Một thân bạch y lãng tử từ đâu bay ra, xuất hiện ngay trước mặt Lâm Tịnh Nhi khiến nàng một phen kinh ngạc.
- E hèm... À, ta là muốn đến xin Lâm tiểu thư một cốc trà, không biết nàng có cho?
Trịnh Phi Vũ đằng hắng vài tiếng rồi cười nói giã lả. Mục đích hắn đến là để kiểm chứng bệnh tình của mình. Hôm qua, vì muốn xem cái bệnh kì lạ lâu năm kia của hắn có phải đột nhiên mà hết không nên mới cố ý đến hoa viên Lâm phủ mà không báo trước. Nơi đó, nữ nhân Lâm gia thường tụ tập.
Thế nhưng, khi chân vừa bước đến cửa hoa viên thì hắn đã liên tục hắt hơi, không kịp quay mặt chạy đi.
Thật kì lạ, bây giờ hắn đứng gần Lâm Tịnh Nhi như vậy mà một triệu chứng muốn hắt hơi cũng không có.
- Vậy mời công tử đến đình viện ngồi đợi, tiểu nữ vào chuẩn bị trà!
Một bộ không hoan nghênh, Lâm Tịnh Nhi trực tiếp quay lưng đi vào trong gian nhà tranh. Trịnh Phi Vũ xem như không thấy biểu hiện đó, thản nhiên tản bộ đến đình viện.
Nữ nhân này quả thú vị!
Mục đích hắn đến đây hôm nay không chỉ là xem bệnh của mình mà còn tìm hiểu nữ nhân kia. Tuy hôm qua hắn đã thử phóng một chưởng về phía Lâm Tịnh Nhi khiến nàng suýt rơi xuống nước, chứng tỏ nàng không hề biết võ công hay nhạy bén nhận thức nguy hiểm. Thế nhưng hắn vẫn có cảm giác kì lạ rằng nàng nhất định không tầm thường như thế.
Đang thất thần suy nghĩ thì Lâm Tịnh Nhi mang trà lên, vẫn là một thân bạch y uyển chuyển, nhẹ nhàng đưa một chén nhỏ đến trước mặt Trịnh Phi Vũ rót trà. Từng giọt trà nóng ấm róc rách chảy vào chén, tỏa ra một làn khói trắng nhẹ.
Trịnh Phi Vũ nâng chén lên, nhắm mắt thưởng thức hương trà một hồi rồi mới cho vào miệng. Dòng chất lỏng ấm áp chảy đến đâu thì liền mang lại hương thơm cùng vị ngọt thanh đến đó. Hắn vui vẻ mở mắt:
- Thượng trà! Đúng là loại trà hảo hạng hiếm có!
- Người là không sợ ta bỏ độc trong trà?
Lâm Tịnh Nhi như có như không thốt lên tiếng.
- Vừa mới gặp tiểu nữ không quá hai lần mà người tin tưởng ta như vậy?
Nghe vậy, Trịnh Phi Vũ không những không biểu lộ lo lắng mà ngược lại còn từ tốn uống trà rồi cười tươi:
- Ta và nàng không thù không oán, một tiểu thư khuê cát như nàng cớ gì hại ta? Hơn nữa, trà ngon như vậy mà chỉ dùng hại người thì thật đáng tiếc! Không biết nàng như thế nào làm ra loại trà này?
Thật ra, hắn đã giấu một chiếc kim bạc trong tay áo, lúc đưa lên miệng đã âm thầm dùng nó thử độc. Thấy kim châm không đổi màu nên mới vô tư uống.
Lâm Tịnh Nhi hiếm khi tiếp xúc người ngoài, bây giờ lại nhận thấy sự chân thành trong lời khen nên tâm trạng không tệ, giải thích:
- Sưởi khô tim hạt sen bằng ánh nắng mặt trời, sau đó mang chúng ướp vào trong những búp sen tươi trên hồ. Trong trà còn có thêm hoa cúc.
- Thảo nào ta lại cảm nhận thấy vị ngọt thanh cùng hương thơm tươi mát, ra là nó mang đậm hương vị thiên nhiên của đất trời.
Trịnh Phi Vũ cười sảng khoái nhấp thêm một ngụm trà xong lại bày ra một bộ ủ rũ:
- Chỉ tiếc... Ta sắp phải đến vùng núi đông bắc, trong thời gian ngắn không thể đến thưởng trà của nàng.
Hắn liếc liếc mắt sang Lâm Tịnh Nhi muốn tìm kiếm chút cảm xúc gì đó trên mặt nàng. Nhưng ngoài vẻ điềm nhiên như không, nàng chẳng có dư thừa cái gọi là cảm xúc kia với một kẻ chỉ vừa gặp mặt hai lần.
Dường như không cảm nhận thấy mình đang tự độc thoại, Trịnh Phi Vũ vẫn mặt dày mở miệng:
- Không biết lúc về ta vẫn còn có thể được tiểu thư mời trà?
Lâm Tịnh Nhi đặt cốc trà lên bàn rồi mới từ từ ngẩng đầu:
- Trước nay ta đều không mời nhưng chẳng phải người vẫn đến sao? Nếu ta từ chối thì người sẽ liền không đến?
Bị nữ nhân trước mặt nói cho cứng họng, Trịnh Phi Vũ chỉ biết cười cười uống trà cùng bâng quơ ngắm cảnh. Hắn đúng là đã ngang nhiên xông vào nhà người khác mà không xin phép, mặc dù nàng có ý đuổi vẫn là mặt dày không chịu đi.
Nhưng dù sao đó cũng là phong cách xưa nay của vương gia hắn, nhất thời không sửa được, mà hắn cũng không muốn sửa.
Vừa nãy hắn hỏi nàng câu đó cũng chỉ là hình thức, dù nàng có hay không đồng ý thì quyền quyết định vẫn là ở hắn.
- Cũng muộn rồi, ta phải trở về sắp xếp. Hẹn gặp lại nàng sớm!
Trịnh Phi Vũ đứng dậy chào từ biệt rồi gửi nàng một cái nháy mắt, quay người tiêu sái bước đi. Qua rừng trúc đến bức tường mới nhún chân dùng khinh công bay qua.
Lâm Tịnh Nhi nhìn theo bóng áo trắng vừa khuất, đôi mắt xinh đẹp vốn băng lãnh nay lại nhuốm thêm phần tà mị.
---
Chiều tà.
Màn mây xám xịt, âm u che khắp một vùng trời.
Những trận gió thổi qua mang theo hơi nước lạnh lẽo. Trời sắp mưa to.
Lúc Trịnh Phi Vũ cùng khoảng ba mươi nhân mã đi đến thị trấn ngoài thành đông thì trời nhá nhem tối. Dù qua một ngày rong ruổi trên lưng ngựa nhưng trên mặt tất thảy đoàn người không hề vương chút mệt mỏi.
Bọn họ chính là lính tinh nhuệ dưới trướng Trịnh Phi Vũ, do chính hắn huấn luyện, cùng ăn dầm nằm dề với hắn trên các trận địa nguy hiểm.
Nhìn thấy khung cảnh vắng lặng đìu hiu trước mặt, Trịnh Phi Vũ không khỏi nhíu mày.
Hôm trước nghe tin tức mà Bá Cường báo lại, bọn thổ phỉ ở đây chỉ xuống núi đúng hai ngày trong tháng chính là đêm trăng rằm và ngày cuối tháng không trăng. Thế nhưng những nơi chúng đến nhất định sẽ có máu, nước mắt cùng mạng người.
- Tối nay chúng ta dừng chân tại thị trấn này.
Theo lệnh của Trịnh Phi Vũ, Bá Cường cho người đi tìm khách điếm gần nhất. Nhưng vì sợ bọn thổ phỉ kia mà trên con đường lớn chẳng có bóng người. Tất cả đều trốn vào nhà khi trời vừa xẩm tối.
Khó khăn lắm bọn họ mới tìm được một khách điếm đủ rộng cho cả đoàn người nhưng cũng phải uy hiếp bằng vũ lực, chủ quán mới chịu mở cửa. Vừa nghe là quan quân triều đình đến dẹp thổ phỉ, lão chủ liền hai mắt sáng rỡ quỳ thụp xuống mà lạy:
- Cửu vương gia đến rồi! Cửu vương gia đến cứu chúng ta rồi!
Trịnh Phi Vũ phất tay.
- Được rồi, đứng lên đi! Ta đến để ăn cơm cùng tìm chỗ ngủ, không phải đến nhận của ngươi bái lạy.
Hắn hất mặt bảo ông ta mau đi chuẩn bị cơm nước.
- Vâng vâng, mời Cửu vương gia vào dùng tạm trà, tiểu nhân lập tức sai người làm thức ăn dâng lên.
Lão chủ ríu rít nói nói cười cười rồi quay sang phân phó cho mấy tên tiểu nhị rót nước bưng trà mời khách.
Trịnh Phi Vũ nhấc chén trà ấm đưa lên miệng liền nhăn mặt.
Thật nhạt!
Hắn đột nhiên nhớ đến vị trà thanh khiết thơm mát của cô gái bên hồ sen. Vừa nghĩ đến liền như cảm nhận thấy hương trà ấy như phảng phất quanh mũi, vương vấn, vương vấn...
Nhớ?
Hắn biết nhớ từ bao giờ vậy?
Trịnh Phi Vũ sau một hồi ngẩn người thì nhếch miệng cười nhạt, uống hết chén trà.