Thẩm Kỳ là hài tử của cố Thái tử phi, hiện đang được Thái Hậu chăm sóc, đã có tẩm cung riêng cho mình, nơi dạy học cũng là ở Thái tử điện. Kỳ thật, để cho hai người kia đi dạy một thằng nhóc chưa dứt sữa thật sự có điểm lãng phí, cũng may hai người đều thích một cuộc sống nhàn nhã nên cũng không có ý kiến gì.
Thẩm Hiên cũng thường hay ghé qua xem một chút, có đôi khi còn mang theo Kỳ Vân Ý, cái này rất được Lăng Lang hoan nghênh. Hắn hiện tại không ở phủ Thượng thư, cơ hội để gặp Vân Ý rất ít, huống hồ có ai từ chối đồ đã tới tay.
Hôm nay, trong giờ học, Lăng Lang cùng Vân Thư nhìn Thẩm Kỳ trát trung bình tấn, Thẩm Hiên và Kỳ Vân Ý tới. Lăng Lang lập tức chạy ra nghênh đón, kéo tay Vân Ý, Vân Ý chỉ là trừng mắt nhìn một cái không có giãy ra.
Thẩm Hiên nhìn theo ghen tỵ đến đỏ mắt, cũng kéo tay Vân Thư, Vân Thư đã gạt ra vẫn bãm riết không tha, cuối cùng cũng nắm được. Thẩm Hiên đang đắc ý, thắt lưng thình lình bị nhéo một cái. Ô! Thẩm Hiên thét lớn một tiếng, Vân Thư liền thừa dịp rút tay về. (Nhã: Hiên Hiên …… Thật mất mặt! Thẩm Hiên *trừng mắt* Hừ!!)
Thẩm Hiên nhìn Vân Thư không thay đổi sắc mặt âm thầm thở dài trong lòng.
Gần đây Thẩm Hiên hắn đã tìm đủ mọi cách khiến Vân Thư vui vẻ, đáng tiếc Vân Thư không thèm để ý tới.
Thật vất vả đợi công khóa kết thúc, Thẩm Hiên liền kéo Vân Thư ra sau hậu viên chơi. Vân Thử bỏ không ra đành phải theo, chạy đến trong rừng trúc Thẩm Hiên mới buông tay hỏi: “Đáp án của ngươi là gì?”
“Cái gì?” Vân Thư thở hồng hộc, còn chưa thuận khí đâu.
“Ta yêu ngươi, còn ngươi thì sao?”
Vân Thư không nói.
Thế là, lặng yên bao trùm khắp không gian.
“Ta không biết.” Thật lâu sau, Vân Thư mới mở miệng.
Thẩm Hiên nhìn Vân Thư đang cúi đầu, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi thẹn thùng. Ngươi cũng thích ta, đúng không?”
Vân Thư căm giận nghiêng mặt không nói.
Thẩm Hiên buồn bực nhìn sườn mặt Vân thư, một tay ôm lấy thắt lưng hắn kéo lại hôn.
Này đôi môi hắn mong ước đã lâu, hương vị thật giống như trong tưởng tượng, ngọt ngào. Dường như hôn không bao giờ đủ, Thẩm Hiên tinh tế cắn cắn đôi cánh hoa, giống như đang thưởng thức cam lộ ngọt lành, lại chậm rãi vươn đầu lưỡi khẽ liếm mới lưu luyến buông tay. Trên mặt Vân Thư đã sớm nổi mây hồng, thủy mâu ướt át phiếm một tầng thủy quang sáng bóng khép hờ, mà đôi môi bị người chà đạp đến sưng đỏ càng nhìn lại càng thấy mê người.
Thẩm Hiên hít sâu một hơi mới khắc chế được xúc động lại muốn chà đạp hai phiến môi kia một lần nữa. Đem nhân khóa tại trong lòng, cười xấu xa: “Xem ra ta trước kia là quá cưng chiều ngươi nên mới luyến tiếc động. Tứ ca nói quả nhiên chính xác.”
Nghe được Thẩm Hiên nói, Vân Thư mới từ trong mộng tỉnh lại, hung hăng đá Thẩm Hiên một cước, xoay người rời đi.
Thẩm Hiên liền giữ chặt hắn, Vân Thư bị xoay người lại, ở trong ngực Thẩm Hiên hung hăng loạn đánh một chút, sau đó mới mở miệng: “Ta ghét ngươi nhất!”
Nhìn Vân Thư sửa sang lại áo, rồi mới giống như không có việc gì đi ra khỏi rừng trúc, Thẩm Hiên khoái trá nở nụ cười. Hắn càng biểu hiện thoải mái tức là hắn đang rất khẩn trương.
Xem ra, không phải có một mình mình đa tình.
Thế là trong cung xuất hiện một kỳ quan hiếm có. Bên người Kỳ gia nhị công tử thường lạn triền hai người một lớn một nhỏ, cũng chính là Thiên hạ đệ nhất nhân của Đại Hòa – Hoàng thượng và Thiên hạ đệ nhị nhân – Thái tử.
Thẩm Kỳ, năm tuổi, hiện đang cực kỳ bất mãn với việc phụ hoàng suốt ngày đến đây tranh lão sư với bé, cho nên bắt đầu quấn chặt lấy Vân Thư. Hơn nữa, bé còn phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị, chỉ cần phụ hoàng và lão sư ở chung một chỗ, phụ hoàng nhất định sẽ biến thành một con chó nhỏ đáng yêu vô cùng, một chút cũng không giống như bình thường là một phụ hoàng nghiêm túc mà hung dữ (có sao?), cho nên nhìn tới một phụ hoàng như vậy, biến thành một loại hưởng thụ nho nhỏ của bé sau mỗi khóa hoạc. Dù sao, từ nhỏ bé cũng chưa từng được phụ hoàng quan ái. [Thẩm Hiên, đề nghị kiểm điểm lại bản thân.]
Mà Vân Thư đối với Thẩm Hiên tử triền lạn đả (quấn chặt ko rời) đã không còn gì để nói, hắn chưa từng gặp ai có thể mặt dày vô lại hơn tên này. Thẩm Hiên thường thường nhân lúc hắn không để ý trộm thâu hương, rồi cười đến thực vô lại.
Vân Thư âm thầm thề, hắn nhất định phải tìm Lăng Lang học võ, đề phòng tên sắc lang này.
Mỗi lần như vậy tổng hội sẽ có một người lén lén lút lút ở một bên nhìn, phát ra tiếng cười thực biến thái.
Không cần hoài nghi, người đó chính là ta!
Mỗi ngày trong cung đều là một ngày gà bay chó sủa.
Ha ha, ta bỗng nhiên phát hiện, làm lão bà của Thẩm Hiên tựa hồ là một chuyện vô cùng thú vị. Ta bắt đầu mong đợi cuộc sống hai năm sau.