Ta đã chuẩn bị tốt tư tưởng công tác chờ đợi áp thấp nhiệt đới của nhị ca tràn về, cũng đã nghĩ tới n biểu cảm của nhị ca, nhưng là, sự tình lại không như phỏng đoán của ta.
Ta hỏi qua nhị ca có hay không có áp lực, hắn lại mạc danh kỳ diệu liếc nhìn ta một cái, rồi sờ sờ cái trán của ta, hỏi phải hay không ta phát sốt.
Cho nên ta không tái lắm miệng, nghi vấn trong lòng lại không tiêu tan.
Tâm tình nhị ca vẫn liên tục rất tốt, trái lại Thẩm Hiên lại rơi vào bế tắc. Bởi thái độ của nhị ca đối hắn vẫn giống như trước đây, cái này là nói, nhị ca hoàn toàn không để tâm chuyện này, hay chính xác hơn là nhị ca không đem Thẩm Hiên để trong lòng. Đấy là kết luận mà Thẩm Hiên rút ra sau một hồi miên man suy nghĩ.
Thẩm Hiên tìm nhị ca giải thích, nhị ca chính là lại thản nhiên trả lời: “Ta đã nghe Khanh nhi nói qua.”
Thẩm Hiên lại tìm thêm vài cơ hội khác, kết quả mỗi lần nhị ca vẫn đều thực bình thản.
Thẩm Hiên cuối cùng phát điên, thế là, vào buổi chiều một ngày nào đó, hắn bắt được nhị ca, hướng nhị ca rống lên: “Ta từ khi mười sáu tuổi đã bắt đầu thích ngươi, ngươi có biết hay không!”
Kết quả, nhị ca chỉ là sửng sốt một vài giây, rồi mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Ta hiện tại đã biết, rồi sao?” +_+ *tắt đài*
Câu nói đầu tiên đem Thẩm Hiên triệt để á khẩu.
Phiền táo giằng co vài ngày, Tứ Vương gia đã từ Kim Lăng trở về, mang theo chứng cứ phạm tội của Lâm Quảng, điều này khiến cho tâm tình buồn bực của Thẩm Hiên tốt lên không ít.
Thẩm Hiên thực cảm kích tứ ca, luận tài hoa, tứ ca so với hắn còn mạnh hơn, luận thủ đoạn, tứ ca so với hắn còn lợi hại hơn, nhưng tứ ca lại buông tha cho ngôi vị hoàng đế, chạy tới Lạc Dương an nhàn làm một Vương gia.
Thẩm Hiên muốn giữ hắn ở lại mấy ngày, Tứ Vương gia lại cố tình phải về.
Thẩm Hiên đành phải thuận theo ý tứ ca, trước khi chia tay, huynh đệ hai người thống khoái uống một hồi.
“Lâm Quảng lần này hết đường chối tội, ha ha, tứ ca huynh thật sự đã giúp ta một đại ân a!” Ngồi trên nóc tẩm cung, uống rượu nói chuyện phiếm, quả thật nhân sinh viên mãn.
“Ha ha, lại nói, đệ đem Kỳ Vân Dương [ là Kỳ đại thiếu gia ] ở lại lạc Dương, người nên nói cảm tạ là ta mới đúng.”
“Cái này quan hệ gì tới hắn?” Ân, nhớ là lúc trước chính mình thuận theo ý tứ ca đem Vân Dương điều đến Lạc Dương, nhưng này với tứ ca có quan hệ gì chứ?
Tứ Vương gia liếm môi, ý vị do tẫn: “Hương vị của Vân Dương, quả thật không tồi!”
“Cái gì?” Thẩm Hiên tròn mắt ngạc nhiên.
“Ta đã ‘ăn’ hắn!” Tứ Vương gia đắc ý tuyên bố, khóe miệng dấu không được ý cười.
“Sao lại….có thể?”
“Vì cái gì lại không thể, tuy rằng phải sử đến một chút thủ đoạn cường ngạnh.”
“Ngươi? Bá vương ngạnh thượng cung?” Thẩm Hiên hoảng sợ rồi, tính cách của Kỳ vân Dương không phải không ai biết, hỏa bạo không phải nhỏ đâu.
“Ta chỉ là sử môt chút thủ đoạn nho nhỏ mà thôi, ta không có hứng thú đi cường bạo người khác.” (→_→ thiệt ko đấy). Lại nói, thật đúng là hoài niệm a, rõ là đã bị *** nhiễm thượng lại quật cường không chịu nhận thua, sắc thái hoa mỹ tinh xảo đẹp đẽ, tối động nhân nhất là đôi con ngươi đen nhánh đầy vẻ bất khuất, chỉ là liếc nhìn một cái cũng khến người khác bị dục hỏa thiêu đốt.
“Phỏng chừng một tháng này ta đi vắng hắn nhất định sẽ thấy âm thầm may mắn đi.” Cũng nghĩ ra kế sách phản kháng tốt lắm đây. Hắn cùng ngũ đệ đã định là bại trong tay người nhà Kỳ gia.
“Ta nói ngũ đệ, ngươi nếu không nhanh hành động thì cũng đừng mơ sẽ ôm được mỹ nhân về.” Tứ Vương gia nhẹ nhàng phun ra mtj câu lại giống như tiếng sấm vọng trong đầu Thẩm Hiên.
Chẳng lẽ lại muốn ta cũng bá vương ngạnh thượng cung? Cái này khẳng định Vân Thư sẽ giết chết ta!
Một tấm khăn lụa được đưa đến trước mặt, Thẩm Hiên nghi hoặc ngẩng đầu lên, Tứ Vương gia cười bỡn cợt: “Đệ chảy máu mũi kìa.” =))))
Sau đó, nhị ca nhận được thánh chỉ vào cung làm thái phó, trở thành sư phó cho Thái tử Thẩm Kỳ