• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ngày trở về ta là đặc biệt thư thái, bởi vì cha mẹ không có nhà, không ai quản ta. Cho nên, hôm nay ta ngủ thẳng đến mặt trời lên quá ba sào mới chậm rì rì rời giường. Đột nhiên nhớ tới ta thật lâu đã không đến tiếp sư phụ, thế là quyết định buổi chiều tới gặp hắn, thuận tiện làm cho hắn giúp ta cải tiến thuật dịch dung.

Dùng xong cơm trưa, ta đi tới phòng của Địch Mặc Viễn, tới ngoài cửa đột nhiên nghe được âm thanh kỳ quái bên trong.

“A, đau quá a!” Là nhị ca.

“Ta đây điểm nhẹ, ngươi nhẫn một chút.”

“Ai nha, vẫn là đau. Đau quá a!”

“Ta đây trước bất động, ngươi nhẫn một chút, một chút là tốt rồi…..”

……!…….

‘Phanh’ một tiếng, ta đạp cửa chạy vàom chuẩn bị cứu vớt nhị ca đáng thương của ta, nhưng nhìn đến cảnh trong phòng ta lại kinh hãi trợn mắt há mồm: Địch Mặc Viễn đang giúp nhị ca băng bó cánh tay. Trời ạ, làm hại ta khẩn trương lo lắng muốn chết. +_+

<>

Nguyên lai nhị ca chính là bị thương a, bất quá tiếng kêu của nhị ca cũng quá…. cái kia đi! Không nên trách ta nghĩ lung tung a.

Sau khi ra khỏi phòng ta mới nghĩ, vẫn đều là ta tự mình chủ trương theo ý thích chứ chưa bao giờ hỏi ý kiến nhị ca, có lẽ hắn thích Địch Mắc Viễn cũng nên. Kia Thẩm Hiên làm sao giờ a?? A A A……! Đầu óc ta loạn thành một đoàn, bất quá, chuyện này dường như ta cũng quản không tới. [hiện tại mới phát hiện sao?]

Bất quá lại nói tiếp, dựa vào cảm giác mẫn tiệp của nhị ca với chuyện củaLăng Lang, hắn hẳn phải phát hiện ra tình cảm của Thẩm Hiên với mình a. Chẳng lẽ hắn yêu người khác? Không là Địch Mặc Viễn a?? Ta bị phát hiện này hù chết thôi.

“Sư phụ, ngươi vì cái gì lúc trước lại ở nhà ta làm thị vệ a?” Ta hỏi ra nghi hoặc để lâu trong lòng.

“Kỳ thật, ta là được nhị thiếu gia thu lưu.” Nga nga, rồi bị bắt thu lưu đối với cái kia thu lưu nảy sinh tình cảm, rồi liền…… Ai, không cần tái như vậy suy nghĩ, sao có khả năng a, ha ha ha ha.

“Là nhị thiếu gia đã cứu ta, cho nên ta thề dùng cả đời này bảo vệ nhị thiếu gia!” Quả nhiên! Dự cảm thành thật!

“Nói vậy ngươi thích nhị ca?” Ta thốt

“A?” Bị dọa đến

“……..” Thẹn?

“Thích?” Nghi ngờ??

“Thích…..” Thừa nhận

“Thích…….” Rốt cuộc đang làm cái gì??

“Thích…..” Choáng rồi?

“Thích……”

“………” Sẽ không thật bị dọa ngu đi?

“Thích là cái gì?” *té oạch* Địch Mặc Viễn lộ ra vẻ hoang mang hiếm gặp, ánh mắt thành khẩn hướng ta học hỏi.

Của ta chủ a! làm cho ta đi chết đi!

Bất quá ta còn chưa kịp đối cái này ngu xuẩn Địch Mặc Viễn làm công cuộc ‘xóa mù văn hóa’ làm cuộc điều tra về ‘Tình cảm lưu luyến với nhị ca’ đã xảy ra đại sự khác, Thẩm Hiên sinh bảo bảo! A, không phải, là Lâm phi của hắn sinh bảo bảo, là cái kia ‘nửa’ hoàng tử đã thăng cấp lên ‘đầy đủ’ a [xem lại chương ba], nửa tháng sau sẽ chào đời. Cho nên hiện tại toàn bộ hoàng cung thực náo nhiệt, gà bay chó sủa khắp nơi. Các quan viên tới chúc mừng đã muốn đem cửa cung đạp đổ, hậu cung phi tần dấm chua ngập trời, ngay cả nhị ca vốn không liên quan cũng bị bắt đi làm công, hỗ trợ cho nửa tháng sau với mĩ danh ‘huynh đệ tình nghĩa’. Tóm lại, tình huống hiện tại chỉ có thể dùng hai chữ “rối loạn” để hình dung.

Nhưng là, theo thời gian, sắc mặt nhị ca càng lúc càng tiều tụy, quầng thâm quanh mắt cũng càng ngày càng đậm, tâm tình cũng càng lúc càng kém, thật sự là khiến ta có chút lo lắng. Nhưng là lúc tiến cung, nhị ca lại lập tức chuyển tỉnh khiến người xem mạc danh kỳ diệu.

Cứ như vậy, Tam Hoàng tử cuối cùng cũng được sinh ra.

Buổi sáng hôm đó, trong phòng sanh là tiếng gào thê lương, Lâm phi khó sinh, hoàng tử chậm chạp không chịu ra đời, Thẩm Hiên lo đến độ đi vòng quanh. Nhị ca đột nhiên túm hắn ném tới trên ghế, cái gì cũng không nói chính là đứng yên một bên nắm chặt lấy tay hắn, sắc mặt u ám, lộ ra vẻ yên tĩnh trước cơn bão, bất quá nhị ca như vậy lại khiến Thẩm Hiên bình tĩnh lại. Lúc chạng vạng, tiểu hoàng tử chào đời, mẫu tử bình an.

Mấy chuyện đó là ta không được tận mắt nhìn thấy, tất cả là do Mặc Viễn kể lại, vì nhị ca nói mấy chuyện kích thích này không hợp với khuê nữ như ta, thiết ~ ta chính là học ngành y nha, điểm kích thích này với ta chỉ là chuyện vặt.

Bất quá ta cũng gặp được tiểu hoàng tử mới sinh nha. Khi đó hắn đang ngủ, phấn nộn nộn, hảo đáng yêu, cái đầu nhỏ nhỏ bóng lưỡng cực kỳ giống tiểu hòa thượng thông minh trong phim hoạt hình kia, thế là ta thốt ra: “Nhất Hưu!”

(bộ phim hoạt hình ‘Nhất Hưu hòa thượng’ chiếu trên VCTV2 lúc 12h trưa và 4h chiều ấy, phim hoạt hình Nhật Bản (Japanese cartoon) rất hay, ***g tiếng Việt.Nhất Hưu hòa thượng khi còn nhỏ 10 tuổi là một chú tiểu rất thông minh, trí tuệ, lanh lợi, lại vừa có lòng từ bi nhân hậu. Nhất Hưu thường dùng phương pháp “Đối Trị Đáp” hay còn gọi là “Gậy Ông Đập Lưng Ông”. Tức là khi người ta hỏi Nhất Hưu điều gì không thể nào làm được (impossible), thì Nhất Hưu cũng áp dụng từ câu hỏi không thể nào làm được của họ mà hỏi lại họ điều không thể làm được)

“A?” Người chung quanh đều bị ta dọa cho hoảng sợ. Tên của hoàng tử đều là do Hoàng Thượng ban cho, không phải do ta nói bừa. Bất quá Thẩm Hiên lập tức phản ứng lại đây, cười nói:“Tên rất hay, nhũ danh kêu Thẩm Tu đi!”

Tiệc tối ta gặp được Lâm phi, quả nhiên là thiên tư quốc sắc, bất quá không biết có phải là ta hoa mắt hay không nhưng cảm giác có điểm quen mắt. Kia Lâm phi cười tươi duyên dáng ngồi cạnh Thẩm Hiên, một bộ chim nhỏ nép mình, làm ta xem cực kỳ chướng mắt. Nhị ca ngồi cách đó một bàn, tuy chỉ nhìn thấy bóng hắn nhưng ta cảm nhận được tâm tình hắn hiện không tốt, thực buồn bực, ta mơ hồ nghe thấy hắn cười.

Tóm lại, với ta, tiệc tối nay thật rối tinh rối mù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK