Sáng sớm, trên mái nhà của phòng tân hôn được trang hoàng lộng lẫy thấp thoáng bóng bạch y phiêu dật. Tà váy trắng muốt cùng mái tóc đen tuyền nương theo làn gió bay bay. Nữ nhân xinh đẹp nhắm mắt cảm nhận từng sợi lạnh đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của mình. Cho đến khi thính giác nhạy cảm phát hiện có tiếng nói phát ra, nàng mới điểm nhẹ mũi chân, khinh công uyển chuyển xuống dưới.
- Còn chưa chịu vào?
Trịnh Phi Vũ không mặn không nhạt lên tiếng.
Huyết Tử theo lời đẩy cửa tân phòng có dán chử hỉ màu đỏ cỡ lớn rồi bước vào trong. Căn phòng vẫn ngập tràn hương sen thanh dịu như hôm qua. Những đóa sen hồng phấn duyên dáng được cắm trong những chiếc bình sứ quý giá màu xanh lục.
Trịnh Phi Vũ ngồi trên ghế gỗ lớn được chạm trổ tinh xảo đối diện gường ngủ, thản nhiên đưa mắt nhìn nàng. Đinh Nhân Sâm ngồi ở ghế bên cạnh hắn, cách một chiếc bàn trà thì khác, sắc mặt cực kì khó coi.
Huyết Tử nhìn lướt qua hai người đang mặc hỉ phục kia rồi dừng lại trên chiếc giường tân hôn. Đôi cánh môi mỏng hồng nhuận chợt giương lên thành một nét cong xinh đẹp. Trước đôi mắt ngày một lạnh đi của hai nam nhân trước mặt, nàng dở khóc dở cười mở miệng:
- Vết máu...
Nàng không định nói tiếp nhưng lại cảm thấy lao đã phóng ra không thể thu lại nên tiếp tục ngập ngừng bồi thêm từ:
- ... là của ai?
- Ta hận các người!
Đinh Nhân Sâm nghe xong liền tức tưởi chạy vụt ra khỏi phòng.
- Ta... có nói gì sai sao?
Huyết Tử nhìn theo bóng người vừa rời khỏi mà tự vấn.
- Là của hắn!
Trịnh Phi Vũ thản nhiên đáp. Kia là hắn vũ lực ép, tên kia mới chịu hiến máu.
- Hừ, nàng còn biết tự tìm về? Cứ tưởng đã chạy trốn đến nơi rừng núi hoang vu nào đấy sống cuộc sống an nhàn!
- Nếu vậy ngươi sẽ để yên sao?
- Đương nhiên không!
Hắn khẳng khái đáp.
Huyết Tử cười nhạt:
- Vì vậy nên ta mới không đi!
- Nàng... được lắm!
Trịnh Phi Vũ nghiến răng. Thời gian còn dài, hắn nhất định từ từ chỉnh nàng.
- Suốt đêm qua... nàng đã đi đâu?
- Về nhà cũ cho hắc miêu ăn, luôn tiện ôm nó sang đây!
Trịnh Phi Vũ thật cảm thán lão thiên già cao cao trên kia đã ban cho hắn một vị vương phi phi thường đặc biệt như thế. Tân lang tuấn tú như hắn trong đêm tân hôn phải ở cạnh một tên nam nhân chết tiệt nhiều chuyện còn tân nương thì bỏ hắn đi tìm hắc miêu. Việc này truyền ra ngoài hẳn sẽ trở thành một truyền kì cho người đời sau mang ra kháo chuyện. Nhưng hắn vẫn là bị lời kia của nàng làm cho cảm động đôi ba phần.
Nàng nói kia “nhà cũ” là quá khứ, vậy đây chẳng phải là nơi ở hiện tại và tương lai của nàng, nơi nàng sẽ cùng hắn chung mái nhà sao? Dù lời nói vô thức nhưng trong tâm nàng phải chăng đã xem vương phủ này là nhà mình? Hắn nghĩ đến đấy lòng bỗng dâng lên niềm vui khó tả.
- Thưa Cửu vương gia! Hoàng thượng cho gọi người cùng vương phi đến thư phòng dâng trà theo lễ.
Bên ngoài vang lên chất giọng eo éo đặc trưng của vị công công thân hầu hoàng đế.
- Được rồi, ngươi lui trước đi!
Vị công công “Dạ!” một tiếng rồi rời đi.
Trịnh Phi Vũ đứng dậy thay đi tấm hỉ bào màu đỏ bằng trường bào bạch y.
- Nàng nếu không muốn diện kiến hoàng thượng thì không nhất thiết đi. Ta sẽ chu toàn mọi việc!
- Ta sẽ đi!
Huyết Tử bất ngờ đưa ra quyết định.
Đồng ý trở thành vương phi, nàng đã nghĩ đến có ngày như thế này. Đây chỉ là điều sớm muộn xảy ra!
Không ngờ nàng lại nhanh như thế gật đầu, Trịnh Phi Vũ ngẩn người vài giây rồi khẽ cười, sợ nàng thấy. Hắn nhanh chóng chỉnh chu trang phục rồi hướng cửa bước đi.
- Vậy nàng chuẩn bị đi!
- Hoàng huynh đối ta thân hơn huynh đệ ruột, người tính tình không quá nghiêm khắc, nàng đừng lo!
Thấy nàng một bộ không được tự nhiên, Trịnh Phi Vũ trấn an.
Huyết Tử nàng vốn ít tiếp xúc với người lạ, nay lại còn diện kiến cao cao chí tôn hoàng đế đương triều làm sao không hồi hộp.
Trịnh Phi Vũ xoay người nắm lấy bàn tay lạnh mát của nàng, nở một nụ cười tươi như nắng xuân.
- Đã có bản vương bên cạnh, vương phi nàng hãy yên tâm!
Bàn tay Trịnh Phi Vũ có phần thô ráp nhưng rất ấm áp, bao trọn bàn tay nhỏ bé của nàng tạo cảm giác nàng được bảo vệ. Sự lo lắng trong nàng so với lúc đầu đã vơi không ít.
Trong làn gió ẩm mưa sương lạnh lẽo của mùa đông, cành lạp mai cuối cùng cũng đã hé nụ. Trên trường lang dài của vương phủ, một đôi bóng bạch y đều bước hướng về trước.
---
- Hoàng thượng thánh an!
- Hoàng thượng thánh an!
Trịnh Phi Vũ cùng Huyết Tử nhất loạt quỳ gối.
- Bình thân, mau bình thân!
Huyết Tử được Trịnh Phi Vũ bên cạnh nâng dậy nhưng theo lễ nên không dám ngẩng mặt nhìn người phía trên.
- Nào, Cửu vương phi hãy nâng mặt lên đi, không cần câu nệ tiểu tiết.
Huyết Tử chầm chậm hướng mắt về trước. Ở ghế cao nhất phía giữa, một nam nhân cao lớn mặc tử y bào, khắp người tản mát khí chất đế vương. Đặc biệt đôi mắt người cực kì tinh sáng, sắc sảo không kém Trịnh Phi Vũ, tỏ rõ là một vị minh quân.
- Hà hà, Phi Vũ, ngươi thật có mắt chọn người nha!
- Mỹ nhân trong thiên hạ đã được mang tiến vào cung cho người hết rồi, ta tìm mỏi mắt mới có được nàng!
- Ngươi ám chỉ ta chìm ngập tửu sắc hay âm thầm nâng vương phi ngươi mang so với hết thảy hậu cung của ta?
- Người là thích ý nào hơn?
- Ta đều không thích. Một nhành hoa sao thể sánh được vườn hoa?
- Một nhành cũng là tri kỉ, một vườn nhưng hóa ra “quả nhân”*!
- Phi Vũ, ngươi lại thắng rồi!
Huyết Tử đứng bên im lặng nghe màn đối thoại vừa rồi không khỏi thầm kinh ngạc. Đây là như thế nào đạo quân thần mà nàng đã từng đọc trong sách?
- Cửu vương phi, nàng nghe rồi đấy! Cửu đệ hắn xem nàng là tri kỉ rồi, được hắn chọn không biết là phúc hay họa của nàng đây!
Cao cao tại thượng hoàng đế hướng nàng như thật như giả cảm thán.
Nàng hơi bất ngờ rồi đáp lại:
- Phúc hay họa đều do người quyết định!
“Người” nàng nhắc đến chính là Trịnh Phi Vũ.
- Hay, hay lắm! Trả lời thật thâm thúy, thật sâu sắc!
Vị hoàng đế nghe đập bàn một cái rồi cười vui vẻ.
Câu trả lời kia của nàng thật thâm sâu ý nghĩa. Nàng bảo phúc hay họa đều nằm trong tay Trịnh Phi Vũ, do Trịnh Phi Vũ quyết định. Câu nói vừa giữ đạo “tam tòng tứ đức”, lấy chồng theo chồng, phúc hay họa, sủng hay phế đều do phu quân quyết định lại cừa có nghĩa hai người phúc họa cùng hưởng. Hơn thế, nàng còn hiểu ý sâu xa của hoàng đế, ngầm bảo Trịnh Phi Vũ chức cao quyền trọng luôn có nguy hiểm rình rập, nàng là thân nhi nữ sẽ là cái đích bị bọn tiểu nhân nhắm đến, điển hình là lần bị thích khách ám hại ngay trong hôn lễ. Nàng đáp lại kia có nghĩa là đề cao tài năng cùng khả năng của Trịnh Phi Vũ, bảo rằng muốn “họa” cho nàng còn phải đợi xem Trịnh Phi Vũ hắn như thế nào thông qua.
Một nữ nhân xinh đẹp lại thông hiểu lễ nghĩa, sâu sắc nắm bắt ý tứ người khác như nàng, hoàng đế hắn mỏi mòn trông tìm trong hậu cung mà chẳng có bao nhiêu người.
- Phi Vũ, ngươi thật may mắn mới tìm thấy một tri kỉ xuất sắc thế này!
- Hoàng huynh quá lời!
Trịnh Phi Vũ cũng choáng ngợp mà ngây người bởi câu trả lời của Huyết Tử. Thất thần mãi đến khi hoàng đế ca ca gọi một tiếng mới sực tỉnh.
Hoàng đế tử y bào tươi cười đứng dậy vỗ vỗ vai hắn rồi rời đi.
Vừa xong lại có một giọng cười sang sảng vẳng đến.
- Cửu đệ!
Cả hai ngạc nhiên xoay người. Trịnh Phi Vũ nhận thức người đến là ai thì thoáng qua nhíu mày, chào một câu:
- Tam hoàng huynh? Không biết huynh đến nên không kịp nghênh đón!
ân trong sạch. Ngươi vạn lần đừng hủy hoại đời trai tươi đẹp của ta... Á...
Đang dài dòng thì bị một cước đá bay vào góc giường. Trịnh Phi Vũ quắt mắt gầm lên:
- Ngươi không có hứng thú thì bản vương đây có chắc! Biết điều thì ngâm miệng vào cho ta!
Đèn trong tân phòng vụt tắt.
Đám người bên ngoài hả hê... (_ __!! Mấy cái người này...)