Lúc kinh tế có hơi dư dả, tôi bèn đi mua một chiếc xe polo màu trắng, đặt tên cho nó là Tiểu Bạch. Có Tiểu Bạch rồi, lúc mang Khi Con ra ngoài chơi hoặc đi bệnh viện cũng tiện hơn nhiều.
Từ lần bị sàm sỡ dạo trước, có lẽ hướng dẫn Hoàng bị cục gạch tôi phang làm cho hoảng sợ, nên không lâu sau đã từ chức ở trường dạy, hình như cũng dọn nhà, tôi không còn nhìn thấy anh ta ở trong khu nữa.
Không có Hoàng cầm thú, tôi thuận lợi thi đậu giấy phép lái xe. Nhưng vì là người mới, cho nên lúc lái xe tô vẫn cẩn thận chạy chậm. Nhưng mà ngày qua khi xuống gara lấy xe, tôi trông thấy một chiếc jeep màu đen đang tìm cách đỗ cạnh xe tôi, kết quả chủ xe kia không biết vì sao, lúc de xe thì đuôi xe đụng phải đầu xe tôi. Lúc đó tôi đau lòng đến mức lệ rơi đầy mặt, đau lòng nhìn Tiểu Bạch như thể “kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh”.
Đợi đến lúc tôi dùng ánh mắt phẫn hận nhìn hung thủ “giết xe” kia thì không khỏi nghĩ tới câu thành ngữ “oan gia ngõ hẹp”. Tài xế chiếc xe jeep ấy chính là kẻ lăng nhăng thay bạn gái như thay áo ở ngay trên lầu.
Tên lăng nhăng hình như cũng không để tâm tới chuyện này lắm, quay tay lái đỗ xe bên cạnh rồi nói: “Gọi công ty bảo hiểm đi, cô sửa xe rồi tốn bao nhiêu tôi trả lại”.
Sắc mặt anh ta có hơi tái nhợt, đôi mắt chằng chịt tia máu, giọng nói cũng khàn khàn mệt mỏi vô cùng. Chắc chắn là do tối qua phóng túng quá độ. Bây giờ đàn ông ấy mà, không chỉ bọ cánh cam thôi đâu, mà còn muốn làm đồ sứ sống. Thật không biết lượng sức.
Tên lăng nhăng nói xong cũng không buồn nhìn phản ứng của tôi, quay đầu đi thẳng. Tôi có phần tức giận, Tiểu Bạch nhà tôi đang êm đẹp nằm ở chỗ để xe, kết quả lại vô tội bị đụng trúng, nhưng mà tên lăng nhăng này đến giải thích cũng không thèm, quá hỗn xược! Tôi vội vàng ngăn anh ta lại, nói: “Sao tôi tin anh được, anh nói thì dễ nghe, đợi lát nữa trở mặt không nhận thì làm sao? Còn nữa, đi sửa cũng phải nửa ngày, tôi là người bị hại lại phải tốn thời gian, nhưng anh thì tốt rồi, không cần quan tâm gì hết, cứ thế về nhà nghỉ ngơi, như vậy mà xem được à?”
Tên lăng nhăng kia nhìn tôi, giữa mi mắt như tràn đầy ý lạnh. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng anh ta. Lý lẽ ở phía tôi, thử xem anh ta dám làm gì. Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, bên ngoài nhìn vào thì như không có gì nhưng thực tế nội bộ đã đao kiếm vô tình vô số chiêu rồi.
Cuối cùng tên lăng nhăng kia nhận thua, lấy thẻ tín dụng ra đặt vào tay tôi, nói mật khẩu, rồi bảo tôi đi rút.
Tôi thật chưa gặp tên lăng nhăng nào vung tiền như thế, nhất thời sửng sốt, anh ta nhân lúc ấy bước nhanh rời khỏi hiện trường.
Dù sao tiền đã tới tay, tôi cũng lười đuổi theo, gọi người sửa xe cái đã. May mà Tiểu Bạch chỉ bị ngoại thương, không có nội thương gì, sửa chữa một chút là có thể khôi phục được nguyên trạng.
Người bị hại như tôi bận rộn bên ngoài cả ngày, mà người gây ra chuyện kia lại và nhà nghỉ ngơi, nghĩ mà thấy giận. Vì thế mà lúc đi ra khỏi quầy sửa xe, tôi lái xe thẳng tới siêu thị, tiếp tục dùng thẻ tín dụng của anh ta mua một bộ sản phẩm dưỡng da bù lại công sức của mình.
Khi về nhà đã là chạng vạng, tôi nhấn chuông cửa nhà tên lăng nhăng kia, nhấn nhấn thật lâu cửa mới mở ra. Tên lăng nhăng đầu tóc rối tung, trông còn buồn ngủ, rõ ràng là vừa mới bị đánh thức.
Tôi đưa thẻ tín dụng kèm biên lại tiền sửa xe và danh sách mua sắm cho anh ta, anh ta nhìn phiếu mua hàng thì mặt mày nhăn lại càng chặt: “Tiểu thư à, tiền phí của cô cũng cao quá nhỉ.”
Tôi dùng ánh mắt như thể “tiền phí của chị đây cao thế đấy, anh không phục thì cứ đánh tôi xem” để nhìn anh ta, nói: “Nếu anh ngại thì sao lúc sáng không tự mang xe tôi đi sửa đi?”
Anh ta bị nghẹn, hai hàng lông mày nhăn nhó, nhìn qua có vẻ tâm trạng cực không tốt. Tôi được lợi nên cũng rất hiền lành, không tiếp tục gây chuyện nữa, xoay người rời đi.
Sau này tôi nghĩ, thái độ của mình với tên lăng nhăng này như vậy có lẽ là vì ảnh hưởng từ Đổng Thừa Nghiệp và Vu Viễn. Trong lòng tôi cực kì khinh bỉ loại đàn ông như thế, cho nên mỗi lần thấy tên lăng nhăng đó sẽ không kìm nổi mà muốn gây sự với anh ta.
Sẽ có một ngày bạn quên đi người yêu trong quá khứ, nhưng tình yêu đó vẫn mãi tồn tại trong đời bạn, ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn.
Khuya về nhà, tôi mở máy tính ra, bắt đầu viết nhật ký về chuyện của mình trên Weibo. Trước kia có lần Hồ Hiểu thấy mấy tác phẩm của tôi hay vẽ bừa, cô ấy đề nghị tôi lập tài khoản Weibo rồi đăng lên mỗi ngày.
“Không cần phải cố vẽ gì cả, cứ tùy thôi, đây là con đường gần nhất để nối cô với độc giả, từ đó cũng có thể bộc lộ được ưu điểm của mình.” Hồ Hiểu nói.
Sau khi tôi đăng tác phẩm đầu tiên, sáng tác một nhân vật “Mẹ Chân”. “Mẹ Chân” được phác họa bằng những đường cong đơn giản, đầu tròn thân nhỏ, nhìn qua rất đáng yêu. “Mẹ Chân” và tôi khá giống nhau, là mẹ đơn thân, một mình nuôi con gái là “Chân Bảo”. Mỗi ngày tôi đều vẽ một mẩu truyện ngắn về “Mẹ Chân”, qua câu chuyện gửi gắm về “Mẹ Chân”, qua câu chuyện gửi gắm những câu nói khôi hài về việc dạy dỗ con gái “Chân Bảo” thành người.
Giống như - “Nhân lúc còn trẻ thì hãy dũng cảm yêu đi, đừng chỉ lo học tập. Yêu đương cũng là một môn học, điều đó được rút ra từ cuộc đời của Ngô Ngạn Tổ.”
“Đừng nghĩ chỉ có nội tâm là đủ, bề ngoài cũng vô cùng quan trọng.”
“Trong đời thực, hoàng tử và kỵ sĩ toàn bỏ đi cả, công chúa vẫn nên tự mình rút kiếm giết ác long thôi.”
Bộ truyện tranh của tôi được rất nhiều phản hồi.
Có độc giả cho rằng tại sao lại có một người mẹ nói với con mình mấy lời này? Có độc giả lại rất thích thú, cảm thấy bộ truyện vừa mới mẻ vừa sắc bén.
Còn có những người nhắn tin cho tôi: “Cô sẽ nói những lời này với con gái mình thật à?”
Đáp án là chắc chắn, thật ra đây là bộ truyện tranh tôi vẽ cho Khỉ Con tương lai xem. Những điều trong truyện đều rất chân thật, nếu là chân thật, vì sao lại không thể để con nhìn.
Trước khi ly hôn, tôi thiết nghĩ sau này sẽ cố gắng nuôi dưỡng Khỉ Con thành một cô bé ngoan hiền, muốn con học đàn học múa, muốn con sau này có thể trở thành giáo viên âm nhạc hay người dạy múa, rồi sẽ lấy một người chồng có công việc ổn định.
Nhưng mà chuyện ly hôn lại làm điên đảo toàn bộ suy nghĩ của tôi, rốt cuộc tôi cũng hiểu, cuộc đời con người ta mãi mãi không thể thoát khỏi hai chữ “vận mệnh”.
Lúc này đây, tôi không mong sau này Khỉ Con sẽ trở thành giống ai cả, tôi muốn dạy cho con những điều quan trọng nhất, để con bé tự do trưởng thành. Tương lai, con muốn thi nhân viên công chức cũng được, muốn xách balo đi khắp thế gian cũng tốt, tôi đều ủng hộ. Đây là tự do của con bé, cũng là cuộc đời của con.
Tôi nghĩ mình sẽ là một bà mẹ có hơi phóng khoáng.
Thậm chí tôi nghĩ, nếu Khỉ Con yêu sớm, tôi cũng sẽ không chia rẽ hai đứa, bởi vì đó là tình yêu thuần khiết đẹp đẽ nhất trong đời người. Nhưng tôi sẽ cố gắng cho con học được cách bảo vệ mình, dù là thân thể hay tinh thần. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là đối tượng không được là người đã kết hôn.
Ai ngờ lúc tôi chuẩn bị cho việc giáo dục con, cơ thể Khỉ Con lại bất thường. Hai ngày nay con bé bị ho khan, tôi cho con uống thuốc rồi mà không hề có dấu hiệu đỡ, tôi quyết định hôm sau đưa con đi bệnh viện. Ai ngờ tối nay người con bé bỗng nóng ran, ho khan dữ dội. Tôi hoảng sợ, vội vàng ôm Khỉ Con lao thẳng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện đã là nửa đêm, đi vào phòng bác sĩ thì tôi lập tức ngớ ra, người mặc áo blouse trắng kia lại là tên lăng nhăng đó!
Tên lăng nhăng nhìn thấy tôi cũng ngây người một lát, nhưng rất nhanh đã định thần xem xét cho Khỉ Con trong lòng tôi.
Sau khi tên lăng nhăng cẩn thận chẩn đoán, phát hiện Khỉ Con bị viêm phổi cấp, yêu cầu nằm viện. Tôi lập tức đi giải quyết thủ tục nhập viện, quần áo của Khỉ Con đều ướt đẫm mồ hôi, tôi đành phải về nhà mang quần áo sạch và các vật dụng cá nhân khác. Nhưng đúng dịp này cha mẹ tôi lại đi du lịch, không tìm được ai đến trông con. Đang lúc tôi gấp muốn xoay vòng thì tên lăng nhăng đi vào phòng bệnh thăm khám Khỉ Con, sau khi hiểu rõ tình huống hiện tại liền nói: “Tôi tan tầm rồi, có thể ở đây canh chừng con bé, dù sao nó chưa tỉnh đâu, cô nhanh về lấy đồ đi”.
Tên lăng nhăng này có lẽ đã thức cả đêm, bọng mắt còn có cả một vành đen sâu hoắm, nhưng vẫn đồng ý hy sinh giấc ngủ giúp tôi trông con, quả thực tôi cảm động đến rơi nước mắt. Cảm ơn anh ta xong thì nhanh chóng lái xe về nhà.
Lúc này đã là sáng sớm, sáng sớm ở thành phố C cực kỳ yên tĩnh, không có những tiếng ồn ào náo động của ngày thường.
Tôi nhớ một năm về trước, lúc Khỉ Con bị sốt phải nhập viện, khi đó tôi bị vây bởi cảm giác nản lòng thoái chí thậm chí còn cảm thấy khổ nạn của đời mình mãi mãi không kết thúc. Mà hôm nay, Khỉ Con cũng bị bệnh nằm viện, tuy rằng tôi nôn nóng, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh. Tôi hiểu rằng, mình đã có thể xử lý tốt được mọi chuyện. Chỉ một năm ngắn ngủi, tôi thấy tâm tình mình đã thay đổi cực lớn.
Trải qua nhiều cực khổ như vậy, tôi vẫn chống chịu được đến bây giờ. Cho nên hôm nay tôi làm gì cũng tràn đầy tự tin, bởi vì tôi tin rằng, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi đều có thể chiến thắng.
Có khi ngẫm lại, khả năng dẻo dai của con người ta đúng là mạnh mẽ đến đáng sợ.
Không biết tại sao, lúc dừng xe tôi chợt nhớ tới tia máu trong mắt tên lăng nhăng đó. Có lẽ ngày đâm phải xe tôi, anh ta cũng vừa trực đêm ở bệnh viện về, cho nên mới không cẩn thận đụng vào.
Người ta vất vả cứu sống người, tôi lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đúng là không phúc hậu. Nhưng mà tên lăng nhăng kia lại không ghi thù, anh ta còn giúp tôi trông chừng Khỉ Con, quả là rộng rãi. Ấn tượng của tôi với tên lăng nhăng kia từ đáy cốc bay lên.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, tên của tên lăng nhăng đó ghi ngoài phòng là gì nhỉ, Cố gì đó…
À, Cố Dung Dịch.
Một cái tên kỳ lạ.
Tôi nhanh chóng mang mấy đồ dùng thiết yếu tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra thì nhìn thấy Cố Dung Dịch đang tựa vào giường bệnh chợp mắt, bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay mũm mĩm của Khỉ Con.
Hai người cứ im lặng như thế, ánh bình minh ấm áp nhẹ nhàng, xuyên qua rèm lụa mỏng phủ lên hai người họ.
Giây phút đó, lòng tôi bỗng nhiên vang lên một tiếng “thịch”.