chi tiết hơn.”
– Không sao.
– Không được, lái xe bằng một tay không an toàn. – Diệp Miễn nói – Tôi đèo cậu, dù sao cũng không xa, năm sáu phút thôi là tới rồi.
Sầm Khuyết hơi lúng túng, nhưng thấy Diệp Miễn đã đi về phía chiếc xe đạp công cộng trước, anh chỉ đành đi theo.
– Không cần. – Sầm Khuyết ngồi lên yên sau xe đạp, đặt bàn tay trái quấn băng lên đùi, tay phải nắm chặt yên sau, khẽ nói – Không sao, sắp lành rồi.
Vóc dáng Diệp Miễn cao, vắt chân qua ngồi trên xe, một chân đặt lên bàn đạp, một chân chống đất:
Hỏi một vòng, chẳng thu được kết quả gì.
Lúc chia tay, Sầm Khuyết muốn đưa túi thức ăn cho Diệp Miễn, nhưng Diệp Miễn đã nhét túi trong tay mình vào tay Sầm Khuyết trước rồi.
– Không được, lái xe bằng một tay không an toàn. – Diệp Miễn nói – Tôi đèo cậu, dù sao cũng không xa, năm sáu phút thôi là tới rồi.
– Cậu ngồi lên trước đi.
Hắn lo tay Sầm Khuyết bị thương, dặn dò đối phương phải cẩn thận.
Hắn gửi tin nhắn xin lỗi với Phó Duy Nhất, mãi lâu sau đối phương cũng chẳng trả lời.
Sầm Khuyết không thể nói rõ cảm giác trong lòng bản thân lúc này là sao. Từ nhỏ tới lớn, anh đã từng bị thương rất nhiều lần, song chưa từng có ai quan tâm, đến cả anh còn chẳng để ý.
“Chủ nhật đi đi, chủ nhật tôi có thể đi cùng ông.”
Những vết thương kia, có những vết thương đã biến mất, có những vết thương hóa thành vết sẹo chẳng thể xóa mờ luôn đồng hành cùng anh. Những vết sẹo lớn bé, có đậm có nhạt, nhưng chưa ai từng quan tâm.
Chỉ có Diệp Miễn cau mày nhìn tay anh, trước khi xuất phát còn nói:
– Lát nữa ăn cơm xong có cần tới bệnh viện xem thử không? Chắc phải thay thuốc rồi đấy nhỉ?
– Không cần. – Sầm Khuyết ngồi lên yên sau xe đạp, đặt bàn tay trái quấn băng lên đùi, tay phải nắm chặt yên sau, khẽ nói – Không sao, sắp lành rồi.
“Ngày mai tôi hẹn gặp một người bạn đại học đã hẹn trước từ hôm kia.”
Nhân viên quán bánh ngọt không quá mệt, môi trường làm việc cũng ổn, mặc dù có thể lương sẽ không cao, nhưng ít ra làm việc ở đó thì không cần phải lo lắng vấn đề tiền công.
***
Diệp Miễn đèo Sầm Khuyết tới một nhà hàng khá gần đây, hắn rất thích khẩu vị của nhà hàng ấy, khi vừa chuyển tới đây, hắn đã ăn cơm ở đó liên tục suốt một tháng.
Người gọi tới là một cô bạn từng theo đuổi Diệp Miễn hồi còn học đại học. Hai người chưa từng yêu đương, sau này trở thành bạn bè có quan hệ tốt.
Sầm Khuyết nắm chặt chiếc điện thoại, lòng bàn tay vã mồ hôi.
Lúc tới cửa hàng cũng vừa hay là giờ cơm, hai người phải ngồi đợi một lúc, Diệp Miễn sợ Sầm Khuyết đói, hỏi có cần mua chút gì cho cậu lót dạ trước hay không?
Khi Diệp Miễn tới cửa hàng tiện lợi, Sầm Khuyết vẫn chưa đến. Hắn đứng ngoài cửa nhìn vào trong một vòng, thấy trong cửa hàng đã bày bán bánh trung thu, có loại đóng thành hộp, có loại gói lẻ. Hắn tính mua hai hộp mang về cho bố mẹ, cũng mua thêm cho Sầm Khuyết chút ít.
Mười giờ tối, Diệp Miễn xuống tầng đi dạo, hắn cũng tới quanh quẩn bên cửa hàng tiện lợi nhưng không nhìn thấy Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết lắc đầu, ngồi ngay ngắn chờ đợi gọi đến số.
Diệp Miễn vội chạy khỏi, chờ tới trước cổng khu nhà mới chạy chậm lại quay đầu nhìn về phía cửa hàng tiện lợi.
Lúc bọn họ xếp hàng Diệp Miễn mới nhận ra hôm nay Sầm Khuyết đã mặc bộ quần áo khác, không còn là áo phông đen và dép lê, anh mặc một chiếc áo phông trắng, thay quần, đeo một đôi dày vải.
Ăn vận thế này khiến Sầm Khuyết giống như cậu sinh viên chỉ mới ngoài hai mươi. Nhìn từ trên xuống dưới cũng đủ biết bộ đồ này không đắt, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, mang tới cho người ta cảm giác thoải mái.
Diệp Miễn nói đùa:
– Cậu không mặc áo phông đen tôi không thấy quen.
Sầm Khuyết nói:
– Ra ngoài ăn cơm với anh không thể lôi thôi được.
– Hai chúng ta không ăn được nhiều như vậy đâu.
Trong lúc hai người ăn cơm, Diệp Miễn nói sơ qua về tình hình ở cửa hàng bánh ngọt cho Sầm Khuyết, còn trực tiếp hẹn thời gian gặp mặt cô bạn kia.
Diệp Miễn sững người, bấy giờ mới hiểu ra Sầm Khuyết cố ý thay bộ quần áo khác.
Hắn mỉm cười, bóp đơn gọi số trong tay, vo vo nó, cảm thấy con người Sầm Khuyết cũng khá hiểu chuyện đối nhân xử thế.
Chờ tới khi bọn họ được vào trong, Diệp Miễn gọi một bàn đồ ăn lớn, gồm tất cả những món ăn mình từng ăn và cảm thấy ngon.
***
Sầm Khuyết nói:
Diệp Miễn hẹn thời gian vào cuối tuần, tới lúc đó hắn có thể đi cùng với Sầm Khuyết.
– Hai chúng ta không ăn được nhiều như vậy đâu.
“Thôi đừng,” Sầm Khuyết nói, “Anh tới cửa hàng tiện lợi đợi tôi, tôi sẽ đến nhanh thôi.”
– Không ăn hết thì đóng gói mang về. – Diệp Miễn nói với anh – Hiếm khi mới tới đây một lần, phải ăn cho thích mới được.
Chẳng biết có phải nhầm lẫn không nhưng Diệp Miễn thấy Sầm Khuyết còn gầy hơn lúc trước nhiều.
Trong lúc hai người ăn cơm, Diệp Miễn nói sơ qua về tình hình ở cửa hàng bánh ngọt cho Sầm Khuyết, còn trực tiếp hẹn thời gian gặp mặt cô bạn kia.
Diệp Miễn hẹn thời gian vào cuối tuần, tới lúc đó hắn có thể đi cùng với Sầm Khuyết.
Ăn xong, hai người đều xách theo túi bước ra ngoài, bên trong đựng đồ ăn còn thừa. Bữa này Diệp Miễn mời, Sầm Khuyết ngại lắm, nhưng khi thanh toán nhìn vào hóa đơn, anh len lén sờ túi tiền của mình, chỉ đành im lặng.
Kỳ thực Diệp Miễn rất muốn đi thăm chỗ ở hiện tại của Sầm Khuyết. Lúc trước Sầm Khuyết sống ở công trường, nhất định bây giờ cũng trọ ở nơi điều kiện không tốt bởi vì Sầm Khuyết tiếc tiền.
– Hôm nào tôi mời anh ăn nhé. – Sầm Khuyết thực sự ngại, anh không thích nợ nần người khác.
“Khỏi cần.” Phó Duy Nhất nói, “Tôi muốn xem ngày mai, Chủ nhật hết hứng rồi.”
Kể từ lúc quen nhau tới hiện tại, anh nợ Diệp Miễn rất nhiều rồi.
– Được, – Diệp Miễn chẳng hề khách sáo – Đợi khi nào cậu nhận được lương thì phải mời tôi ăn đầu tiên đấy nhé.
– Để sau đi, – Sầm Khuyết có vẻ chần chừ – Chỗ ở hiện tại của tôi cũng rất rẻ, tạm ổn.
Lúc bọn họ xếp hàng Diệp Miễn mới nhận ra hôm nay Sầm Khuyết đã mặc bộ quần áo khác, không còn là áo phông đen và dép lê, anh mặc một chiếc áo phông trắng, thay quần, đeo một đôi dày vải.
Sầm Khuyết khẽ cười, gật đầu.
Hai người không đạp xe mà chậm rãi tản bộ về nhà.
Bởi vì Sầm Khuyết giống Phó Duy Nhất nên mình thay lòng?
Diệp Miễn hỏi:
“Được, tôi sắp về nhà rồi, cậu đang ở đâu, tôi đến tìm cậu.”
– Chỗ ở hiện tại của cậu gần công trường trước đây hả?
Ngày hôm sau Diệp Miễn bắt đầu liên lạc với bạn bè trước đây của mình, nghe ngóng về công việc phù hợp với Sầm Khuyết ở khắp mọi nơi, nhưng thực sự rất khó.
– Ừ, ngay gần công trường.
Diệp Miễn tò mò hỏi:
– Ở đâu? Cậu thuê một mình hay ở ghép?
Diệp Miễn vội vàng ra ngoài hỏi:
– Ở ghép. – Sầm Khuyết nói – Ở ghép rẻ hơn.
Diệp Miễn mỉm cười: “Chắc là tôi sẽ nhớ.”
Diệp Miễn gật đầu:
– Cũng phải.
Trước giờ tan làm của ngày thứ Sáu, Phó Duy Nhất gọi điện thoại cho Diệp Miễn, hẹn hắn cuối tuần này đi xem phim.
Hắn nghĩ ngợi rồi nói:
Diệp Miễn nói:
– Đúng rồi, hôm nay nghe bạn tôi nói trên cửa hàng bánh ngọt của cô ấy có căn hộ trống, đi làm rồi cậu chuyển vào cũng được, có lẽ còn rẻ hơn ở ghép đấy.
Sầm Khuyết nói:
– Để sau đi, – Sầm Khuyết có vẻ chần chừ – Chỗ ở hiện tại của tôi cũng rất rẻ, tạm ổn.
Từ Bắc vào Nam, anh đã đi biết bao con đường, gặp bao nhiêu người, có người cười với anh, cũng có người chê bai anh nghèo, đẩy anh qua một bên, trên mặt mang vẻ ghét bỏ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không vui không giận. Thậm chí khi chỉ huy trưởng khen gợi anh trước mặt các công nhân khác, dẫn tới vụ đánh nhau, cảm xúc của anh cũng chẳng dao động quá nhiều. Anh chỉ dốc hết sức lực đánh vào chỗ hiểm, khiến đối phương không thể trả đòn.
Vùng núi nghèo nước độc chỉ sinh ra những dân hèn, mặc dù câu này nghe có vẻ bạc bẽo, nhưng đích thực khắc họa chính xác hình ảnh chốn ấy.
Diệp Miễn thấy anh không có ý định chuyển đi, cũng không dám nói nhiều, chỉ bảo:
“Về chứ ạ.” Diệp Miễn nói, “Trung Thu nhất định con sẽ về. Tới lúc ấy con sẽ mang bánh Trung Thu cho bố mẹ, bố mẹ không cần phải mua đâu.”
– Dù sao hai chúng ta cũng ở gần nhau, sau này có chuyện gì cần giúp cứ tới tìm tôi.
Sầm Khuyết nghiêng đầu nhìn hắn, không từ chối cũng không tiếp nhận, chỉ nói:
“Không phải ngày mai hả?”
– Cảm ơn.