Giây phút ấy, tôi tưởng chừng như mình đã nhìn thấy thiên thần.
Vu Viễn bước đến trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, tôi nghĩ dáng vẻ của tôi lúc này nhất định trông rất nhếch nhác, trong mắt anh ta lóe lên sự u ám không rõ.
Nói một cách thô tục, tôi là người chết cần mặt mũi, sống phải chịu tội, thứ không muốn người khác nhìn thấy nhất là sự nhếch nhác cùng hèn nhát của mình. Lúc vừa rồi tâm trí rối loạn, khóc lóc thảm thiết với Vu Viễn trong điện thoại, hiện tại hối hận đến mức chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai.
Tôi cố gắng đứng dậy, ngồi lâu quá máu không thông, hai chân tê rần, khó chịu vô cùng.
Tuy nhiên, càng khó chịu càng phải cắn chặt răng mà đứng dậy.
Từ thời khắc đặt bút lên thỏa thuận li hôn, tôi phải vì Khỉ Con mà nâng lên cả một khoảng trời.
Tôi, tuyệt đối không thể ngã xuống.
Nghĩ thế, tôi nở nụ cười một cách gian nan với Vu Viễn: “Ngại quá, chỗ nàu hoang vắng, đừng nói đến xe bus với taxi, ngay cả bóng người còn chẳng có, chỉ có thể làm phiền anh đến đón tôi vậy.”
Vu Viễn không nói gì, chỉ dùng đôi mắt sâu xa ấy phóng về phía tôi.
Tôi tránh ánh mắt anh ta, anh ta đỡ tôi lên xe.
Trong xe rất yên tĩnh, tiếng Saxophone vang lên, như tiếng khóc như tiếng than, da diết lòng người. Cảnh sắc ngoài xe từ hoang vắng trở thành huy hoàng, rực rỡ, vụt nhanh qua mắt.
Không khí vô cùng trầm lặng, Vu Viễn im lặng không cất tiếng, khóe miệng mím chặt.
Ai không biết còn cho rằng người vừa bị chòng ghẹo là anh ta đó.
Tôi không quen với sự trầm mặc thế này, bèn thể hiện tinh thần nói chuyện của mình.
“Hôm nay thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều, nếu không tôi chắc còn phải ở lại đó một đêm.”
“Quả thật không ngờ đến sẽ xảy ra loại chuyện này, cũng là do bản thân quá sơ ý, đáng lẽ nên hỏi rõ mới đến.”
“Thật sự không sao rồi, anh ta cũng không sàm sỡ tôi, ngược lại còn bị tôi nện cho một phát, tính ra tôi vẫn chưa chịu thiệt gì.”
Cả khoang xe chỉ nghe thấy tiếng lảm nhảm của tôi, mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng tốc độ nói so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.
Vu Viễn vẫn không mở miệng.
Xe sắp đến nội thành, lần này quả thật là đi về hướng nhà tôi, có điều lại dừng ngay ở một khu trung tâm giải trí lớn giữa đường.
“Đi giải tỏa cùng tôi.” Vu Viễn nói.
Tôi biết, sự thực là anh ta đi giải tỏa cùng tôi.
Vu Viễn mang theo tôi đến khu trò chơi, đưa toi đến căn phòng nhỏ một cách thông thuộc, sau khi mua vé xong liền đi vào.
Vào đến nơi mới thấy, trước cửa đặt rất nhiều bình sứ thủy tinh dễ vỡ, hai bên là vách tường cứng rắn, dưới mặt đất rơi đầy mảnh bình vỡ.
Thì ra đây là nơi ném bình để giải tỏa.
“Lúc thường, khi áp lực quá lớn hoặc tức giận tôi hay đến đây ném bình, coi những chiếc bình kia là người mình căm ghét hoặc là những phiền muộn, thỏa thích đập tan tành.” Vu Viễn vừa nói vừa mặc quần áo cùng mặt nạ bảo hộ, bắt đầu làm mẫu cho tôi.
Anh ta cầm một chiếc bình, ném mạnh, chiếc bình tạo thành một đường cong trong không trung, đập mạnh vào bức tường cứng, chỉ trong phút chốc đã vỡ tan tành.
Người bình thường điềm đạm cao nhã như Vu Viễn, lúc này cũng để lộ ra một mặt ác liệt trong bản tính của mình.
Sự hưởng thụ cao nhất trong đời chính là cảm giác khi phát tiết.
Vu Viễn không nói ra nhưng tôi hiểu ý anh ta, anh ta muốn tôi đừng phiền não, đừng khó chịu nữa.
Tôi cũng mặc quần áo, đội mũ bảo hộ vào, cầm một bình thủy tinh nhỏ lên, hít sâu một hơi, dùng sức ném mạnh về phía trước. Đồng thời vào lúc này, âm thanh bình thủy tinh vỡ lanh lảnh truyền tới, giống như một loại rượu cay nồng thấm vào huyết quản của tôi, khiến người ta say sưa ngây ngất.
Mọi phiền não đè nén lâu trong lòng nay rục rịch ngóc đầu dậy, tôi bỏ mặc những cố kỵ, đập tan từng cái.
Mảnh vỡ bay lượn, âm thanh không ngừng, rõ ràng đang là mùa đông mà mồ hôi từng giọt ướt đẫm người.
Tôi coi những lọ gốm sứ cùng bình thủy tinh là thầy hướng dẫn kia, coi là Đổng Thừa Nghiệp, coi là Quyển Quyển, coi là Triệu Khiết, coi thành tất cả những người đã làm tổn thương tôi, coi thành những chuyện phiền não.
Tôi muốn thoải mái đập tan tành bọn họ, tôi muốn xua đuổi bọn họ ra khỏi cuộc sống của tôi hoàn toàn.
Trước nay tôi không phải là người có chí lớn, có hoài bão, cũng chẳng phải là người có chí tiến thủ, ước mơ lớn nhất chính là cùng một người bình thường kết hôn, sinh một đứa con bình thường, trải qua một cuộc sống bình thường như bao người.
Thế nhưng những người này, những chuyện này lại hủy diệt tất cả mọi nguyện vọng của tôi.
Tôi dùng sức đập, dùng hết sức mà phát tiết, đem những phiền não, cực nhọc cùng uất ức ném đi theo những chiếc bình.
Càng ném càng hưng phấn, tôi gào lên:
“Nếu đã chưa chơi đủ, sao còn muốn kết hôn sinh con với tôi, sao còn hủy cả một đời con tôi!”
“Rõ ràng là biết anh ta đã có vợ, sao còn muốn bước vào gia đình người khác, là bởi thích sự kích thích sao?”
“Dựa vào đâu mà bắt nạt người mới, người mới cũng là người, cappuccino cũng là cà phê!”
“Phụ nữ li hôn thì sao, tôi nói cho anh biết, cái loại cầm thú như anh có ma mới thèm!”
Hòa lẫn trong âm thanh thủy tinh vỡ là tiếng gào thét của tôi, gào đến giọng nói khàn khàn, gào đến lệ rơi đầy mặt.
Tôi rất cần phát tiết, những đau khổ tích tụ trong năm nay, gần như còn không phát tiết, tôi sẽ chết mất.
Tôi không biết mình đã đập bao nhiêu lọ thủy tinh, bao nhiêu bình sứ, chỉ biết khi mình dừng lại, thở hổn hà hổn hển, tay chân mềm nhũn.
Nhưng trong lòng không còn chút phiền não nào, ngược lại còn thấy vô cùng dễ chịu, mỗi lỗ chân lông, mỗi tế bào tựa như hấp thụ đủ khí oxi.
Tôi lấy mũ bảo hộ xuống, lấy tay lau mồ hôi trên mặt. Quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào Vu Viễn đã ngồi xuống chiếc ghế sau lưng tôi, nhàn nhã uống nước.
Quả nhiên bất cứ lúc nào cũng có phong thái của lãnh đạo.
Vu Viễn ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi, trong mắt đong đầy sự ấm áp cùng ý tốt: “Thế nào?”
“Tuyệt.” Tôi dùng một từ ngắn gọn hình dung.
Phát tiết đủ rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi quyết định về nhà sớm một chút, đang khoát balo lên chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng, lại có người kéo tay lại.
Bàn tay đó rất lớn, lòng bàn tay khô ráo sạch sẽ, có vết chai mờ mờ, lực nắm lấy tay tôi vừa phải.
Tôi quay đầu, nhìn Vu Viễn.
Vu Viễn đã đứng lên, anh ta bước dưới ánh sáng, khuôn mặt trở nên mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ấy, trong sáng mà lại sâu thẳm.
“Chúng ta chỉ là người thường, chỉ có bắp thịt mềm yếu, cần thiết phải giải tỏa cảm xúc. Những gì cô đã làm đã là kiên cường lắm rồi, không cần phải gồng mình lên nữa.”
Giọng nói của Vu Viễn rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói đó lại nện vào tim tôi một sức mạnh rất lớn.
Tôi rất cảm ơn anh ấy.
Anh nhìn rõ sự mềm yếu trong vỏ ngoài cứng rắn của tôi, anh ấy mang tôi ra khỏi vòng luẩn quẩn trong tư tưởng, anh ấy cho tôi thu được một cuộc sống mới ở một phương diện, trình độ nào đó.
Tôi rất cảm ơn anh ấy.
Nhưng mà … anh ấy cứ cầm tay tôi như thế, dắt tôi ra đến trung tâm khu vui chơi, đến tận lúc lái xe mới bỏ ra, thế này là chuyện gì đây?