“Tôi…”Nhìn thấy cái tên “Duy Nhất” hiển thị trên màn hình, hắn sững người giây lát rồi từ từ chuyển sang cau mày, dự cảm chẳng lành dâng lên trong hắn.
– Tôi cũng không có thói quen ăn khi xem phim vì luôn cảm thấy chuyện đó sẽ ảnh hưởng tới việc thưởng thức điện ảnh. Sầm Khuyết cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, cất tiếng hỏi:
“Đang ở đâu mà không nghe thấy?” Phó Duy Nhất nói, “Bây giờ ông đang ở đâu?”
– Anh không nghe à?
Phó Duy Nhất càm ràm: “Sao giờ mới nghe?”
– Sao cậu không giữ lại cho mình? – Diệp Miễn hỏi.Giọng nói của Sầm Khuyết đã kéo linh hồn bay xa của Diệp Miễn về, hắn bất giác căng thẳng.
– Năm giờ.
Hai người xuống tầng, gọi xe đi tới đó, năm sáu phút đã tới rạp chiếu phim rồi.Phó Duy Nhất càm ràm: “Sao giờ mới nghe?”
– Vậy thì đi xem phim với tối nhé. – Diệp Miễn vào phòng cất bánh đi, sau đó cầm theo chìa khóa và ví tiền, vòng tới huyền quan thay giày – Tôi cũng đang định ra ngoài đây.
Hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi, hắn cũng không muốn ăn bánh mì, vì thề cầm theo chìa khóa xuống dưới tầng.“Vừa nãy không nghe thấy.”
Sầm Khuyết từ chối nhưng Diệp Miễn nói tiếp:“Đang ở đâu mà không nghe thấy?” Phó Duy Nhất nói, “Bây giờ ông đang ở đâu?”
– Tại sao cậu lại tới đây? – Người đứng ngoài cửa là Sầm Khuyết, điều này khiến Diệp Miễn vô cùng ngạc nhiên – Vào đi.
Hắn trở mình, mò điện thoại bên dưới gối đầu ra, đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết.
Diệp Miễn khe khẽ liếc sang phía Sầm Khuyết, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm mình.
Khi thanh toán hắn hỏi Sầm Khuyết:
Bọn họ đi mua đồ uống, Diệp Miễn hỏi:Vì thế, dẫu Diệp Miễn biết rõ bản thân đang quan tâm Sầm Khuyết quá mức, nhưng khi ăn sáng xong về đến nhà, hắn vẫn chuẩn bị qua qua rồi xuất phát tới cửa hàng bánh ngọt.“Sao thế?” Diệp Miễn hỏi, “Có chuyện gì à?”
Diệp Miễn gật đầu, trước lúc đi còn do dự hỏi:Hắn trở mình, mò điện thoại bên dưới gối đầu ra, đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết.Phó Duy Nhất trầm ngâm một lát, rồi mới nói qua loa: “Không có việc gì mới gọi điện thoại cho ông đấy. Chẳng phải ông muốn đi xem phim hay sao? Còn chưa bắt đầu đúng không?”
Diệp Miễn sửng sốt, Phó Duy Nhất ở đầu dây bên kia tức giận hỏi hắn đang ở đâu, Sầm Khuyết bên này đã mỉm cười vẫy tay với hắn.
– Dạo này cơ bắp của tôi không hiện rõ nên tôi cần phải nghiêm khắc với bản thân mình hơn.
Diệp Miễn càng nhíu chặt mày.
Phó Duy Nhất trầm ngâm một lát, rồi mới nói qua loa: “Không có việc gì mới gọi điện thoại cho ông đấy. Chẳng phải ông muốn đi xem phim hay sao? Còn chưa bắt đầu đúng không?” “Bây giờ tôi…” Trong thời gian ngắn, Diệp Miễn không biết nên đối phó với chuyện này thế nào.
– Có loại bánh ngọt nào ngon? Giới thiệu cho tôi được không?
Thay giày xong, ngồi trên sofa, Diệp Miễn lại suy nghĩ một hồi rồi gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết: Ngày mai sau giờ làm cậu có rảnh không? Tôi hẹn cậu đi xem phim nhé.
Một bên là Phó Duy Nhất mình hẹn trước, một bên là Sầm Khuyết đã có mặt ở đây. Hắn không muốn làm tổn thương ai trong hai người, nhưng trong tình huống hiện tại, nhất định phải có một người chịu tổn thương.
– Anh không nghe à?
– Lúc tan làm vẫn còn mấy món chưa bán hết, Quản lý Từ bảo mỗi người chúng tôi lấy một phần. – Sầm Khuyết nói – Anh đừng chê.Diệp Miễn chợt cảm thấy mình chẳng khác nào gã đàn ông cặn bã ăn trong bát còn ngó trong nồi, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, không có tâm tư ấy nhưng lại nhập nhằng dây dưa làm chuyện chẳng giống ai.
Nhớ chuyện tối qua chính hắn đã nói với Sầm Khuyết hôm nay mình đi ăn liên hoan, hắn ảo não không thôi, sớm biết thế này thì đã mang một hộp về.
“Ông sao thế?” Phó Duy Nhất nói, “Tôi vừa tới nhà ông, gõ cửa mãi mà không ai mở, ông đi xem một mình rồi đấy hả?”
Sầm Khuyết vẫy tay với hắn, rảo bước xuống tầng.– Bao nhiêu tiền? Cả tiền vé xem phim nữa, đợi khi về tôi sẽ trả cả cho anh.“Tôi…”
Một mình hắn ngồi xem hết bộ phim này, từ đầu tới cuối vị trí bên cạnh đều bỏ trống, không thuộc về Phó Duy Nhất, cũng không thuộc về Sầm Khuyết.Ngay lúc Diệp Miễn đang khó xử, Sầm Khuyết đưa trà sữa đang cầm cho hắn.
Chờ tới khi mọi người trong rạp đã ra ngoài hết rồi, hắn mới trả lời một tin nhắn: Ban nãy ở trong rạp, điện thoại không có tín hiệu.
Diệp Miễn nhìn anh và rồi mua một Coca, một trà sữa, còn lấy của người ta bốn chiếc ống hút.Sầm Khuyết nói nhỏ:
“Ông sao thế?” Phó Duy Nhất nói, “Tôi vừa tới nhà ông, gõ cửa mãi mà không ai mở, ông đi xem một mình rồi đấy hả?”
Vào giờ này, quầy bán đồ ăn sáng cũng đã sắp dọn hàng về, hắn mua một bát tào phớ và thêm hai chiếc bánh bao. – Hai người xem đi.
– Cậu đừng nói vậy, chuyện ngày hôm nay do tôi xử lý không khéo.
Nhìn thấy cái tên “Duy Nhất” hiển thị trên màn hình, hắn sững người giây lát rồi từ từ chuyển sang cau mày, dự cảm chẳng lành dâng lên trong hắn.Diệp Miễn sửng sốt, Phó Duy Nhất ở đầu dây bên kia tức giận hỏi hắn đang ở đâu, Sầm Khuyết bên này đã mỉm cười vẫy tay với hắn.
Diệp Miễn vươn tay gỡ tờ giấy dán trên cửa xuống: Tôi đi đây, sẽ không tới làm phiền ông nữa đâu.
“Đợi lát,” Diệp Miễn nói qua điện thoại, “Tôi có chút việc, tôi sẽ gọi lại cho ông sau.”
Vừa tỉnh giấc đã là sáu giờ hơn, bộ phim sẽ chiếu vào lúc bảy giờ năm phút tại rạp chiếu phim gần nhà.
– Có bắt cậu viết cảm nghĩ sau khi xem đâu? – Diệp Miễn mỉm cười bước ra ngoài, khóa cửa lại – Vốn dĩ tôi mua hai vé, mà bạn tôi không đi, cậu không đi với tôi thì để đó cũng phí.Hắn vừa mới thay quần áo xong, chuông cửa vang lên.Không đợi Phó Duy Nhất nói gì, Diệp Miễn đã cúp máy.
– Cậu đừng nói vậy, chuyện ngày hôm nay do tôi xử lý không khéo.
***“Làm gì đấy?” Diệp Miễn nhìn Sầm Khuyết chuẩn bị đi.
Diệp Miễn nhún vai:
Có đôi khi con người là vậy, hiểu rõ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.Sầm Khuyết thong dong nói:
– Sầm Khuyết, – Diệp Miễn gọi anh, nói với giọng vô cùng áy náy – Hôm nay thực sự xin lỗi cậu, cậu ấy đã nói không tới, tôi không ngờ…
Sầm Khuyết nói:– Bạn anh sắp tới rồi đúng không? Vậy tôi đi trước nhé.
– Gần đây tôi đang giảm cân, cậu lấy cho tôi nhiều vậy làm gì, ảnh hưởng tới kế hoạch giảm cân của tôi rồi đấy, đừng hại tôi.
– Đừng! – Diệp Miễn vô cùng áy náy, càng nghĩ càng thấy bản thân mình không phải người.
Sầm Khuyết cười ngại ngùng nói:Sầm Khuyết an ủi hắn:
– Không sao, vốn dĩ tấm vé này anh mua cho bạn mà, nếu cậu ấy đến rồi thì tốt quá.
– Chúng ta đi lấy vé trước rồi hẵng mua đồ uống. – Diệp Miễn hỏi – Cậu có ăn bỏng ngô không?
– Cậu đừng nói vậy, chuyện ngày hôm nay do tôi xử lý không khéo.
Diệp Miễn mỉm cười hỏi nhân viên cửa hàng:– Qua bên kia đi, để trà sữa xuống.– Đâu thể trách anh, – Sầm Khuyết nói – Tôi hiểu mà.
Khi Diệp Miễn mò tới được cửa hàng bánh ngọt thì đã chín rưỡi sáng, khách khứa không nhiều, nhưng mọi người đều đang làm việc.Anh chỉ vào bàn ở khu vực nghỉ ngơi bên cạnh:
Hắn mỉm cười ra mở cửa, nhưng người đứng đó không phải Phó Duy Nhất.
Anh hỏi Diệp Miễn:Diệp Miễn vươn tay gỡ tờ giấy dán trên cửa xuống: Tôi đi đây, sẽ không tới làm phiền ông nữa đâu.Diệp Miễn nghiêng người cho Sầm Khuyết vào trong.– Qua bên kia đi, để trà sữa xuống.
– Rạp chiếu phim rất gần đây. – Diệp Miễn nói – Nhưng hai chúng ta cũng phải đi nhanh lên.
Phó Duy Nhất không trả lời tin nhắn, Diệp Miễn gọi điện thoại tới cũng không bắt máy.Sầm Khuyết nói xong thì đi qua đó đặt trà sữa xuống trước.
Một bên là Phó Duy Nhất mình hẹn trước, một bên là Sầm Khuyết đã có mặt ở đây. Hắn không muốn làm tổn thương ai trong hai người, nhưng trong tình huống hiện tại, nhất định phải có một người chịu tổn thương.Diệp Miễn cũng đi theo, đặt Coca trong tay trên bàn.
Diệp Miễn nghe nói đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta trở nên tốt hơn. Chẳng biết có phải vì buổi sáng ăn bánh ngọt không mà cả ngày nay tâm trạng của hắn không tệ.
– Vậy tôi đi trước, đỡ việc lát nữa cậu ấy tới thấy tôi thì không hay. – Sầm Khuyết nói – Đừng nói với cậu ấy chuyện anh dẫn người khác tới, vé xem phim vốn là của cậu ấy, đừng khiến cậu ấy không vui.
Hắn mỉm cười, nhét tờ giấy vào túi, mở cửa vào nhà.
Quét mã, sau đó hai chiếc vé từ từ chạy ra.
Diệp Miễn hỏi anh:Sầm Khuyết cười cười, cọ cọ lòng bàn tay vào quần nghe chừng lúng túng lắm:
Sầm Khuyết nhìn qua, không nói gì.– Trà sữa tôi vẫn chưa động vào đâu, nếu hai người không chê thì khỏi phải mua mới nữa, tôi đi trước nhé.
Cả một túi đầy ụ thế kia mà Sầm Khuyết chỉ giữ lại cho mình bánh mì gối rẻ tiền nhất, có lẽ những thứ trong mắt anh có vẻ đắt đỏ, có vẻ tốt đều tặng cho Diệp Miễn cả rồi.
Diệp Miễn sầu não tới mức chỉ muốn tát chết mình, hắn vươn tay kéo Sầm Khuyết, nhưng chợt nhớ tới lần trước kéo tay đã khiến anh sợ bèn dừng lại.
– Sầm Khuyết, – Diệp Miễn gọi anh, nói với giọng vô cùng áy náy – Hôm nay thực sự xin lỗi cậu, cậu ấy đã nói không tới, tôi không ngờ…
Hắn mỉm cười, nhét tờ giấy vào túi, mở cửa vào nhà.Hắn mỉm cười ra mở cửa, nhưng người đứng đó không phải Phó Duy Nhất.– Không sao, – Ngược lại thì giọng Sầm Khuyết khá thoải mái – Anh gọi điện thoại cho cậu ấy nhanh đi, không kịp mở màn phim bây giờ.
Sầm Khuyết vẫy tay với hắn, rảo bước xuống tầng.
– Bao nhiêu tiền? Cả tiền vé xem phim nữa, đợi khi về tôi sẽ trả cả cho anh.Diệp Miễn đứng đó nhìn theo bóng lưng Sầm Khuyết rời khỏi đây, bỗng dưng nảy sinh xúc động gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất bảo anh ta đừng tới.
Đến cuối thì hắn vẫn không làm như vậy.
– Gần đây tôi đang giảm cân, cậu lấy cho tôi nhiều vậy làm gì, ảnh hưởng tới kế hoạch giảm cân của tôi rồi đấy, đừng hại tôi.Nhân viên lấy ra một chiếc đĩa nhỏ cho Diệp Miễn ăn thử.Diệp Miễn không bảo Phó Duy Nhất đừng tới, nhưng cũng không gọi điện thoại lại cho anh ta.
Anh giơ chiếc túi nhỏ đựng bánh mì gối bên tay kia:Bắt đầu soát vé vào phòng, một mình hắn cầm hai cốc đồ uống hai tấm vé đi vào trong.
Một mình hắn ngồi xem hết bộ phim này, từ đầu tới cuối vị trí bên cạnh đều bỏ trống, không thuộc về Phó Duy Nhất, cũng không thuộc về Sầm Khuyết.
Diệp Miễn đã chẳng thể thưởng thức bộ phim điện ảnh này trong vui vẻ, cho dù đây chính là thể loại phim mà hắn thích nhất.
Phải hai mươi phút sau Sầm Khuyết mới trả lời, chỉ có một từ: Ừ.Sầm Khuyết cười cười, cọ cọ lòng bàn tay vào quần nghe chừng lúng túng lắm:Kết thúc bộ phim, hắn nhìn thấy tin nhắn Phó Duy Nhất gửi cho mình: Ông đang ở đâu đấy?
Diệp Miễn bất đắc dĩ thầm nghĩ: Tôi chỉ tới đi dạo thôi, xem ra tôi không tiêu tiền không được rồi?
Có rất nhiều chỗ trống, hắn ngồi xuống vị trí trước đây ghép bàn với Sầm Khuyết, thầm nghĩ hôm nay cũng không có việc gì làm, có thể đến xem Sầm Khuyết thế nào.Sầm Khuyết cười ngại ngùng nói:Chờ tới khi mọi người trong rạp đã ra ngoài hết rồi, hắn mới trả lời một tin nhắn: Ban nãy ở trong rạp, điện thoại không có tín hiệu.
Anh chỉ vào bàn ở khu vực nghỉ ngơi bên cạnh:Phó Duy Nhất không trả lời tin nhắn, Diệp Miễn gọi điện thoại tới cũng không bắt máy.
Diệp Miễn không gọi xe mà thong dong tản bộ hóng gió trên con đường về nhà, ngang qua cửa hàng tiện lợi, hắn đi vòng qua vòng lại, không thấy Sầm Khuyết đâu liền mở cửa vào trong mua hai lon bia.Diệp Miễn không gọi xe mà thong dong tản bộ hóng gió trên con đường về nhà, ngang qua cửa hàng tiện lợi, hắn đi vòng qua vòng lại, không thấy Sầm Khuyết đâu liền mở cửa vào trong mua hai lon bia.
Nhân viên nữ sẽ đội chiếc mũ nhỏ dễ thương, nhưng Sầm Khuyết không có.
Diệp Miễn cũng đi theo, đặt Coca trong tay trên bàn.Diệp Miễn ngồi trên bậc thang bên ngoài cửa hàng tiện lợi uống hết bia mới về nhà, phát hiện mảnh giấy nhỏ dán trên cửa.
Sầm Khuyết vẫy tay với hắn, rảo bước xuống tầng.
Phó Duy Nhất trầm ngâm một lát, rồi mới nói qua loa: “Không có việc gì mới gọi điện thoại cho ông đấy. Chẳng phải ông muốn đi xem phim hay sao? Còn chưa bắt đầu đúng không?”
Diệp Miễn nhìn, bên trong có mấy loại bánh ngọt và bánh mì.Hắn vừa mới thay quần áo xong, chuông cửa vang lên.Đây là thói quen của Phó Duy Nhất, thỉnh thoảng tới đây tìm hắn mà hắn không có ở nhà, Phó Duy Nhất sẽ dán giấy lên, cho dù bây giờ đã có chìa khóa dự phòng nhưng thói quen ấy vẫn vậy.
– Đừng! – Diệp Miễn vô cùng áy náy, càng nghĩ càng thấy bản thân mình không phải người.Đã là thói quen thì chẳng thể thay đổi trong một sớm một chiều. Giống như Diệp Miễn quen cưng chiều Phó Duy Nhất, một thói quen kéo dài tận bao nhiêu năm. Vậy mà gần đây, bởi vì một vài kỳ tích nào đó, thói quen của hắn dần có dấu hiệu bị quên lãng.
Diệp Miễn vươn tay gỡ tờ giấy dán trên cửa xuống: Tôi đi đây, sẽ không tới làm phiền ông nữa đâu.
Sầm Khuyết cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, cất tiếng hỏi:
***Thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng biểu cảm của Phó Duy Nhất khi viết ra những chữ này. Từ bé tới lớn, hắn đã nghe thấy Phó Duy Nhất nói câu này rất nhiều lần.
– Món nào cũng ngon.
Hắn mỉm cười, nhét tờ giấy vào túi, mở cửa vào nhà.
***Thay giày xong, ngồi trên sofa, Diệp Miễn lại suy nghĩ một hồi rồi gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết: Ngày mai sau giờ làm cậu có rảnh không? Tôi hẹn cậu đi xem phim nhé.
Tới chiều hắn gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất, đối phương không nghe, không phải quá thời gian chuông reo nhưng không ai bắt máy, mà anh ta ấn từ chối luôn.
Sầm Khuyết mặc đồng phục của nhân viên cửa hàng, quần áo đều màu đen, nơ và tạp dề trắng.
Diệp Miễn sầu não tới mức chỉ muốn tát chết mình, hắn vươn tay kéo Sầm Khuyết, nhưng chợt nhớ tới lần trước kéo tay đã khiến anh sợ bèn dừng lại.Hết chương 30