Huyết Tử dùng khăn sạch thấm nước rồi nhẹ nhàng lau qua, đôi lúc chạm đến vết thương khiến Vĩnh Dương hắn nhăn mặt.
- Trịnh Phi Vũ thế nào?
Nàng lấy lọ thuốc nhỏ rắc lên vết thương, hờ hững hỏi.
- Tại sao tự dưng lại hỏi việc này?
Vĩnh Dương không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Kẻ có thể làm ngươi bị thương đến mức này, khắp thiên hạ không có mấy người!
- Ha ha, có phải ta nên vui mừng vì được nàng đề cao không? Đúng vậy, ta chính là bị Trịnh Phi Vũ hắn đả thương, nhưng chỉ sợ hắn không qua khỏi đêm nay.
“Choang!”
Huyết Tử bất cẩn làm rơi lọ thuốc bèn ngồi xuống nhặt. Nhưng chưa kịp đã bị Vĩnh Dương nắm lấy cổ tay kéo lên ngồi vào lòng hắn.
Chạm vào bờ ngực trần rắn chắc khiến nàng đỏ mặt ngoảnh đi, lại bị hắn bóp cằm bắt buộc nhìn vào mắt.
- Không hỏi tại sao hắn không thể sống qua đêm nay ư?
Vĩnh Dương ánh mắt hiện lên tia tà ác nhưng miệng vẫn mỉm cười.
- Trịnh Phi Vũ hắn không phải là người nói chết liền chết!
Huyết Tử chắc chắn khẳng định.
- Nàng tin hắn đến vậy?
Trước câu hỏi của Vĩnh Dương, nàng im lặng không trả lời.
- Vậy chúng ta cá cược xem, nếu trong ba ngày có tin báo tử của hắn gửi đến thì nàng sẽ cam tâm trở thành người của bản vương?
Đèn cầy lay lắt sáng phản chiếu hình bóng hai người lên vách tường, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của nữ nhân:
- Được!
---
- Vương gia, vương gia, người làm sao thế này?
Tại doanh trại của Trịnh Phi Vũ, Bá Cường và Bùi Lực mặt mày xám xịt lo lắng cho vương gia của mình. Quân sĩ bên ngoài cũng bất an không kém, ngược xuôi len lén xem bên trong.
Trịnh Phi Vũ nằm im trên giường để mặc cho đại phu băng bó vết thương ở bụng. Hai vầng mắt thâm đen khép chặt, đôi môi tím ngắt, thân nhiệt hạ thấp đến đáng sợ. Thỉnh thoảng còn ói ra máu đen. Hắn bây giờ hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
- Mau nói, vương gia rốt cuộc là làm sao?
Bá Cường nóng nảy tóm lấy cổ áo của vị đại phu lôi phắt đứng dậy.
- Ngươi bình tĩnh đi!
Bùi Lực bên cạnh khó khăn giúp đỡ, gỡ vị đại phu già thoát khỏi cơn thịnh nộ của huynh đệ mình.
- Bẩm, bẩm vương gia bị trúng độc ạ!
Lão đại phu run run cúi đầu đưa ra đáp án.
- Trúng độc?
Bá Cường, Bùi Lực đồng thanh.
- Vâng, theo triệu chứng và mạch tượng, lão thần dám khẳng định vương gia ngài ấy đã trúng độc, mà nguồn gốc là từ vết thương hở trên bụng kia ạ! Có khả năng thanh kiếm đâm ngài ấy có tẩm độc nên mới dẫn đến như thế này!
- Tên Vĩnh Dương khốn kiếp, dám dùng cách thức đê hèn này với vương gia! Còn ông, đã biết người bị trúng độc tại sao không mau đi bốc thuốc chữa bệnh còn lề mề đứng đây?
Nghe Bá Cường lớn tiếng quát, lão đại phu hoảng sợ run rẩy quỳ rạp xuống đất:
- Xin đại nhân tha mạng, lão thần vô năng không nhận biết được loại độc vương gia trúng phải, nên... nên...
- Đồ vô dụng nhà ngươi cút ngay cho ta! Người đâu, mau dán thông cáo tìm đại phu giỏi!
Bá Cường tức giận đá văng vị đại phu quỳ trên đất rồi ra lệnh. Lão lồm ngồm bò dậy nhanh chóng xách hộp thuốc chạy đi, đâm sầm cả vào Đinh Nhân Sâm đang bước vào.
- Ai nha!
Đinh Nhâm Sâm kêu đau ôm ngực tiến vào, nhìn Trịnh Phi Vũ sắc mặt tím đen trên giường ngạc nhiên hỏi:
- Hắn trúng độc?
- Ừ, là Vĩnh Dương hạ độc vào kiếm!
- Để ta xem!
Đinh Nhân Sâm đẩy Bá Cường vướng víu sang một bên rồi ngồi xuống mép giường, đưa tay lật mí mắt Trịnh Phi Vũ xem xét.
- Đến cả lão ngự y giỏi nhất được truyền đến kia còn chịu thì ngươi có thể làm gì!
Bá Cường nghi ngờ hỏi.
- Hừ, vậy chờ đến khi tìm được người trị bệnh thì các ngươi cứ đưa lên thiên đình mà chữa bệnh cho hắn!
- Cái tên họ Đinh nhà ngươi...
- Bá Cường, ta đã bảo ngươi bình tĩnh đi! Đinh Nhân Sâm, ngươi tiếp tục!
Bùi Lực lên tiếng ngăn lại hai kẻ trước mặt đang phí thời gian.
- Loại độc này ta biết!
- Vậy cách giải độc thì sao?
Bùi Lực tin tưởng hỏi, Đinh Nhân Sâm trước nay là kẻ hay ngao du đây đó, kiến thức và kĩ năng đương nhiên nhiều hơn người thường.
Đinh Nhân Sâm không trả lời mà tiến đến lấy giấy bút ghi tên một số loại cây quý chỉ mọc ở nơi đồi núi cao hiểm trở rồi đưa cho Bùi Lực.
- Mang những loại này về càng sớm càng tốt!
Nhận lấy tờ giấy, Bùi Lực kéo Bá Cường cùng đi tìm, giao phó Trịnh Phi Vũ bệnh tình lại cho Đinh Nhân Sâm.
Hai người vừa rời đi, Đinh Nhân Sâm liền thở phào nhẹ nhõm:
- Phù, cuối cùng cũng lừa được họ!
---
- Tam vương gia, quân triều đình đã giành lại tất cả các tỉnh, chúng ta chỉ còn thành này nữa mà thôi!
Một tên thuộc hạ mặt lem mồ hôi nhễ nhại chạy vào thông báo.
- Cái gì? Mới năm ngày mà làm sao bọn chúng lại nhanh như vậy chiếm lại thành?
Trong những ngày qua, vết thương trên người Vĩnh Dương nặng hơn hắn tưởng, không thể ra trận được nên đành ở phủ dưỡng thương, giao lại quyền cho Hữu tướng. Không ngờ thời gian chỉ có vỏn vẹn năm ngày mà quân triều đình đã tràn đến.
- Thưa vương gia, là do binh lực dưới trướng Trịnh Phi Vũ quá mạnh, quân của chúng ta vừa bị thiếu quân lương, lại đi rừng mắc bệnh sốt rét, thiệt mạng hơn nửa...
- Trịnh Phi Vũ hắn chưa chết sao?
Hắn ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, còn ra trận giết rất nhiều quân của ta!
- Truyền lệnh xuống, hôm nay ta đích thân cầm quân giành lại thành vừa mất!
Vĩnh Dương nói xong thì phất áo đi thẳng một đường đến phòng Huyết Tử, đá văng cửa phòng.
- Ngươi làm gì?
Huyết tử bị hắn bất ngờ xông vào nắm cổ tay thì kinh ngạc hỏi.
- Dẫn nàng đến gặp Trịnh Phi Vũ!
Không đợi nàng phản kháng, hắn bế luôn nàng tiến ra cửa đưa lên ngồi cùng với hắn một con ngựa mà phi thẳng. Mà Huyết Tử, nửa điểm cũng không có dấu hiệu muốn phản kháng. Đây chẳng phải là cơ hội quá tốt cho nàng thoát thân sao?
Trên thành cao, Trịnh Phi Vũ một thân bạch y bào trắng như tuyết không vướng bụi, tay cầm kiếm chăm chú nhìn về trước. Gió mạnh thổi phần phật tấm áo bào làm nổi bật lên khí chất vương giả, tạo khí thế sục sôi cho đoàn quân bên trong thành.
Hắn nhờ có Đinh Nhân Sâm biết những loại cây giải độc mà phi thường sau một đêm đã khỏi bệnh. Sau đó nhân cơ hội lan tin ra ngoài rằng quân triều đình có thần tiên giúp đỡ, khí thế tăng gấp bội, số người đồng ý gia nhập đội quân bình loạn của hắn nhờ thế cũng tăng gấp đôi.
Từ xa, hơn một vạn người ngựa ầm ầm tiến đến, cờ hiệu bay phấp phới.
Vừa nhìn thấy bóng áo trắng muốt đi phía trước đoàn người ngựa, máu của Trịnh Phi Vũ như chảy nhanh hơn bình thường, chỉ hận không được chạy đến cướp lấy nàng từ trong tay kẻ ngồi ngay sát sau nàng, Vĩnh Dương.
- Khốn kiếp, bàn tay hắn đang đặt ở đâu vậy chứ!
Trịnh Phi Vũ nghiến răng nhìn đến bàn tay nổi bật từ ống tay áo đen đang ôm ngang hông Huyết Tử. Hai người đang cưỡi chung ngựa đi đầu.