"Ta còn có việc, xin cáo từ trước." Mạc Điệp nhìn đám người đứng lên nói với A Trản. Nàng nhịn được những lời trêu chọc nhưng không nhịn được bị người ta động tay động chân.
A Trản cười cười không cản trở nàng, chỉ vờ giận nói với các cô nương: "Nhìn xem các ngươi dọa tiểu đạo trưởng nhà ta sợ rồi đây này."
Mạc Điệp khách khí cúi chào các cô nương, đeo kiếm đi ra ngoài thẳng hướng hoàng cung.
A Trản cũng không ở lại lâu. Tiểu đạo cô vừa đi, sự hăng hái của nàng cũng vơi đi rất nhiều, cảm thấy rượu cũng không còn thơm, nhạc cũng không còn hay chút nào. Đến lúc ra khỏi Bình Khang mới nhận ra mình chẳng biết phải đi đâu. A Chức không có ở Bắc Sơn, nàng trở về cũng chẳng để làm gì. Triêu Hi Lâu càng không muốn về, lâu lâu qua đó nghỉ chân một chút thì được, chứ ở mãi nơi đó thật không có ý nghĩa gì.
Ai dà, sống lâu quá rồi nên cảm thấy cái gì cũng vô nghĩa.
*
Mạc Điệp hồi cung nghe Thường công công nói bệ hạ đã đợi nàng rất lâu, y phục còn chưa kịp thay đã ngựa không dừng vó vào điện diện thánh.
Vào đông ngày ngắn đêm dài, lúc nàng xuất cung trời vừa mới sáng mà bây giờ đã là chạng vạng tối.
"Bệ hạ tìm ta ạ?" Lúc Mạc Điệp vào điện thì thấy bệ hạ đang tựa trên giường rồng thêu thùa may vá, trông kiểu dáng màu sắc dù chưa may xong cũng có thể nhìn ra là áo cưới.
"Sao lại về muộn thế?" Lời này của Lý Chiêu không có nửa điểm trách cứ, ngữ khí rất bình thường như là tỷ muội nói chuyện trong nhà.
"Có việc trì hoãn trong chốc lát, xin bệ hạ thứ tội." Mạc Điệp nhẹ nhàng đặt kiếm xuống đất, quỳ đáp.
Lý Chiêu để kim khâu sang một bên, bắt lấy Nhạc Chức nãy giờ bị lạnh nhạt đảo vòng vòng trong tay, vừa chơi vừa nói với Mạc Điệp bên cạnh: "Ngồi xuống nói chuyện đi! Ngươi và ta cũng xem như lớn lên cùng nhau, ta cũng luôn xem ngươi như muội muội, không có người ngoài không cần phải giữ lễ tiết."
"Vâng ạ." Mạc Điệp cong chân ngồi.
Lúc đầu Nhạc Chức bị chơi tới mê man, giờ phút này đột nhiên tinh thần tỉnh táo. Lời Hoàng đế trực tiếp nói với Mạc Điệp là lời đáng tin nhất, nàng phải lắng nghe cho rõ, sau đó mới quyết định xem có nên vào cung liên thủ với Mạc Điệp khuyên Hoàng đế cải biến tâm ý hay không.
"Tình trạng cơ thể ta thế nào ngươi là người hiểu rõ nhất, kỳ thật dù Thái Sử vẫn còn thì chưa chắc ta sẽ chịu đựng được. Gọi ngươi tới là có vài chuyện muốn dặn dò ngươi, ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ." Lý Chiêu ôn nhu nói: "Chờ sau khi ta chết, ngươi nhất định phải lấy Phục Linh đan ra ăn vào. Một là ngươi có thể pháp lực đại trướng, hai là di thể ta cũng không bị bọn yêu hay đạo thèm Phục Linh đan nhỏ dãi khinh nhờn."
Mạc Điệp cắn chặt môi khẽ gật đầu.
Lý Chiêu vui vẻ cười: "Bảo ngươi làm việc ta thấy bớt lo. Không giống như Thường Hoan, ta còn chưa chết mà hắn đã khóc lóc ỉ ôi rồi, ha ha..."
Nhạc Chức chưa từng trải qua sinh tử, bằng hữu bên người nàng không phải thần thì là yêu, nhìn thấy kẻ qua đời cũng đều là phàm nhân không quen biết, đương nhiên sẽ khó xúc động. Nhưng giờ phút này chính tai nghe Hoàng đế giao phó hậu sự cho tiểu đạo cô nhẹ tênh như không có việc gì, chẳng biết tại sao trong lòng lại có hơi khó chịu.
"Còn Uẩn Nhi. Ta sẽ soạn chiếu để nó kế thừa đế vị, dù rằng trong triều sẽ không thiếu lý do phản đối. Ví như con bé còn quá nhỏ, ví như thiên tử lại là nữ tử, vân vân mây mây..., đến lúc đó Uẩn Nhi sẽ cần sự ủng hộ của ngươi." Lý Chiêu nhẹ nhàng thả Nhạc Chức xuống, ngồi dậy giữ chặt tay Mạc Điệp trịnh trọng nói: "Chắc ngươi đã hiểu ý trẫm, đến lúc đó biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Mạc Điệp nghĩ ngợi, không quá chắc chắn lắc đầu. "Xin bệ hạ chỉ rõ."
Lý Chiêu thành thật nói: "Cái gì gọi là thiên tử thuận theo thiên ý quản lý người trong thiên hạ. Vậy thì ai là người biết rõ thiên ý nhất? Chẳng phải là người trong Đạo môn các ngươi sao. Ngươi là đệ tử duy nhất của Thái Sử, càng đường đường là Đạo Môn uy nghi. Chỉ cần ngươi ra mặt nói Uẩn Nhi là thần thụ chi quân thì liệu có ai còn dám phản đối?" Những lời này nàng chỉ dám nói với Mạc Điệp, nếu là kẻ khác tâm thuật bất chính, không chừng sẽ dùng chính chiêu này đối phó nàng.
Nhạc Chức cảm thấy trái tim Hoàng đế nhất định làm từ tổ ong vò vẽ. Đâu đâu cũng đều là con mắt a!
"Đạo Môn uy nghi?" Mạc Điệp không rõ từ lúc nào mình lại thành Đạo Môn uy nghi.
"Đúng. Trẫm đã hạ chiếu thư." Lý Chiêu tiếp tục nói: "Còn chuyện dời cung. Thái Sử tuyệt sẽ không nói quá lên, rất có thể ta sẽ không chịu đựng được đến lúc chuyển qua, việc này phải cần ngươi xử lý."
Nhạc Chức nằm trên đệm giường trợn mắt nhìn Hoàng đế một cái, mắng thầm: Cố chấp.
"Bệ hạ đừng quá nản chí, ngày mai ta sẽ đi cầu Nhạc tiên sư, nếu thực sự không được ta lại đi tìm người khác..." Mạc Điệp khổ sở nói.
"Không thể phó thác hết sinh tử vào người ngoài, sống hay chết tùy duyên là được. Với lại, người ta cũng không nợ chúng ta." Lý Chiêu nghe Mạc Điệp nhắc tới Nhạc Chức, lại nói: "Đúng rồi, về sau chuyện dời cung sẽ khó tránh khỏi xung đột với Nhạc Chức, lúc đó ngươi đã ăn Phục Linh đan có lẽ sẽ chống lại được, chúng ta người đông thế mạnh, nhưng nhớ không được làm nàng có mảy may thương tích! Chờ cung xây xong, nếu nàng vui lòng ở trong cung tu hành cũng tùy nàng đi."
"Vâng. Nhớ kỹ rồi ạ." Mạc Điệp chua xót ứng lời.
Lòng dạ cục đá của Nhạc Chức lại bị lời này của Hoàng đế làm cho cảm động! Nếu Hoàng đế nói những lời này trước mặt nàng thì nửa câu nàng cũng không tin, nhưng nói sau lưng thì lại khác. Nhạc Chức ngẩng đầu nhìn sườn mặt gầy gò tái nhợt của Hoàng đế, dần dần cảm thấy dễ nhìn hơn hẳn. Quả nhiên tướng tùy tâm sinh a? Lúc Hoàng đế không nói lời dối trá cay nghiệt thì trông cũng thật đáng yêu.
Tiếc là phần cảm động này quá mức ngắn ngủi.
"Nhưng tuyệt đối đừng để Uẩn Nhi ở quá gần nàng. Người nọ ngông cuồng vô lễ đã quen, Uẩn Nhi đi theo nàng sẽ học thói xấu." Lý Chiêu không yên tâm nói. Nhạc Chức kia vỏ ngoài bông rách ruột là ngọc kim, cái tốt đều ở bên trong, cái xấu đều ở mặt ngoài, là kiểu rất dễ làm hư tiểu hài tử. Nhớ tới muội muội, nàng thương cảm cầm áo cưới vừa mới bắt đầu làm lên cười nói: "Tiếc là, không được nhìn thấy Uẩn Nhi xuất giá." Càng ngày nàng càng cảm thấy, Nhạc Chức sẽ không trở lại nữa.
Nhạc Chức đã bắt đầu thầm mắng chửi trong lòng. Quả nhiên Hoàng đế vẫn đáng ghét như ngày nào! Ai nguyện con mẹ nó ý ở cùng Tiểu Ma Vương thích cạp đá chơi nhà ngươi vậy? Ai thèm ở con mẹ nó cái cung ngươi mới dời hả? Đúng là không để ngươi dời cung mới là tốt nhất!
Mạc Điệp nhìn bệ hạ càng nói càng khổ sở, cũng không biết nên khuyên điều gì, nàng vẫn luôn ăn nói vụng về. "Bệ hạ sớm nghỉ ngơi đi ạ! Ta sẽ ra ngoài trướng trông coi."
Lý Chiêu cười cười nói: "Không cần, ngươi hồi cung cũng chưa từng được nghỉ ngơi cho tốt, tối nay cứ về Tam Thanh điện đi thôi. Với cả gọi người dẫn Uẩn Nhi đến đây, ta muốn ôm nó cùng ngủ." Hiện giờ thân thể coi như thoải mái, cũng không lo bỗng nhiên ho ra máu hay là té xỉu.
Bỗng nhiên trong lòng Nhạc Chức hơi sợ hãi. Thảm trạng lần trước bị Tiểu Ma Vương tra tấn vẫn còn rõ rành rành trước mắt, nhưng hiện tại nàng dùng hình thái cục đá nằm trên giường Hoàng đế, nếu đột nhiên biến trở về thành người, dựa vào lá gan giòn như ngọc của Hoàng đế thì đoán chừng sẽ chết ngất. Chỉ mong là Tiểu Ma Vương sẽ không thấy mình!
Lý Uẩn đã ngủ rồi, lúc được người ôm tới còn ngáp lên ngáp xuống. Giờ giấc đi ngủ của con bé chưa bao giờ là cố định, buồn ngủ là ngủ, tỉnh dậy là chơi, đói bụng thì ăn. "Ma ma ơi, chúng ta đi đâu vậy a?"
Nãi ma ma cười nói: "Đi gặp tỷ tỷ của người nữ hoàng bệ hạ a!"
Lý Uẩn nghe thấy lời này liền thanh tỉnh, vui vẻ hoa tay múa chân. Vào tới tẩm điện, ma ma vừa buông nó xuống, còn chưa đứng vững đã chân trần chạy lon ton bay lên long sàng, miệng ngọt ngào kêu: "Tỷ tỷ!"
Lý Chiêu giang hai tay đón lấy muội muội, hai tỷ muội cùng nhau ngã xuống, cười ríu ra ríu rít không ngừng.
"A! Cục đá ngọt." Lý Uẩn liếc nhìn Nhạc Chức sáng lấp lánh trên tấm đệm, kích động nâng nàng trong tay, tựa vào trong ngực Lý Chiêu liếm.
Lý Chiêu vội lấy Nhạc Chức từ trong miệng muội muội ra, ngữ khí cưng chiều nói: "Uẩn Nhi ngoan. Đây là cục đá không phải cục đường, cắn nhiều hư răng. Ngoan ngoãn cầm trong tay chơi thôi có được không? Xem nó chiếu sáng lấp lánh như đom đóm đẹp chưa này."
Giờ phút này Nhạc Chức muôn vàn cảm kích Hoàng đế, phần ân tình này nàng sẽ khắc ghi. Tiểu Ma Vương bóp nàng quăng nàng cũng chẳng sao, chỉ cần đừng làm cả người nàng dính đầy nước bọt.
Hai tỷ muội náo loạn một trận rồi ngủ mất, ngay cả khi ngủ Lý Uẩn cũng nắm chặt Nhạc Chức trong tay, đến khi ngủ say mới dần thả lỏng tay buông nàng ra. Nhạc Chức thoát khỏi ma chưởng nháy mắt lăn khỏi long sàng, tránh cho lại bị bắt trở về làm đồ chơi. Nàng ở bên giường yên lặng một hồi, thấy hai tỷ muội không giống như sẽ tỉnh dậy mới yên lòng biến trở về hình người.
Nghẹn chết nàng rồi! Nhạc Chức thống khoái duỗi lưng một cái.
Nàng không xuất cung, trong đêm ngoài Đại Minh cung có không ít đạo sĩ tuần sát, lúc này xuất cung khó tránh khỏi kinh động người. Chi bằng đợi đến hừng đông, làm bộ như vừa tiến cung là được. Thế là nàng ngồi ở mép giường, chống cằm nhìn hai tỷ muội ôm nhau ngủ giết thời gian.
Lúc Hoàng đế ngủ vẫn chau mày, không biết ở trong mộng sầu bi điều gì. Vốn dĩ người đã gầy, mặt mày bị yêu đan hành hạ không còn chút thịt, giữa đôi lông mày chau lại đều là nếp nhăn, cứ như đã già đi rất nhiều tuổi.
Nhạc Chức nghĩ vậy, tâm bỗng nhiên trầm xuống. Bởi vì nàng chợt nhận ra, nếu như mình không ra tay cứu giúp thì ngay cả cơ hội già đi Hoàng đế cũng không có. Nhạc Chức đưa tay chạm khẽ vào mi tâm Hoàng đế đang nhíu chặt, nói khẽ: "Tiểu hoàng đế đáng thương. Ngươi đó nha, nhất định là nghiệp chướng quá nhiều nên mới xui xẻo như vậy, bình thường tu nhân tích đức thì tốt biết bao nhiêu?"
Đôi lông mày nhíu chặt của Lý Chiêu bỗng giãn ra, nhưng không biết lại mơ thấy gì, tay nàng ôm muội muội siết thật chặt, khóe mắt trượt xuống hai hàng nước mắt. Nàng là người cực kỳ mạnh mẽ, xưa nay lúc thanh tỉnh không khóc bao giờ.
Ngón tay Nhạc Chức vẫn còn ở mi tâm Lý Chiêu, nàng thuận thế dùng đầu ngón tay lau nước mắt vương nơi khóe mắt Hoàng đế, bị lòng hiếu kỳ thúc giục bỏ vào trong miệng liếm liếm. Hóa ra nước mắt phàm nhân chính là vị này a!
Phì phì phì! Mặn quá đi.
==vote đi nè==
Đang deep mà cục đá nó cũng tấu hề cho được 🤡.