• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thương Kính bắt đầu hoài nghi Cù Thanh Liên đã chết dí bên ngoài. Đợi một đêm không thấy ai, lại nhẫn nại đợi đủ một ngày, kết quả trời đã tối cũng không thấy bóng dáng.

Bằng không sang chỗ A Trản qua đêm trước đã, đến mai lại tới xem thử thế nào? Ở chung với A Trản rất thú vị, không quan tâm thời gian bao nhiêu chớp mắt là qua, nào giống một mình ở trong cái khách điếm tồi tàn này, quả thực là chán không chịu được.

Thương Kính đã quyết, nhưng vừa đi tới cửa, tay đã vịn cạnh cửa, bỗng nhiên đề phòng lui về sau.

Có người đến!

Trong phòng sáng ngoài phòng tối giấy dán tường mỏng, nàng thấy không rõ người đến là ai, nhưng người đến tuyệt đối thấy được bóng dáng nàng.

Mạc Điệp sợ giẫm lên sàn nhà kêu kẽo kẹt, nên chỉ mang vớ, lúc rút kiếm cũng sợ gây ra động tĩnh nên cũng chậm rãi từ từ. Lúc đầu nàng tính xuất kỳ bất ý đoạt chiếm tiên cơ, nhưng cái bóng kia bỗng nhiên khựng lại, hiển nhiên đã phát hiện ra nàng. Vậy thì không phải khách khí nữa! Mạc Điệp nhấc chân đạp nhanh một cái vỡ nát cánh cửa.

Nàng không dám xem thường. Nếu đánh nhầm người cùng lắm thì lập tức thu tay lại, nhưng lần này khác với trước kia, trước kia đánh không lại hoặc là thất thủ sẽ có sư phụ xuất thủ tương trợ, lần này nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu khinh địch bất cẩn rơi xuống hạ phong, nàng sẽ phải trả bằng mạng. Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng cũng sẽ không ra sát chiêu, nữ nhân trong phòng đúng là yêu, nhưng có phải con yêu đã giết người hay không thì chưa biết được. Lời sư thúc nói nàng không dám tin hết, nhưng đây là manh mối duy nhất mà nàng tìm được, chỉ có thể tới thử thời vận.

Có khách bị quấy rầy thanh mộng đẩy cửa ra định mắng, vừa thấy là đạo sĩ mang theo đao thì bị dọa đến đóng sầm cửa lại, vác rương đẩy tủ lấy hết đồ đạc ra chặn sau cửa.

Thương Kính phất tay áo một cái, phủi sạch mảnh gỗ bụi trần. Ồ, quả là đạo sĩ phách lối!

Mạc Điệp nhân lúc mảnh gỗ bay loạn, tay trái rút kiếm, tay phải đập mạnh vào chuôi kiếm ra một kích, kiếm lao đi như mũi tên về phía nữ yêu. Nàng cũng không muốn giết nữ yêu, chỉ dùng chiêu này làm nữ yêu phân tâm, chiêu thực sự muốn dùng chính là Định Thân phù. Nữ yêu chắp tay đón được lưỡi kiếm, Mạc Điệp phi tốc vẽ xong lá bùa Định Thân ném tới.

Thế là xong rồi sao? Sư phụ cũng từng khen, nàng dùng Định Thân phù là giỏi nhất, sư phụ cũng từng chịu thua chiêu này của nàng, nữ yêu trước mắt cũng thua bởi chiêu này. Mạc Điệp nhìn qua nháy mắt bất động nhìn nữ yêu khó tin hỏi: "Là ngươi?" Không phải là nữ tử ngả ngớn cùng Hoa yêu nãi nãi ở Triêu Hi Lâu đây sao.

Thương Kính cũng nhận ra Mạc Điệp. Hai tay nàng kẹp lấy kiếm Mạc Điệp, đứng thẳng bất động dưới hiên.

"Có người mật báo, đêm trước trong thành Trường An chết rất nhiều đạo sĩ là do ngươi giết?" Mạc Điệp nắm chặt chuôi kiếm cố gắng rút kiếm về.

Thương Kính cong môi cười một tiếng: "Là ta." Nói xong bóp chặt hai tay, bóp gãy kiếm Mạc Điệp thành hai đoạn, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của Mạc Điệp, thoải mái kéo Định Thân phù ra khỏi người. "Cho nên ngươi tới để tìm ta báo thù?"

"Ngươi -- Làm sao có thể." Mạc Điệp tận mắt thấy Thương Kính phá tan lá bùa thành từng mảnh.

"Thật vô nghĩa, Định Thân phù vô dụng với ta. Trước kia chúng ta từng giao thủ qua, không nhớ sao?" Thương Kính rất thất vọng, nàng đã chuẩn bị xong xuôi, kết quả người tới là nha đầu Mạc Điệp này, nể mặt A Trản nàng chỉ có thể thủ hạ lưu tình.

"Lúc nào?" Mạc Điệp đã quên sạch.

"Không nhớ à? Cũng khó trách. Lúc ấy ngươi hãy còn nhỏ! Còn ta cũng ở bộ dáng khác." Thương Kính vung tay áo dùng sức gió cuốn Mạc Điệp vào trong ngực, sau đó một tay nắm vai của nàng, một tay trói ghì hai tay của nàng ra sau lưng.

Mạc Điệp cảm thấy cánh tay như sắp bị kéo đứt khỏi người, đau đến nhe răng trợn mắt. "Trước khi giết ta, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao Định Thân phù lại không có tác dụng với ngươi không?" Nàng không muốn chết trong sự hoang mang này.

"Ta sẽ không giết ngươi. Ai bảo A Trản xem ngươi là bằng hữu chứ?" Thương Kính ghé vào Mạc Điệp cười xấu xa: "Về phần Định Thân phù... Ta là Thủy yêu, vô sắc vô vị cũng vô hình, ngươi làm sao định được a?" Nếu nàng nguyện ý, có thể biến thành bất luận người nào. Những Thủy yêu khác cũng làm được, nhưng chỉ là tạm thời, con nào càng lợi hại thì càng biến được lâu hơn một chút. Còn nàng thì có thể biến vĩnh viễn mà lại không tốn chút sức nào.

"Thủy yêu?" Mạc Điệp không tin: "Nước không phải linh vật, làm sao có thể tu luyện thành yêu?"

"Ta mệnh tốt, may mắn được thượng tiên điểm hóa." Thương Kính tự thấy nói có hơi nhiều, liền hỏi Mạc Điệp: "Có phải họ Cù bảo ngươi qua đây không?" Nàng lường trước Cù Thanh Liên biết Lương Bẩm Thiên đã chết, cảm thấy không cần đến nàng nữa sẽ động sát tâm.

Mạc Điệp bán đứng sư thúc bán không áy náy chút nào: "Vâng!" Sư thúc không lừa nàng, nhưng cũng không có hảo ý, nhất định là muốn cho nàng và Thủy yêu lưỡng bại câu thương.

"Ồ... ~" Thương Kính như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, buông Mạc Điệp ra nói: "Ngươi có thể đi. Trở về nói với bọn đạo sĩ kia, sợ chết thì đừng ra cửa, cô nãi nãi ta gặp một tên giết một tên." Bất quá thì thay đổi bộ dáng, dù sao có vòng tay A Chức tặng, Cù Thanh Liên có mặt đối mặt nàng cũng không nhận ra.

Mạc Điệp ôm cánh tay trái trật khớp, bực tức nhìn qua Thủy yêu. Gặp một tên giết một tên? Sớm muộn gì nàng cũng phải tự tay làm thịt con yêu nghiệt này! Mạc Điệp nhặt kiếm gãy lên leo qua lan can bay vọt xuống dưới lầu, móc túi tiền từ trong ngực ra ném lên quầy nhìn chưởng quỹ đang nằm phía sau nói: "Đền cho ngài đồ vật bị phá."

*

Lý Chiêu nặng nề ngủ một giấc, tỉnh lại đã là ban đêm. Chỉ có Thường Hoan một mình lặng yên không một tiếng động ngồi quỳ bên cạnh long sàng, bên trong tẩm điện yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng than cháy vỡ ra.

"Đại gia tỉnh rồi ạ?" Thường Hoan dụi dụi mắt, ưỡn lưng thẳng hơn.

"Nhạc Chức đâu?" Lý Chiêu đi xuống long sàng, xốc màn nhìn ra ngoài. Trong điện lớn như vậy trống rỗng lạnh lùng, rõ ràng chỉ có hai người, nhưng lúc Nhạc Chức ở đây nàng lại cảm thấy vui vẻ náo nhiệt, còn Thường Hoan ở đây nàng chỉ cảm thấy tiêu điều tịch liêu.

Thường Hoan ngồi tê chân, run lẩy bẩy vịn mép giường đứng lên nói: "Còn chưa trở về ạ. Đã cấm đi lại ban đêm, chỉ sợ sẽ không trở lại nữa. Đại gia ngẫm lại mà xem, dù là nàng không cố tình, nhưng gây ra rắc rối lớn như thế, suýt chút nữa làm hại tính mạng thiên tử, sai lầm lớn như vậy nàng làm sao gánh vác nổi? Cho nên, dù hữu ý hay vô ý thì nàng đều không dám trở về."

"Ta không có trách nàng a!" Lý Chiêu nóng nảy.

"Nàng lại không biết." Thường Hoan gỡ áo choàng từ trên giá xuống, đi ra sau lưng phủ thêm cho Nữ Đế nói: "Nói là xuất cung tìm cách, xem chừng là tìm lý do chạy trốn."

Chạy trốn? Sẽ không còn được gặp lại sao? Lý Chiêu lặng người thất thần nhìn cửa đại điện. Nhạc Chức từng nói nàng ngày giờ không nhiều, vậy lần từ biệt này há chẳng phải vĩnh biệt?

"Dìu ta đi thăm Uẩn Nhi đi!"

"Vâng."

Lý Uẩn ngồi trên giường nhỏ thần sắc chuyên chú liếm cục đá trong tay, vừa liếm vừa hỏi cung nữ đứng bên giường: "Sao tỷ tỷ còn chưa qua đây a?"

"Công chúa buồn ngủ ạ?" Cung nữ cười hỏi. Đêm qua công chúa chờ thật lâu không thấy bệ hạ liền nhăn mặt nhíu mày, tối nay có cục đá ăn liền không sốt ruột chút nào.

"Không buồn ngủ." Lý Uẩn vui vẻ mút cục đá.

Nhạc Chức thật muốn biến trở về hình người, nắm tiểu nha đầu Lý Uẩn này lên đá một cước văng tít lên trời! Từ khi nàng bị tiểu thái giám nhặt về liền bị chuyền từ tay người này sang tay người kia, nhất là khi lọt vào trong tay con nhóc Lý Uẩn này thì cứ nắm nàng hết cắn lại gặm như là ma đói. Nàng muốn tìm lúc không người chạy đi, nhưng căn bản tìm không ra a! Nhóc con này có được nàng xong chưa từng buông tay lấy một lần.

Thù này nàng nhất định phải báo! Nhất định phải báo!

Trên thân đầy nước bọt, nàng muốn lau nhưng lại không có tay không có chân, lấy cái gì lau?

Đột nhiên. Nàng nghe thấy thanh âm của tiểu hoàng đế.

"Công chúa ngủ chưa?" Lý Chiêu hỏi cung nhân thủ ngoài điện.

"Bẩm bệ hạ. Vẫn chưa ạ." Cung nhân đẩy cửa ra, nhanh nhẹn né sang một bên.

"Uẩn Nhi có phải đang chờ tỷ tỷ tới không a?" Khóe miệng trễ xuống của Lý Chiêu bỗng nhếch lên khi nhìn thấy muội muội.

Nhạc Chức trải qua tra tấn nhìn Lý Chiêu muốn rớt nước mắt, dưới đáy lòng điên cuồng hô hoán: "Tiểu hoàng đế. Mau tới cú ta mau tới cú taaa!!!"

Lý Chiêu đi đến bên giường kéo muội muội vào trong ngực, nhìn đá Côn Ngô bị liếm ướt nhẹp nhèm nhem nói với cung nhân: "Công chúa thích cục đá kia, các ngươi nhớ cất cho cẩn thận, đừng có làm mất nữa đấy."

"Không muốn cất đâu!" Lý Uẩn ngồi trên đùi tỷ tỷ nũng nịu nói: "Uẩn Nhi muốn ôm nó cùng ngủ."

Hảo hảo hảo! Nhạc Chức cười. Chờ nhóc con xúi quẩy ngủ xong buông tay là có thể thoát thân, tốt hơn bị khóa vào trong hộp nhiều.

"Uẩn Nhi quên rồi sao? Lần trước ôm ngủ đến khi dậy lại tìm không thấy đâu nữa?" Lý Chiêu ôm muội muội nhẹ nhàng đong đưa, suy nghĩ một chút nói: "Bằng không chúng ta khoét cái lỗ, dùng dây xỏ qua cho Uẩn Nhi đeo trên cổ nhé?"

Bại gia Hoàng đế ta hận ngươi! Nhạc Chức tâm lạnh ngắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK