Những điều này đương nhiên không qua nổi mắt người thân.
Hôm nay tôi đưa Khỉ Con và người thân đến công viên trò chơi, buổi tối chị họ đưa tôi về, hỏi thẳng: “Bao lâu rồi?”
Tôi cho rằng dám nói dối trước mặt nữ hán tử như chị họ sẽ phải dùng tính mạng để trả giá, thế nên vừa mới mở miệng tôi đã khai tất cả, đến chuyện buổi tối tôi và Vu Viễn ăn thịt bò muối xào rau xanh cũng nói ra.
Chị họ chăm chú nghe, nghiền ngẫm từng chữ tôi nói, thận trọng lên tiếng: “Mặc dù em là em chị, nhưng chị vẫn phải nói, từ điều kiện của người đàn ông này mà xét, so với em dư dả hơn rất nhiều.”
Tôi đương nhiên biết chị họ không có ác ý, những gì chị ấy nói đều là sự thật.
Trong hôn nhân của người Trung Quốc, một bà mẹ đơn thân kinh tế không dư dả, có lẽ giống như loài thực vật ở tầng thấp, chỉ có thể mặc cho người ta chọn lựa.
Mặc dù Vu Viễn cũng từng ly hôn, nhưng sự đánh giá của xã hội đối với đàn ông và phụ nữ đã từng ly hôn tuyệt đối không giống nhau.
Đàn ông sau ly hôn, mọi người sẽ cho rằng người đàn ông này “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”, càng biết cách chiều chuộng người khác, càng biết quý trọng hôn nhân.
Nhưng còn phụ nữ, từ con mắt của quan niệm truyền thống, mọi người lại cho rằng cái “giá” của người phụ nữ này so với khi chưa kết hôn giảm xuống rất nhiều.
Cho nên hầu như những người đàn ông đã ly dị, lấy vợ mới đều là những cô gái chưa một đời chồng, còn phụ nữ một khi đã ly dị rất khó để tìm được đàn ông chưa từng lấy vợ. Huống hồ, tôi còn đèo bồng thêm đứa con, mà Vu Viễn chỉ độc có một mình.
Dường như xét từ góc độ nào thì tôi đều là người được hời. Tôi cũng không biết giải thích thế nào, chỉ đành lấy lý do: “Một phần là do duyên phận, một phần là do anh ấy mù mắt.”
“Hừ, mù mắt cái gì chứ hả, đừng có tự hạ thấp mình, em có chỗ nào không giống người, ai dám nói Vu Viễn mù mắt chị cho kẻ đó thừa sống thiếu chết.” Chị họ bất bình thay tôi.
Tôi thở dài, vừa xong rõ ràng chính miệng chị nói em không xứng với Vu Viễn. Song thế giới này còn rất đẹp đẽ, tôi vẫn chưa sống đủ, cho nên cũng không dám “vạch mặt” chị.
Chị họ chơi với Khỉ Con một lúc, bỗng nghĩ đến gì đó, nói: “Chị nói này, hai đứa chỉ tính yêu đương hay là nghĩ cả đến việc kết hôn sau này rồi?”
Nói thật, câu hỏi này đã làm khó tôi. Trải qua một cuộc hôn nhân, đối với cái “thứ” hôn nhân này tôi vẫn còn vô cùng sợ hãi, trong một thời gian ngắn không có ý định lại bước vào. Nhưng tư tưởng của tôi lại tương đối bảo thủ, tôi cảm thấy nếu chỉ yêu đương mà không tính đến việc kết hôn thì hơi tùy tiện.
Tôi cân nhắc mãi mới trả lời: “Tạm thời chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng lần này em nghiêm túc.”
Chị họ vỗ đùi “đét” một phát, nói: “Có câu nói này của em là chị yên tâm rồi, lần trước không ở gần em, chị không trông chừng được em, em liền chọn phải tên lăng nhăng, lần này chị thay em kiểm định, đảm bảo điều tra cậu ta từ gốc đến ngọn.”
Tôi vội xua tay: “Không cần đâu, bọn em mới yêu nhau được có mấy tháng, điều tra chuyện riêng tư của người ta như thế không hay cho lắm.”
Chị họ coi lời tôi nói như gió thổi ngoài tai: “Biết người biết mặt không biết lòng, điều tra cho rõ ràng suy cho cùng sẽ có lợi. Thế này đi, dẫu sao có gì cần điều tra, em tìm chị giúp là được.”
Chị họ là người rất cẩn thận, tính cách hào sảng, giao thiệp rộng rãi, ngành nghề nào cũng có bạn bè, nếu như muốn điều tra một người cũng không phải việc gì khó.
Nói xong, chị ấy cầm chìa khóa chuẩn bị đi. Trước khi ra khỏi cửa, chị ấy lại nhìn vào tấm ảnh của Vu Viễn, khen một câu: “Dáng vẻ cũng khá được đấy.”
Tôi cười nói: “Nếu đàn ông đều đa tình, chi bằng tìm một người đẹp trai cho bõ.”
Chị họ lập tức phóng cho tôi ánh mắt sùng bái.
Chị họ là người nói một là một, nói hai là hai, sau hôm đó cũng không nhắc đến chuyện này nữa, tôi cũng vứt chuyện này ra khỏi đầu, tiếp tục mối tình bé nhỏ với Vu Viễn.
Nói thật, khi ở bên Vu Viễn, tôi luôn có cảm giác tình yêu ấy đẹp đẽ quá, đẹp đẽ đến mức tôi cảm thấy hoảng loạn. Gần như đến cả bản thân cũng không nghĩ rằng thượng đế lại ban tặng cho tôi món quà này.
Trong hạnh phúc, thời gian trôi qua tựa như nước chảy, bất giác đã vào đầu hạ, sinh nhật tôi cũng đến.
Vu Viễn không hề hỏi tôi thích món quà như nào hay tổ chức sinh nhật ra sao, thậm chí anh ấy còn chẳng nhắc đến chuyện sinh nhật tôi. Nhưng tôi hiểu rõ, hôm ấy anh sẽ mang đến cho tôi một niềm vui bất ngờ.
Vu Viễn là người đàn ông lãng mạn, sự lãng mạn của anh không màu mè, mà cái lãng mạn ấy dần dần thấm nhuyễn vào trái tim.
Còn nhớ có lần, trong lúc vô tình tôi nói có một tiệm bánh bao nóng rất ngon, thực ra cũng chỉ nói vu vơ một câu vậy thôi, không ngờ chưa được hai hôm anh liền xếp hàng một tiếng đồng hồ để mua bánh bao nóng mang đến cho tôi.
Hoa tươi đương nhiên lãng mạn, nhưng rồi hoa cũng khô héo. Bánh bao dù bình thường, nhưng lại có thể lưu lại hơi ấm mãi trong tim tôi.
Sinh nhật tôi vào thứ năm, sáng sớm tỉnh dậy Vu Viễn đã gửi tin nhắn đến, bảo tôi đợi anh ở nhà, anh sẽ đưa tôi đến chỗ này.
Chờ đợi là thứ dày vò con người ta nhất, cả ngày tôi đều háo hức hớn hở, không dễ dàng gì mới đợi được đến lúc trời tối, nhận được điện thoại của anh tôi liền vội vã chạy xuống dưới nhà.
Do là sinh nhật nên tôi dày công trang điểm, vận bộ váy liền đen tuyền, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền mà anh tặng, kết hợp thêm hương nước hoa dịu nhẹ. Sau đó còn thêm cả cạo lông chân.
Lúc nhìn thấy tôi, trong mắt Vu Viễn thoáng ý cười không thể nào che dấu được.
Anh đưa tôi đến bờ sông, lúc này trời đã tối om, người đi bộ trên bờ sông thưa thớt. Sau khi xuống xe, chúng tôi đứng trên con đê bên bờ sông, nhìn theo dòng sông cùng ánh đèn sáng lóa trên sông, cảm nhận sự yên tĩnh và rộng lớn của đất trời.
Vu Viễn nắm tay tôi, bước đi chậm rãi bên bờ sông, tay anh vẫn sạch sẽ khô ráo như trước đây, nắm trọn lấy bàn tay tôi, giống như sở hữu sự ấm áp của cả thế giới này.
Tôi bỗng dưng nhớ đến, dường như tôi và Vu Viễn rất thích nắm tay nhau. Lần đầu tiên nhận ra tình cảm của đối phương cũng là nhờ nắm tay, lần ở máy bay có thể ở bên nhau cũng là do nắm tay.
Nắm tay nhau đến bạc đầu răng long. Thì ra, đây mới là câu tình tứ lãng mạn nhất.
Mặc dù cứ nắm tay nhau đi bên bờ sông thế này rất tuyệt, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà phá vỡ bầu không khí: “Anh xem, người khác đều vừa nắm tay nhau vừa dắt chó đi dạo, anh chỉ nắm tay một mỹ nữ đi dạo, quả nhiên khác người.”
“Nghỉ một chút đi.” Anh nói, tiếp đó lại hỏi: “Muốn uống nước không?”
Đầu hạ, thời tiết oi bức, đi một đoạn đường dài như thế, tôi toát không ít mồ hôi, lập tức gật đầu. Vu Viễn bỏ tay tôi ra đi mua nước, tôi thì ngồi trên bậc đá nghỉ ngơi.
Con sông trước mắt có chiếc thuyền chở dầu đang chạy qua, phát ra tiếng “bạch bạch bạch”, làm khuấy động cả mặt sông. Tôi bỗng nghĩ đến hồi bé, công ty mẹ tôi nằm cạnh một con sông, cửa sau thông với bậc đá dài, nối liền ra bờ sông. Hai bên bậc đá mọc đầy cỏ dại cao đến nửa người, mùa hè mỗi năm tôi đều dọc theo những bậc đá ấy đi ra bờ sông. Trong cái nắng như thiếu đốt, mặt sông trong veo lấp loáng ánh mặt trời, những gợn sóng nhỏ như làm hoa mắt người nhìn.
Khi ấy, phiền não lớn nhất của tôi chính là sắp khai giảng, bài tập mùa hè vẫn chưa làm xong. Nguyện vọng lớn nhất chính là mau mau lớn lên, mau mau thoát khỏi cơn ác mộng bài tập. Nhưng dù thế nào cũng không ngờ rằng, thì ra thế giới của người lớn lại tàn khốc đến thế. Lừa dối, tổn thương, phản bội, tôi lần lượt nếm qua, giống như trải qua từng tầng từng tầng trong mười tám tầng địa ngục.
Có điều may mắn là tôi đã trải qua rồi.
Đang miên man trong dòng hồi ức, một âm thanh trầm xé toạc bầu trời truyền đến, trên bầu trời bắn ra những chùm pháo hoa rực rỡ. Những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu, chói lóa khiến mắt như mờ đi, toát ra vẻ đẹp tuyệt diệu trong màn đêm, quả là huy hoàng duy mĩ, quả là kinh động lòng người. Tôi bị sự đẹp đẽ choáng ngợp này làm cho kinh sợ, đứng ngây ra một chỗ, nhất thời không có hành động gì.
Giọng nói của Vu Viễn truyền đến từ phía sau lưng tôi: “Sinh nhật vui vẻ.”
Thì ra, đây là quà sinh nhật anh tặng tôi.
Điều tôi có thể làm là ôm chặt lấy anh, ôm chặt người đàn ông mang đến cho tôi niềm vui đến cực hạn. Chúng tôi hôn nhau dưới màn pháo hoa, nụ hôn ấy như mang theo cả sự nóng bỏng của đầu hạ, thiêu cháy đối phương. Tôi chưa từng có cảm giác như thế ấy, trái tim như bơm đầy khí oxy, thoải mái khoan khoái đến cùng cực. Tôi chỉ muốn cứ ôm anh thế này đến khi địa lão thiên hoang.
Tôi nghĩ, đây là lần đón sinh nhật vui nhất trong đời tôi. Những cái ôm, cái hôn của hai chúng tôi kéo dài đến tận nhà anh, hai người đã không có cách nào tách khỏi nhau, không thể nào dừng lại.
Mặc dù chúng tôi yêu nhau đã được mấy tháng, nhưng anh là người quân tử, chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ giao lưu về mặt tinh thần, họa ra có lúc tình cảm thắm thiết nhất cũng chỉ hôn nhau, không hề bước đến giới hạn cuối cùng.
Còn đêm nay, chúng tôi muốn phá vỡ cái giới hạn ấy.
Không cần có những lời thừa thãi, chúng tôi chỉ ôm lấy nhau, hôn lấy nhau, tất cả những tình cảm mãnh liệt đều được thể hiện qua hành động. Chúng tôi gần như muốn đem đối phương khảm vào trong xương tủy mình.
Vu Viễn là người yêu của tôi, đồng thời cũng là ân nhân của tôi. Tôi biết ơn anh.
Ngay trong lúc tôi đang chìm đắm trong cuộc tình ái, điện thoại của anh đổ chuông. Chúng tôi đều không thèm để ý, nhưng chuông điện thoại lại cố tình kêu mãi. Bị gián đoạn, Vu Viễn nhẹ giọng chửi một câu, đứng dậy đến tủ đầu giường muốn tắt điện thoại, tuy nhiên khi anh chạm vào màn hình, cả người anh ấy thoáng cứng ngắc trong giây lát.
“Có một cuộc điện thoại quan trọng, anh đi nghe cái đã.” Nói xong anh cầm điện thoại ra ngoài ban công.
Trên người không còn sức nặng đè xuống, trong lòng phút chốc cũng cảm thấy trống rỗng. Không biết tại sao, có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong đầu, tôi nhìn trần nhà, cố gắng muốn nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại vô ích.
Không lâu sau đó, Vu Viễn quay lại, anh nhìn tôi: “Có một người bạn của anh vừa mới xảy ra chuyện, anh phải đến xử lý, anh đưa em về nhà trước nhé.”
Tôi ngây người, đến lúc phản ứng lại mới trả lời: “Không cần đâu, anh cứ đi đi, em tự mình về.”
Vu Viễn không đồng ý, anh cố chấp đưa tôi về nhà. Do biến cố đột nhiên xảy ra mà tâm tình chúng tôi quay ngoắt 180 độ, cả đoạn đường không nói năng gì.
Lúc xuống xe, Vu Viễn gọi tôi lại. Tôi quay đầu, dưới ánh đèn xe, lông mi anh che phủ một tầng mấy mù. Rõ ràng gần nhau như thế nhưng tôi lại không nhìn rõ biểu cảm của anh.
“Xin lỗi.” Anh nói
“Không sao.” Tôi cười đáp.
Về đến nhà, tôi ủ rủ đi tắm, nằm trên giường lại không tài nào ngủ nổi. Vừa nãy khi Vu Viễn ra ban công nghe điện thoại bỗng có một loại cảm giác kỳ quái trỗi dậy, cảm giác ấy rất đỗi quen thuộc. Khi Đổng Thừa Nghiệp ngoại tình cũng từng quay lưng về phía tôi nghe điện thoại như thế.
Hễ là đàn ông quay lưng về một người phụ nữ nghe điện thoại, nội dung cuộc trò chuyện nhất định là đề cập đến một người phụ nữ khác. Tôi là người từng nếm trải sự phản bội, tình nguyện làm “chim sợ cành cong” cũng không muốn bản thân lại một lần nữa nếm trải sự phản bội ấy.
Do lòng có tâm sự nên cả đêm tôi trằn trọc trở mình ngủ không yên. Hôm sau tỉnh dậy vác cái đầu nặng trịch chen lấn trên xe bus, xuống xe đi đến phòng làm việc mới phát hiện túi xách của mình đang mở, ví tiền và điện thoại đều bị trộm lấy hết.
Vừa sáng sớm đã đen đủi thế này, quả thật không thuận lợi gì cả.
Đến đại sảnh đài truyền hình, tôi nhìn thấy xe Vu Viễn ở cửa. Tôi dừng bước chân, muốn tìm cơ hội nói với anh chuyện tôi bị mất điện thoại. Nào ngờ lúc này, anh lại cùng một người phụ nữ khác từ trên xe bước xuống.
Đó là một người phụ nữ rất có khí chất, dáng người cao ráo mảnh dẻ, làn da trắng hồng. Dường như có người phụ nữ xinh đẹp hơn nữa đứng bên cạnh cô ấy thì cũng trở thành mờ nhạt.
Người phụ nữ đó sau khi xuống xe liền khoác cánh tay Vu Viễn, động tác đó rất quen thuộc, giống như đã làm qua vô số lần.
Tôi gần như điên cuồng trốn chạy, cũng không dám đi thang máy mà đi thang bộ lên phòng làm việc.
Tôi mở máy tính lên, đăng nhập QQ, thấy chị họ gửi tin nhắn cho tôi.
“Có ở đó không, nhìn thấy lập tức gọi điện thoại.”
“Sao gọi điện thoại lại thuê bao? Sao tắt điện thoại thế?”
“Đã điều tra ra được rồi, cái cậu Vu Viễn kia vẫn chưa ly hôn.”
“Vợ cậu ta tên Mộ Dung Nhã, hai người kết hôn được bảy năm rồi.”
“Ninh Chân, em bị lừa rồi!”
Kèm theo đoạn tin nhắn này còn ảnh thẻ của Mộ Dung Nhã, không ngờ chính là người khoác tay Vu Viễn xuống xe lúc nãy!