Hắn bình tĩnh như ruồi đặt tay lên sẵn lưng quần y " Bệ hạ, thần có công hộ giá có phải nên ban thưởng gì đó hay không? "
Thương Vương Thụ sống chết vì trinh tiết cái mông cầm lại lưng quần, giận đỏ mặt với hắn.
" Muốn thưởng thì đến ngân khố mà lãnh "
Thân Công Báo là báo yêu hoá thành, người phàm mắt thịt như y cầm cự được một lúc nào địch nổi sức bền bỉ với hắn. Vì thế Thương Vương Thụ nhanh chóng đổi phương án khác, đành xuống nước vừa đấm vừa xoa dịu Thân Công Báo chỉ mong bảo toàn tánh mạng què này.
" Thân Công Báo, ngươi bình tĩnh một chút có được không? Hay là ta trước giúp ngươi vuốt ve nó vài cái... Chứ mặt kia của ta còn rất đau a "
Thân là vua một nước, tốt xấu gì cũng thương lượng quá không ít người đứng đầu một quốc. Bây giờ lại phải không tiết tháo bán thân giao dịch, càng nghĩ y lại càng thấy con đường làm minh quân phía trước có lẽ lại dài ra một đoạn.
" Ân " May mắn Thân Công Báo chịu gật đầu đáp ứng đem y thả trên giường ngồi trước, còn bản thân đứng đối diện y " loạt xoạt " tháo ra dây thắt lưng cuối cùng còn hào phóng cởi luôn quần dài lẫn nội khố.
Phân thân được giải toả nội khố chặt hẹp, vui vẻ nhảy nhót ở ngoài giương nanh vuốt đói khát trước mặt Thương Vương Thụ còn đang ngây người.
Ngoạ tào, hôm qua y làm sao có thể sống sót nổi vậy?
Thứ này khác gì hung khí giết người a!
Thương Vương Thụ nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nhắm mắt bắt lấy hung khí dữ tợn vừa gân guốc vừa nóng muốn bỏng tay vuốt lộng lung tung không theo tiết tấu nào cả, cảm nhận vật trong tay không ngừng lớn dần Thương Vương Thụ mặt đỏ bừng bừng mắng thầm.
Hỗn đản...
Thân Công Báo khẽ cười, từ đầu tới cuối vẫn luôn cúi đầu nhìn đôi hồ điệp đang run run nhắm chặt. Hắn biết hắn thực sự yêu thích người này, phảng phất đây như là sứ mệnh được đặt ra từ lúc vừa sinh ra.
Kể từ khi gặp được y, từng tế bào trên người hắn điên cuồng gào lên bắt lấy y, Ái y, sủng y, đem hết thảy mọi thứ tươi đẹp nhất đều dâng lên tặng cho y.
Ta đối với ngươi là hết lòng hết dạ cho nên Tử Thụ à, xin ngươi đừng phụ tấm lòng của ta.
Vào lúc bên ngoài một trận ồn ào thanh âm truyền đến.
" Cha, tại sao con lại phải đi theo lão hoàng đế già khú đế kia chứ? "
Lý Tịnh giận tím mặt, ông hận không thể chính tay quyết tuyệt đến cùng bóp chết tiểu tử này. Năm đó nó vốn dĩ chỉ là một cục thịt sớm một chút đem nó đá xuống sông có phải tốt không?
" Câm miệng "
Thiếu niên bạch y tay áo thiêu hoa sen, váy áo màu hồng nhạt tựa như một đoá sen lớn. Thiếu niên này thật không ai khác chính là Lý Na Tra vừa mới thập lục đã cao sấp sỉ cha hắn, bàn về dung mạo không kém Thân Công Báo một ly, hiện tại cũng đã được xưng là cái mỹ thiếu niên.
Hồng phấn cánh môi thức thời ngậm lại, hắn nhún vai tỏ vẻ với cha hắn chính mình sẽ không nói thêm lời nào nữa.
Lý Tịnh lườm hắn một cái cảnh cáo xong mới an tâm đi đến chỗ Lý Công Công, mặc dù chức vụ của ông cao hơn ông ta nhưng vẫn nhún nhường nhờ vả.
" Lý Công Công, ta là Lý Tịnh ở Trần Đường Quang nay đã dẫn theo nhi tử đến bái phỏng theo ý chỉ thánh thượng. Phiền ông thông báo với bệ hạ một tiếng " ở góc khuất không ai thấy, Lý Tịnh nhanh nhẹn nhét vội hai thỏi bạc vào tay ông ta lấy lòng.
Lý Công Công ho khan một tiếng, đối với thái độ của Lý Tịnh hết sức hài lòng, mắt nhắm mắt mở coi như chuyện Lý Na Tra nãy giờ xúc phạm bệ hạ coi như gió thoảng mây bay.
Nện được vài bước chân, Lý Công Công hắng giọng một cái lấy đà.
" Bệ hạ, Tướng Quân Lý Tịnh cùng nhi tử đến cầu kiến "
Kẽo kẹt...
Lý Na Tra luôn cho rằng Đế Tân đứng đầu một nước kia chắc chắn là một lão già gần đất xa trời nên hờ hững nhìn về phía cửa theo cha hắn.
Cho đến khi bước ra khỏi cửa kia là hắc trường bào nam nhân chậm rãi đi ra, tóc đen dài đến ngang eo bị y tùy tiện buộc lên bằng mảnh vải tơ tầm thượng hạng. Hắn có chút ảo giác cảm thấy con rồng thiêu trên ống tay áo của y sống động như thật vậy.
Khí thế toát ra từ nam nhân đó quả thật khiến người khác không thể nào không cúi đầu thuần phục được, mỗi một cử chỉ nhắc tay lên hạ xuống đã toát lên vẻ cao quý lãnh diễm của một bậc vương giả.
Bất giác hắn lại say mê y từ lúc nào chẳng biết.
Nam nhân cuối cùng cũng dừng lại ở trước mặt bọn họ, y ôn nhu cười nói:
" Lý tướng quân đi đường vất vả rồi "
Lý Tịnh vội nhấn đầu nhi tử ngẩn người ra từ đầu đến cuối hành lễ, sau đó ông cười ngượng vội phủ nhận.
" Thần vốn tập luyện gian khổ từ nhỏ, chút đi đường này không đáng nhắc tới. Nay nhi tử thần - Lý Na Tra đã tới, thần xin giao lại cho bệ hạ tùy ý định đoạt "
Nói xong giống như sợ bị trả lại hàng tồn kho, Lý Tịnh cấp tốc đem Lý Na Tra cùng đống đồ đạc của hắn đẩy đến trước mặt y còn bản thân " vút " một cái đã chạy mất dạng.
Lý Na Tra: "... " Tổng cảm thấy thân cha gả bán hắn là thế nào nhỉ?
" Ngươi kêu là Lý Na Tra? " Thương Vương Thụ giả vờ giả vịt làm bộ như y chỉ mới biết hắn mà bắt chuyện, vốn là y muốn đưa tay ra xoa đầu hắn như trẻ nhỏ ai biết được tiểu tử này cao khoẻ hơn y dự tính.
Tay giơ ra cùng lắm chỉ vừa chạm tới vai trái của hắn.
" Bệ hạ trí nhớ thật kém, tên vi thần không phải vừa được cha thần giới thiệu qua sao? "
Lý Na Tra tóm lấy tay Thương Vương Thụ vừa muốn rút về, thử xoa nắn vài cái cảm thán, ừm nhỏ nhắn mịn màng truyền đến xúc cảm không tồi.
Nghĩ nghĩ một hồi, Lý Na Tra lớn mật ngang nhiên sờ tay y vài cái nữa.
Thương Vương Thụ bị hắn đùa bỡn, dù giận trong lòng ngoài mặt vẫn cười ôn hoà đối với hắn.
Y là cái minh quân đi chấp nhặt với tiểu tử này làm gì chứ!
" Lý Na Tra, ngươi thật sự chán sống rồi đi " y bất ngờ rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, quanh chóp mũi lượn lờ mùi hương đàn y yêu thích nhất.
Thân Công Báo tươi cười dữ tợn kéo y về xong không quên giương cung bạt kiếm với Lý Na Tra.
Lý Na Tra ôm tay cười giễu cợt " Ta còn tưởng là tên yêu quái nào xa lạ, hoá ra là con báo tinh năm xưa "
Lúc nhỏ hắn tí nữa bị con báo đen trước mắt này đem ném xuống biển.
Đáng giận địch yêu nay còn quấn lấy bệ hạ của hắn không buông phát tao lung tung.
Thân Công Báo tức giận muốn nhe răng nanh ra " răng rắc " cắn chết thằng nhãi con hỗn xược không biết trời cao đất dày này.
Năm xưa nếu hắn không nổi tính người, nhẫn tâm một chút đá văng thì đã không có hoạ ngày sau.
" Lý Na Tra, ngươi giỏi lắm! "
Nào ngờ Lý Na Tra da mặt dày sánh ngang tường thành, hào phóng coi đó là lời khen mà thừa nhận.
" Quá khen rồi "
Xem tức chết con báo rồi!