Hai ngón tay thon dài như rắn nước càn quấy bên trong hậu nguyệt ướt át, từng thớ thịt tham ăn cắn nuốt lấy ngón tay không nhả nhưng cắn nuốt một lúc lại dường như không thoả mãn oa oa khóc ra nước.
Thạch Cơ y phục vẫn chỉnh tề, cười như không cười gãy nhẹ lên một đầu nhũ hoa sưng đỏ bị quên lãng ám muội đưa ra lời đề nghị ngọt ngào chết người.
" Đế Tân, ngài có muốn xem bộ dáng bản thân hiện giờ không? "
Mê hoặc thanh âm lẩn quẩn quanh tai Thương Vương Thụ, đầu óc mù mịt bị dục vọng tri phối đối với lời đề nghị ngon ngọt này của hắn. Y nhịn không được có chút tò mò bản thân hiện tại đã biến thành bộ dạng gì rồi, miệng nhỏ bên dưới theo kích động của chủ nhân co giật theo từng đợt.
Được cơ thể y đáp lại, Thạch Cơ tính toán trong lòng quả thật thành công như ý muốn.
Hắn búng tay một cái, bốn phía bất ngờ xuất hiện bốn tảng đá lớn nhẫn sáng như gương soi.
Lờ mờ phảng chiếu trong gương là hình ảnh của một nam tử khoác lỏng lẽo y phục bên trên còn bên dưới trống trơn để lộ ra cái mông no tròn vừa đủ, mặt trốn trên vai nam tử áo tím khác phơi nhiễm một tầng sắc đỏ hai bên má.
Thương Vương Thụ khoé mắt ửng đỏ, mờ mịt ngắm nhìn bản thân bị hắn đùa giỡn.
Thạch Cơ ghé lại gần tai nhỏ của y phun ra một cỗ nhiệt khí nóng bỏng chết người " Có đẹp không? "
Bên trong hậu đình chặt hẹp lúc này một lúc chứa cả ba ngón tay thô, Thương Vương Thụ ý thức bị cắt đứt không đáp lại mà chỉ ngoan ngoãn nâng mông phối hợp.
Giống như một đứa con vòi vĩnh mãi, y vặn vẹo mông phản kháng muốn nhiều hơn nữa khoái cảm.
" Ta muốn ngươi... Ô... Ô... Mau cho ta của ngươi... Ah... "
Thương Vương Thụ gấp không chờ được xoắn xuýt lần mò bên trong nội khố của Thạch Cơ lấy ra cự vật sưng lớn, vội vã muốn nhét vào luôn một lượt cùng với ba ngón ta lấp đi khoảng trống rỗng.
Thạch Cơ không hồ đồ như y, rút ra ba ngón tay đã khai phá miệng huyệt xong cầm đầu cự vật cọ cọ vài cái bên ngoài miệng khiến y dục hoả thiêu đốt khẩn cầu hắn sau đó mới chịu ấn sâu vào.
Phập...
Ngón tay và gậy th*t là hai khái niệm khác nhau, hậu nguyệt cơ khát đã lâu nay được thoả mãn nhồi nhét côn th*t thô to mãn nguyện chảy ra nước dãi bày tỏ cảm xúc.
Thương Vương Thụ mặt sau được lấp đầy trướng lên bụng thở không nổi, ở ngay khi hắn vừa xâm nhập vào thì phân thân của y co giật bắn ra long tinh người người trong cung muốn tranh giành lấy.
Dịch trọc một ít rơi lên nửa người dưới của hắn, một số ít khác lại " lộp bộp " dính trên khoé miệng hắn.
Thạch Cơ vươn đầu lưỡi liếm sạch phần dịch trọc dính lên khoé miệng, liếm hết rồi lại thấy có chút nuối tiếc muốn ăn thật nhiều.
Hắn bất mãn bẹp miệng " Thật ít quá, Đế Tân lại cho ta thêm một ít đi~ "
Thương Vương Thụ mờ mịt xem hắn từng chút một đem dịch trọc của bản thân y ăn sạch, ma xui quỷ khiến thế nào lại chồm người tới hôn lấy môi hắn.
Hai chiếc lưỡi thèm khát đã lâu như mèo thấy mỡ sa vào nhau điên cuồng quấn quýt, nước bọt theo lẽ tự nhiên chảy dài đọng lại ở khoé môi cả hai.
Loảng xoảng...
Xiềng xích trói buộc hắn như bột mì tan rã trong không khí, Thạch Cơ bế lên người đang bị dược tình tri phối đặt lên giường thạch lạnh lẽo không chút hơi ấm.
Hắn trút vội y phục vướng víu trên người, như hổ đói mà nhào vào người trên giường.
" Thương Vương Thụ, ta là ai? "
Thạch Cơ cầm lấy phân thân của Thương Vương Thụ vuốt ve như bảo bối, lúc nặng lúc nhẹ đưa y dục tiên dục tử khoái cảm ào ạt đánh úp lấy.
Thương Vương Thụ mở ra đôi mắt giăng đầy sương mù nhìn hắn " A... Ngươi... Ư... Là... Là Thạch Cơ "
Thạch Cơ híp mắt nghe được đáp án liền hài lòng, vui vẻ thưởng y một nụ hôn nóng.
" Hài tử ngoan, đoán đúng liền có thưởng cho ngươi nha~ "
Triền miên giao hoan lúc này mới chính thức bắt đầu.
...
Thạch Cơ ôn nhu vén ra sau mang tai vài sợi tóc rũ ra trước trán của Thương Vương Thụ, tiếp đó lại đắm chìm ngắm nhìn y ngủ say trên cánh tay của hắn không một chút phòng bị.
Tiểu gia hoả này của hắn như một con nhím xù lông đe doạ kẻ thù, bất luận ngươi có gần gũi y thế nào thì y vẫn luôn mang tầng tầng phòng bị với ngươi.
Nhưng hắn chính là cam tâm ôm một con nhím trong ngực như thế này, dù bản thân máu chảy đầy người vẫn không muốn buông tay y ra.
Dù cho y luôn coi hắn không khác gì gậy th*t phát tiết, hắn vẫn chưa bao giờ giận quá y bao giờ thậm chí còn sủng nịnh dung túng y làm xằng làm bậy.
Sờ ở ngực trái quả tim đang không ngừng đập loạn, hắn tự hỏi đây là cảm giác khi yêu của nhân loại sao?
Thạch Cơ cười khúc khích hệt như hài tử mới tìm được thứ gì mới lạ, chớp chớp mắt đưa một ngón tay vuốt nhẹ lên sóng mũi cao cao của người nọ bật cười rồi lại quay sang rầu rĩ rầm rì.
" Ngươi nói xem ta nên làm gì với ngươi đây? "
Thương Vương Thụ nằm ngoan một lúc bất chợt đá đi tấm chăn dày đáp ngang hông, y tay chân quơ loạn trong không khí đấu đá lung tung.
Có lẽ là đang gặp ác mộng nên y nhíu chặt mài, Thạch Cơ kéo hắn lại vào lòng mình khoá thật chặt.
Hắn cố nhớ lại mấy động tác của các phụ mẫu khi dỗ con gặp ác mộng, bắt chước vỗ nhẹ sau lưng y đều đều nhẹ nhàn dỗ dành.
" Ngoan, không sao hết, có ta ở đây rồi! Tử Thụ ngoan... "
Thương Vương Thụ vốn đang cau mài sau khi hắn lời này tự nhiên khôi phục về dáng vẻ ngoan ngoãn ban đầu.
Thấy môi mỏng y còn mấp máy nói gì đó, Thạch Cơ tò mò ghé tai lại gần nghe thử.
" Thạch Cơ "
" Hửm? "
" Vương bát đản "
"... "
Nét mặt bây giờ của Thạch Cơ không khác bị táo bón là bao, nếu Thái Ất Chân Nhân có mặt ở đây nhất định sẽ không khách khí cười vào mặt sư đệ lão cho xem.