Nhìn theo góc độ nào cũng thấy Phó Duy Nhất quá mức qua loa.
Trong khoảng thời gian này anh ta đã học được cách trưởng thành.
Đều là cát trong tay, càng muốn nắm chặt thì càng nhanh chóng vụt mất.
Diệp Miễn đi phía sau hai người, nhìn Sầm Khuyết mất tự nhiên khi bị Phó Duy Nhất khoác vai.
Đến lúc ấy, sợ rằng anh ta sẽ không còn là “duy nhất” của Diệp Miễn nữa, dường như càng dùng mọi thủ đoạn giữ đối phương lại thì càng đẩy đối phương ra xa.
Anh đứng một bên thu dọn, Diệp Miễn và Phó Duy Nhất mỗi người xách một hộp bánh trung thu đi trả tiền.
Anh ta thực sự không yêu Diệp Miễn, nhưng cũng thực sự yêu Diệp Miễn.
– Tôi vốn dĩ là thế. – Phó Duy Nhất nói – Trước giờ tôi chưa từng nói mình là người tốt.
Không yêu bởi vì anh ta không có sự rung động của tình yêu. Yêu bởi vì bao nhiêu năm qua, đối với anh ta mà nói, Diệp Miễn giống với một người đảm nhiệm nhân vật “anh trai” thay cho Phó Tu Kiệt.
Diệp Miễn chẳng khác nào anh trai ruột của Phó Duy Nhất, anh ta không có sở thích gì kỳ quái, không thể nảy sinh dục vọng với anh trai mình.
Khi anh ta biết Diệp Miễn yêu mình, phản ứng đầu tiên là giả ngốc, giả vờ không hay biết gì.
Ba người bước vào cửa hàng bánh ngọt, quản lý Từ còn cảm thấy ngạc nhiên.
Một khi vạch trần chuyện này, từ đó trở đi hai người sẽ chẳng thể nào quay về như trước đây được nữa. Hai người sẽ chỉ càng ngày càng xa nhau, Phó Duy Nhất thực sự sợ hãi chuyện này sẽ xảy ra, cho nên bao nhiêu năm nay, anh ta đã ép buộc chiếm cứ lấy vị trí thân thuộc nhất bên cạnh Diệp Miễn. Anh ta biết mình ích kỷ, nhưng anh ta ích kỷ như vậy đấy.
Cho tới khi phát hiện ra, anh ta đã chẳng thể làm gì.
– Hả? – Phó Duy Nhất mỉm cười – Không phải không có, là không muốn cho em đúng không?
Sự xuất hiện của một người đã phá vỡ thế cân bằng vốn có. Cái ngày mà Diệp Miễn nhận nhầm Sầm Khuyết thành Phó Duy Nhất, cũng là ngày cuộc sống của anh ta va phải đá ngầm.
Có một khoảng thời gian, anh ta thầm oán hận không thôi.
Oán hận bố mẹ, oán hận Diệp Miễn, oán hận Sầm Khuyết, cũng oán hận bản thân mình.
Trước khi chuyển ra khỏi nhà, anh ta hoàn toàn ngả bài với bố mẹ mình, không phải vì vấn đề thủ dâm, mà do bố mẹ nói rằng anh ta không xứng có được cuộc đời của riêng mình.
Vì anh ta mà anh trai mất tích, cho nên anh ta không xứng đáng có cuộc đời của riêng mình.
Phó Duy Nhất khóc không dừng được.
– Nhà anh ta?
Vốn dĩ anh ta đã nghĩ không bằng chết quách đi cho xong.
Song, anh ta không chết.
Song, anh ta không chết.
Tối ngày hôm nó, anh ta rời khỏi nhà trong sự oán giận. Lần đầu tiên anh ta không biết mình phải đi đâu.
Sầm Khuyết không phải diễn viên, có giả vờ bình tĩnh tới mức nào đâu vẫn sẽ lộ ra sơ hở.
Trước đây, mỗi lần anh ta cãi vã với bố mẹ đều tới chỗ Diệp Miễn. Nhưng lần này không được, anh ta đã nói mấy lời độc địa với Diệp Miễn, đối phương cũng chẳng tới tìm anh ta.
Anh ta không muốn trở thành xiềng xích trói buộc người khác.
Vì thế anh ta gọi điện thoại cho đàn anh kia.
– Em đã sống thận trọng hai mươi năm nay, bây giờ mới muốn nổi loạn một lần.
Hai người quen nhau đã ba năm, đàn anh không theo đuổi Phó Duy Nhất từ lâu như những gì anh ta đã nói. Người ta chưa từng theo đuổi Phó Duy Nhất, thậm chí sau khi tốt nghiệp xong thì hai người chẳng còn liên lạc gì với nhau.
Mấy tháng trước tình cờ gặp mặt, đàn anh cho Phó Duy Nhất số điện thoại, khách sáo nói rằng có chuyện thì tìm anh ta.
Phó Duy Nhất không có bạn bè, tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta khó gần, không có ai chân thành đối xử tốt với anh ta.
Anh ta lục tìm trong danh bạ, cuối cùng đầu óc nóng lên, gọi cho đàn anh hỏi:
“Đàn anh, anh có thể mời em đi uống rượu không? Em không mang theo tiền ra ngoài.”
Tối đó đàn anh không chỉ mời anh ta đi uống rượu, còn mang anh ta về nhà.
Căn nhà rất sạch sẽ, rộng và trống trải.
Đàn anh chỉ ở một mình, nhà vắng tới mức chẳng mang chút hơi người.
Người ta không làm gì Phó Duy Nhất hết, cho anh ta ở một phòng, bảo anh ta nghỉ ngơi. Nhưng không biết rốt cuộc Phó Duy Nhất đang muốn báo thù ai, chẳng hiểu sao lại chạy tới gõ cửa phòng ngủ bên cạnh.
Người ta không làm gì Phó Duy Nhất hết, cho anh ta ở một phòng, bảo anh ta nghỉ ngơi. Nhưng không biết rốt cuộc Phó Duy Nhất đang muốn báo thù ai, chẳng hiểu sao lại chạy tới gõ cửa phòng ngủ bên cạnh.
Bấy giờ đã sắp sửa đóng cửa hàng, Sầm Khuyết thu dọn giúp mọi người:
Sáng hôm vừa mở mắt ra, đàn anh đã hỏi anh ta có muốn thử yêu đương không. Phó Duy Nhất phải ngơ ngác mãi hồi lâu mới gật đầu đồng ý.
Anh ta nhìn tay Sầm Khuyết:
Cứ thế, trong mơ hồ, anh ta và đàn anh trở nên thân thiết hơn, còn dọn ra khỏi nhà trong tiếng mắng chửi của bố mẹ.
Phó Duy Nhất không định nói với Diệp Miễn những chuyện này, anh ta không muốn Diệp Miễn coi thường mình.
Có nhiều lúc, Phó Duy Nhất cảm thấy bản thân chính là một miếng dẻ lau nhuốm màu bẩn thỉu không ai muốn chạm vào. Nhưng anh ta lại yêu thể diện của mình một cách quá đáng, gắng gượng giả trang thành một chiếc khăn lụa, cắn răng chịu đựng cũng không muốn để người khác xem thường.
– Lát nữa anh ấy sẽ tới đón tôi. – Phó Duy Nhất nhìn điện thoại – Ông còn muốn hỏi gì nữa không?
Diệp Miễn nâng tách bằng cả hai tay, nhìn chằm chằm Phó Duy Nhất, muốn tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt ấy.
– Hôm nay ông cố ý nói với Sầm Khuyết những điều kia bởi vì ông có suy tính gì hả?
– Chỉ thăm dò thôi. – Phó Duy Nhất nói – Rõ ràng trước đây anh ấy nói dối chúng ta, anh ấy nhớ rõ bản thân là ai.
Sầm Khuyết không phải diễn viên, có giả vờ bình tĩnh tới mức nào đâu vẫn sẽ lộ ra sơ hở.
Đã sắp tới giờ tan làm rồi, có lẽ chờ tới khi bọn họ về tới tới thì cửa hàng cũng chuẩn bị đóng cửa.
– Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại không nhận chúng tôi. – Phó Duy Nhất nói – Tôi muốn làm rõ nguyên nhân.
– Chuyện này ông đã nói với bố mẹ chưa?
– Vẫn chưa. – Phó Duy Nhất ngừng một lát, cúi đầu nhìn chiếc tách – Có nói hay không, nói lúc nào thì phải xem anh ấy nghĩ ra sao, tôi không thể tùy tiện thay đổi cuộc đời người khác.
– Chắc chắn anh ấy có nỗi khổ riêng.
– Cho nên tôi mới muốn thăm dò, nhất định tôi phải khiến anh ấy nói ra. – Phó Duy Nhất nói – Dù sao trong tim mấy người tôi cũng trở thành người ác rồi, vậy tôi tiếp tục làm chuyện ác, phải cạy bằng được miệng anh ấy.
– Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại không nhận chúng tôi. – Phó Duy Nhất nói – Tôi muốn làm rõ nguyên nhân.
Phó Duy Nhất nhấp một ngụm cà phê, sau đó chống cằm khẽ nói:
– Đúng rồi, tôi chính là người ích kỷ và hẹp hòi. – Phó Duy Nhất nói – Cho nên tôi mới để lại vị trí trống trong nhà, tôi đi rồi, anh ấy có thể chuyển vào đó.
– Tôi không quan tâm chuyện anh ấy có nhận bố mẹ hay không, nhưng anh ấy phải nhận tôi. Tôi phải cố gắng trả hết tất cả những gì mình còn nợ cho anh ấy, bằng không, có chết tôi cũng chẳng thể nhắm mắt.
Hết chương 39Hắn có thể chấp nhận Phó Duy Nhất không yêu bản thân, nhưng hắn ở bên cạnh anh ta lâu như vậy, đột nhiên đối phương lại quyết định ở bên một người đàn ông mình chưa bao giờ nghe tên, chuyện này đối với Diệp Miễn thực sự rất khó chấp nhận.Hết chương 39