Thật ra là đau muốn chết rồi.
Phục Hy lần nữa banh mặt đi rót thêm một ly trà, trở lại liền đem nhét vào tay còn lại của y.
" Há miệng "
Hắn cầm ra một viên dược nho nhỏ được đặt sát ở miệng y uy dược. Thương Vương Thụ muốn khóc ra mặt, nén cảm xúc cố chịu ăn dược, đầu lưỡi sơ ý lướt qua đầu ngón tay hắn, bị lạnh lẽo mà co rụt lại trở về.
Thương Vương Thụ trộm xem sắc mặt hắn, thấy hắn vẫn một bộ lạnh nhạt như cũ, thầm thở phào một hơi.
Phục Hy bưng lên chén cháo bị bỏ quên một bên, biểu tình vô cảm thổi cháo trực tiếp xoắn tay áo uy y ăn.
Thương Vương Thụ: "... " Tổng cảm thấy tên Phục Hy này quái quái chỗ nào, không phải là bị trúng tà rồi đi?
Khấu... Khấu...
" Ca, ngươi mau trả ta A Ly "
Bên ngoài cửa dồn dập tiếng đập cửa, không cần đoán cũng biết người đến ai.
Phục Hy vẫy tay, từ trong góc khuất lập tức loé lên một thân ảnh cung kính quỳ gối trước hắn.
Hắc ảnh cúi đầu, chuẩn bị nhận mệnh " Điện hạ xin sai bảo "
Phục Hy mặt không cảm xúc: " Đem người ném đi "
Quá phiền hắn.
Hắc ảnh đổ đầy mồ hôi, run rẩy hô nhỏ một tiếng " Vâng " bề ngoại nhận mệnh nhưng thực chất bên trong gã đã không ngừng run rẩy co lại một góc anh anh khóc.
Đáng sợ ta chủ nhân, người một nhà cũng một diệt ( ;∀;)
Giải quyết xong chuyện, Phục Hy lại tiếp tục uy cháo y với cùng một biểu cảm ban đầu.
" Há miệng "
Thương Vương Thụ vẻ mặt lúc này: "... "
...
" Ca... "
Oa Hoàng đứng ở bên ngoài chờ thật lâu, huyết y xinh đẹp nhăn nheo không nhìn ra hình dạng ban đầu, trên đỉnh đầu còn dính hai ba chiếc lá khô chứng minh dấu tích từng bị ném qua. Lần này trở lại, ngoan ngoãn đứng nép bên ngoài không dám làm ra hành động ngu xuẩn nào nữa chọc giận ca ca hắn.
Phục Hy khép nhẹ cánh cửa phía sau, phun ra một câu liền quay lưng đi không nhìn hắn lấy một lần.
" Đến Thư Các "
...
Phục Hy lật một trang sách, đem vị mỹ nhân đối diện xem như vô hình, rũ mi xem xong một mặt sách nữa, hắn lúc này mới lên tiếng.
" Biết Sai? "
Oa Hoàng hai tay đặt ở đầu gối gắt gao nắm chặt, dưới đầu gối là miếng ván giặt đồ cứng cáp, hắn cúi thấp mặt như hài tử nhận sai.
" Ca, ta biết sai rồi! Ta biết y trúng Dược Tình, không nên thừa nước đục thả câu bỏ thêm ít nọc xà vào cơ thể y làm bậy "
Phục Hy buông quyển sách trong tay bỏ lên bàn, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng quét xuống người đang quỳ trước bàn.
" Ngươi biết ai hạ sao? "
Oa Hoàng quả nhiên không đoán được, khẽ lắc đầu.
" Ngọc Đế " Phục Hy ném xuống một cái tên, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Oa Hoàng vẻ mặt dại ra, hoàn toàn không tin được vào tai mình. Tên Ngọc Đế không phải trước nay đều là con rối mặc hai huynh đệ bọn họ thao túng sao? Con rối này là từ khi nào đã vượt qua tầm kiểm soát của bọn họ rồi a?
Hắn biết có người ở phía sau giật dây, nhưng không thể ngờ được cái người thần bí này lại là con rối hắn luôn cho thiếu đầu óc đó - Ngọc Đế.
Trấn động tin tức đánh ập vào đại não, đau nhức bên dưới cũng chả còn cảm thấy gì nữa.
Phục Hy chân dừng ở cửa, hờ hững quăng lại một câu rồi đi.
" Chớ đánh rắn động cỏ "
Lời này quá rõ ràng, bên trong bọn họ có nội ứng, vị này Ngọc Đế trước mắt vẫn chưa rõ âm mưu gì tiếp theo. Cẩu dồn đến đường cùng còn biết quay lại cắn trả, trước chớ manh động, cẩn thận vẫn hơn.
# Tiểu kịch trường:
Tên vở kịch: Ca ta 1001 sắc thái.
Tiểu Oa: [ quải nho nhỏ tay nải lên vai ] Ta bỏ nhà đi bụi đây!
Phục Hy: [ ôm đùi đệ đệ - che tay áo chét lên mắt củ hành tím ] Ô... Ô... Tiểu Oa Nhi, ngươi không thể nhẫn tâm như vậy bỏ lại ta thân già này một mình a~ Phụ mẫu trên trời nhất định sẽ đau lòng lắm nha [ đoạn quay đầu gào lên ] Hắc ảnh!!! Mang thuốc đến chỗ ta... Hự, tim ta đau quá xá~
Hắc ảnh: "... " Chủ tử lại phát rồ
Tiểu Oa: "... " Có bệnh ca ca
( ・ω・)☞ Lần này lại dựng lại lần nữa kịch bản.
Tiểu Oa: [ quải lên vai nho nhỏ tay nải ] Ta bỏ nhà đi bụi đây!
Phục Hy: [ mặt ngàn năm biểu cảm không thấy đổi ] Hắc ảnh...
Hắc ảnh: [ thình lình xuất hiện ] Điện hạ xin sai bảo
Phục Hy: [ chỉ tay về phía Tiểu Oa ] ném bỏ ở Ma Vực.
Tiểu Oa: [ bị doạ tận thành đống nước ] Oa... Ta sai rồi! Ca ca
Hắc ảnh: "... " Ta muốn xin từ chức giờ còn kịp không?