"Bà bà?" Mạc Điệp sợ hãi kêu lên đẩy A Trản ra, dùng ống tay áo lau môi miệng, khuôn mặt ngây thơ đỏ bừng lên: "Có phải người uống nhiều rồi không?" Hoa yêu nãi nãi nhất định là uống nhiều quá hoa mắt, tưởng nàng là cô nương nào đó.
A Trản nghĩ là Mạc Điệp thẹn thùng, trách nàng lại làm vậy ngay trước mặt mọi người, đứng dậy quàng qua vai nàng nói: "Được. Vậy chúng ta chuyển sang nơi khác." Nói xong thân mật ôm Mạc Điệp lên thẳng lầu hai, sau lưng là tiếng reo hò ầm ĩ càng hân hoan hơn.
Thương Kính đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn A Trản cùng Mạc Điệp ôm ấp vào phòng, tức giận xoay người rời đi.
Nàng nghe thấy yêu khí của A Trản nên mới đuổi theo, vốn sợ A Trản xảy ra chuyện, nào ngờ người ta vui vẻ quá! Nào là uống rượu nghe dân ca, nào là ôm ấp tiểu đạo cô. Nếu giờ phút này mà đi qua, A Trản nhất định sẽ chê nàng rách việc. Ây dà! Chút tinh ý đó nàng vẫn phải có.
Vừa vào phòng, A Trản liền đè Mạc Điệp lên vách tường, sáp tới, chóp mũi cọ xát lấy chóp mũi nàng mập mờ cười nói: "Sợ cái gì? Bây giờ chỉ còn hai ta."
Mạc Điệp bị bao trùm bởi hương thơm của A Trản, tựa vào vách tường ấp úng cầu khẩn: "Bà... Bà bà, người làm gì vậy? Ta không hiểu."
"Sao còn gọi là bà bà?" A Trản có chút tức giận hôn liên tiếp lên môi Mạc Điệp nói: "Tiểu đạo cô, chúng ta hãy ở bên nhau đi!"
Bùm một tiếng! Mạc Điệp cảm thấy như trong đầu nổ tung.
"Cái cái cái... gì?"
"Ngươi có thích ta không?" A Trản kiên nhẫn hỏi.
Mạc Điệp do dự khẽ gật đầu. Đương nhiên là thích, Hoa yêu nãi nãi đối với nàng rất tốt, nàng cũng luôn xem Hoa yêu nãi nãi như trưởng bối mà hiếu kính. Lại lập tức lắc đầu, bởi vì kịp hiểu ra cái 'thích' mà Hoa yêu nãi nãi nói hình như khác với cái 'thích' của nàng.
Nhưng đã muộn. Vào lúc nàng gật đầu Hoa yêu nãi nãi đã hôn tới rồi...
"Nha đầu ngốc, ta cũng thích ngươi." A Trản thỏa mãn cười.
Nghe nói thế, đầu óc vừa mới thanh tỉnh một chút của Mạc Điệp lại bùm một tiếng.
Như bị mất trí tạm thời, lúc Mạc Điệp tỉnh lại đã quần áo không chỉnh tề nằm trong ngực Hoa yêu nãi nãi. Hồi tưởng cẩn thận mới nhận ra bản thân mình không hề mất trí, nàng bị một cảm giác kỳ diệu dẫn dụ đi đến bước này, thậm chí cho tới giờ khắc này vẫn chưa tỉnh táo.
"Bà bà, ta nghĩ người hiểu lầm ý ta rồi, chuyện hôm nay chúng ta hãy quên đi!" Mạc Điệp dùng đạo bào bọc thân thể đỏ bừng đứng dậy định đi.
"Vừa rồi nhiều cơ hội hối hận như vậy sao ngươi không nói đi, xong việc lại muốn như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?" Trong mắt A Trản hiện lên một tia hung ác, nàng không nói gì lại đè Mạc Điệp dưới thân nói: "Tiểu đạo cô. Ngươi không cảm thấy bây giờ hối hận đã quá muộn rồi sao?"
Lại một phen mãnh liệt phiên vân phúc vũ.
Mạc Điệp dần chống đỡ hết nổi, từ hưởng thụ dần biến thành liều chết kháng cự, tiếng khóc lóc xen cùng tiếng rên rỉ, bị A Trản mưa to gió lớn hôn đến vỡ nát.
"Bà bà... A..... Người thả ta ra!" Mạc Điệp chảy nước mắt cầu khẩn.
A Trản cúi xuống bên tai nàng, ngữ khí mập mờ uy hiếp: "Thả ngươi ra cũng được. Vậy ngươi nói xem, có còn dám hối hận nữa không?"
Mạc Điệp cắn môi không nói. Phối kiếm không ở bên người, lá bùa cũng không, miệng bị hôn muốn cắn rách ngón tay vẽ bùa cũng không được. Máu... Nàng nhớ tới khoảnh khắc đau đớn tái tê trong lần đầu, vụng trộm sờ về phía giữa hai chân.
A Trản đã nhìn ra tâm tư của nàng, cầm bàn tay lén lút của nàng lên: "Muốn dùng bùa chú đối phó ta phải không?" Nàng thất vọng phi thân xuống giường, phủ thêm y phục nói: "Ngươi đi đi!"
Mạc Điệp ủy khuất ngồi trên giường, dùng đạo bào che thân thể hai mắt đẫm lệ mông lung nói: "Ta không phải hối hận... Chỉ là... Chỉ là..." Nàng ngập ngừng nói: "Thật sự có hơi đau." Nàng vừa phá thân, căn bản không chịu nổi nhiệt tình của Hoa yêu nãi nãi.
"Nói sớm không hối hận chẳng phải ta đã ngừng rồi sao?" A Trản không ngờ Mạc Điệp sẽ khó chịu như vậy, ngồi ở mép giường đau lòng kéo nàng vào trong ngực nói: "Đều tại ta. Quên mất phàm nhân nha đầu các ngươi lần đầu đều sẽ đau, đúng rồi, lần trước nha đầu kia cũng thế..." Nàng thấy thần sắc Mạc Điệp là lạ, vội vàng ngừng nói.
"Nha đầu lần trước nào?" Mạc Điệp truy hỏi: "Tên là gì a?"
"Làm sao mà ta nhớ được? Lâu quá rồi." A Trản cười xấu hổ.
"Rồi sẽ có một ngày, người cũng quên ta như quên các nàng, phải không?" Mạc Điệp chẳng biết đã sửa sang xong y phục tự lúc nào. Hoa yêu nãi nãi là người rất có mị lực, rất dễ khiến người ta động tâm. Ví như nàng, rõ ràng chỉ thích bình thường thôi, sau khi thân mật cùng nhau lại sinh lòng chiếm hữu. Nàng biết mình đang ghen, mà ăn dấm là bởi vì quan tâm. Những chuyện này trước kia nàng đều biết, chỉ là lúc trước không quan tâm mà thôi.
Trước kia Hoa yêu nãi nãi là của Sơn Thần bà bà, bây giờ Hoa yêu nãi nãi là của nàng.
A Trản cảm thấy tim như bị thứ gì đó đâm mạnh một cái, nàng đưa tay chặn đường Mạc Điệp nói: "Vậy ngươi hãy mãi ở bên ta không phải được rồi sao? Không phải Hoàng đế định để lại Phục Linh đan cho ngươi a?"
"Ta sẽ quên chuyện hôm nay." Mạc Điệp lạnh lùng nói.
A Trản nhìn qua thân ảnh nhỏ bé đơn bạc của Mạc Điệp, kiên quyết nói: "Tùy ngươi. Dù sao về sau ta gặp ngươi lần nào là ngủ với ngươi lần đó, đến khi nào ngươi không thể quên được mới thôi."
"Người..." Mạc Điệp tức giận: "Bà bà sao lại là người như vậy? Người như vậy thì có khác gì Thủy yêu kia?"
"A Kính thì sao? Nàng còn chưa đủ uất ức sao? Dựa vào tính tình của nàng, nếu không phải sợ tổn thương Hoàng đế và A Chức thì đã sớm trở mặt một trăm tám mươi độ rồi." A Trản bất bình thay Thương Kính nói. "Nhưng cũng không giống. Hoàng đế không thích nàng, ngươi thì lại thích ta."
Mạc Điệp hừ lạnh một tiếng nói: "Bà bà không khỏi quá đề cao mình."
"Không thích ta thì ngươi ăn dấm làm gì?" A Trản tới gần Mạc Điệp, kề sát bên tai nàng nói: "Lại nói, thân thể sẽ không nói dối."
Mặt Mạc Điệp đỏ bừng như bị bỏng. Động tâm có thể giảo biện, động tình thì...
*
"Đại gia, quốc cữu gia cầu kiến." Thường Hoan vẻ mặt lo lắng bẩm báo.
"Không gặp!" Lý Chiêu đang bế muội muội Lý Uẩn dùng bữa trưa sắc mặt lạnh lẽo.
Thường Hoan cúi người, đang tinh đi đáp lời, Lý Chiêu bỗng gọi hắn lại: "Người Trần gia có đến thì không cần truyền cho trẫm làm gì, cứ mặc bọn hắn muốn làm gì thì làm!"
"Vâng."
Bữa cơm này Lý Chiêu vốn đã ăn có chút vô vị, nghe Thường Hoan bẩm báo càng không thấy ngon miệng, chỉ đút muội muội ăn.
Lý Uẩn nghiêng ngả đầu uốn éo người nói: "Uẩn Nhi không ăn nữa, Uẩn Nhi muốn chơi trốn tìm với Nhạc tỷ tỷ."
Lý Chiêu nghe lời này hỏa khí càng bốc lớn hơn, ném đũa trừng mắt nhìn trong điện cao giọng gọi: "Nhạc Chức! Nàng có bản lĩnh thì trốn cả đời đừng đi ra nữa!"
Nói đến chuyện này càng thấy tức tối.
Lúc ban sáng vẫn còn bình thường, sau khi Thương Kính đi nàng cùng Nhạc Chức ngọt ngào cười nói, Nhạc Chức bất đắc dĩ thôi thúc nàng vào triều. Nàng căn bản không có ý định đi, thậm chí ngai vàng này nàng cũng chỉ muốn ngồi thêm vài ngày nữa. Chờ hoàng thúc khỏe lại, nàng sẽ nhường hoàng vị cho hoàng thúc. Uẩn Nhi tuổi nhỏ, lại là nữ tử, trong triều đa phần đã phản đối, chẳng bằng thỏa mãn ý nguyện của những người kia. Cứ như vậy, cuộc chiến mấy chục năm giữa Trần gia và nhà ngoại Đức Phi cũng có thể chấm dứt.
Nói về chính đề.
Nhạc Chức thúc nàng đi vào triều, nàng nũng nịu nói không đi, Uẩn Nhi liền rùm beng muốn cùng các tỷ tỷ chơi trốn tìm. Tiên sư nhà nàng là người rất kỳ quái, bình thường không bao giờ thấy nghiêm chỉnh, tới lúc chơi đùa thì lại luôn nghiêm túc, nếu để cho Uẩn Nhi trốn Nhạc Chức tìm, Nhạc Chức nhất định sẽ lại túm Uẩn Nhi ra từ nơi dễ thấy.
Thế là quyết định nàng và Nhạc Chức trốn, Uẩn Nhi đi tìm. Phạm vi chỉ trong điện, Uẩn Nhi cũng không cần che mắt, quay lưng lại đếm chậm mấy chục số là được.
Nàng trốn sau cây cột, một chút đã bị Uẩn Nhi tìm ra. Sau đó liền dắt tay muội muội cùng nhau đi tìm Nhạc Chức.
Kết quả thì sao? Không thấy Nhạc Chức đâu!
Tìm khắp tất cả ngõ ngách, thiếu điều muốn hủy luôn cái điện này.
Đây không phải ăn hiếp người ta thì là gì? Một thần tiên chơi trốn tìm cùng đứa con nít phàm nhân đáng để dùng tới tiên thuật sao?
"Không chơi nữa. Bọn ta chịu thua, tiên sư hiện thân đi!" Lý Chiêu nắm muội muội hụt hẫng đứng trong điện mặt như băng sương nói.
Không có tiếng trả lời.
"Còn không ra là ta giận thật đấy!"
Vẫn không trả lời.
"Ta không dễ giận đâu, mà giận rồi là khó dỗ lắm nha." Lý Chiêu uy hiếp, trong điện vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Lý Uẩn khẽ tựa vào chân tỷ tỷ, ánh mắt quan sát dưới đất. Cô bé đang tìm một cục đá, có phải Nhạc tỷ tỷ lại biến thành cục đá trốn đi rồi không?
"Được. Xem như nàng lợi hại, ban đêm ta lại 'xử lý' nàng." Lý Chiêu uất hận nói xong câu này, mặt phút chốc đỏ lên, nàng bế muội muội cao giọng gọi với ra ngoài điện: "Thường Hoan, truyền lệnh!!!"
Đã ăn trưa sắp xong, Nhạc Chức vẫn không thấy bóng dáng. Lý Chiêu dần dần từ phẫn nộ chuyển thành lo lắng, nàng có rất rất nhiều suy đoán. Như là Thiên Đình bởi vì chuyện đêm qua đã nổi giận bắt Nhạc Chức đi, hoặc là Thương Kính ăn dấm nên đã bắt cóc Nhạc Chức, hay biết đâu Nhạc Chức bỗng thay đổi không cần nàng nữa...
Nhạc Chức ở điện Tam Thanh.
Nàng muốn cho tiểu hoàng đế một kinh hỉ, cho nên đã đi làm một vòng tay che yêu khí độc nhất vô nhị. Hôm qua tiểu hoàng đế không phải thật tâm phát cáu, nhưng cảm giác thất vọng khi thấy vòng tay đó ai ai cũng có thì trông rất thật. Nếu đã là vật định tình thì sao có thể ai ai cũng có được?
Nhân lúc cùng Uẩn Nhi chơi trốn tìm, đầu tiên nàng xuất cung mua chút vàng, lại về điện Tam Thanh nổi lửa than làm vòng tay.
Nghĩ đến dáng vẻ tiểu hoàng đế kích động lúc nhận được quà, Nhạc Chức kìm lòng không đặng cười.
Lý Uẩn đã ngủ trưa, Lý Chiêu đi tới đi lui đứng ngồi không yên. Vừa ngước mắt, ánh mắt bỗng lạnh, đương nhiên, lòng thấp thỏm bất an cũng rơi xuống.
Nhạc Chức hiện thân, đứng ngay cửa ra vào bắt chéo tay sau lưng ngây ngô vui vẻ nhìn nàng.
Hừ! Lý Chiêu liếc nàng một cái, tức giận nói: "Tiên sư thật đúng là cao thủ chơi trốn tìm, trốn một lần hết nửa ngày trời, sao không trốn luôn trăm năm rồi hẵng ra? Chờ ta và Uẩn Nhi đều xuống mồ, trò chơi này ngài thắng cho thỏa thích."
"Không vui à?" Nhạc Chức bay đến trước mặt tiểu hoàng đế, cười khẽ nói: "Ta cũng không ngờ lại lâu như vậy! Nào, đeo lên thử xem."
"Cái gì vậy?" Lý Chiêu cúi đầu xuống nhìn Nhạc Chức nắm cổ tay trái của nàng lên đeo vào một cái vòng tay. Cũng làm bằng vàng như cái bên tay phải, có điều bên trên có khảm rất nhiều tinh thạch lớn nhỏ sáng như sao. Xung quanh tinh thạch còn có khắc chữ, lờ mờ nhìn thấy chính là tên Nhạc Chức. "Nàng lại làm thêm một cái hả?" Tức giận trong lòng Lý Chiêu hoàn toàn tan đi, ngữ khí dịu dàng vô cùng.
"Ừ. Cái cũ kia kỳ thật không chỉ A Trản và A Kính có, yêu nào quen biết ta cũng đưa cho." Nhạc Chức xấu hổ cúi đầu, vuốt ve đá Côn Ngô trên vòng tay mà nàng đã cắt tóc hóa thành hạt đá khảm vào: "Cái này chỉ mình nàng có. Lúc đầu không nghĩ mất nhiều thời gian như vậy, ai có ngờ khắc chữ lên đá tốn công phu như vậy... Thích không?"
"Thích thích." Lý Chiêu gật đầu liên tục không ngừng, lại ngượng ngùng nói: "Kỳ thật cái cũ là được rồi, hôm qua ta chỉ nói nhảm thôi, nàng đừng coi là thật. Chỉ cần là đồ nàng tặng, dù là cái gì ta đều thích." Ánh mắt nàng nhìn ra cửa, cười hỏi: "A Kính, hoàng thúc thế nào rồi?"
Thương Kính thấy tiểu hoàng đế đứng dựa sát vào Nhạc Chức, con ngươi lạnh lẽo, trầm mặc không trả lời.
Lý Chiêu lại nghĩ Thương Kính không nghe thấy, cất cao giọng hỏi thêm một lần.
"Ta chỉ không muốn trả lời nàng, chứ không có điếc. La lớn làm gì?" Thương Kính tức giận nói: "Mấy ngày nữa hắn sẽ khỏe lại."
"Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Nhạc Chức thấy Thương Kính xuất cung một chuyến, lúc trở về tựa như biến thành người khác, không khỏi có chút bận tâm.
Thương Kính còn tức hừ một tiếng. Xảy ra chuyện? Còn có thể xảy ra chuyện gì? Dù sao người người đều có đôi có cặp, chỉ có mình nàng là cơ khổ không nơi nương tựa. "Không có."
"Vậy sao tỷ không vui?" Giây phút Nhạc Chức hỏi ra đã lập tức thấy hối hận.
Quả nhiên. Thương Kính liếc nàng một cái, tức giận hỏi ngược lại: "Muội cảm thấy vì sao?" Nàng lại lườm về phía tiểu hoàng đế dán chặt lấy Nhạc Chức.
Nhạc Chức ngượng ngùng đẩy tiểu hoàng đế sang một bên, Lý Chiêu bất mãn trừng mắt nàng rồi sáp trở lại.
"Sau này ta sẽ ngủ cùng Uẩn Nhi, không ở lại đây chướng mắt các người." Thương Kính bế Lý Uẩn đang ngủ say trên giường, đi tới nói với hai người. Mắt không thấy tâm không phiền, không nhìn thấy hai người họ dính nhau, có lẽ trong lòng sẽ không khó chịu như vậy. Muội muội này của tiểu hoàng đế thật là đáng yêu hiểu chuyện, hiện giờ nàng vô cùng tịch liêu, bên người có người bồi tiếp vẫn tốt hơn, dù người này chỉ là tiểu thí hài nhi thích cắn đầu ngón tay!
"Thuốc đây, sáng nay ta cũng chỉ nói nhảm thôi." Thương Kính đưa tay xoa đầu tiểu hoàng đế nói: "Không thể lại yêu người nào khác. A Chức, nếu Phục Linh đan thật sự đã thành tinh như lời muội nói thì chỉ có thể lấy nó ra trước rồi mới dùng thuốc. Ta bế Uẩn Nhi trở về rồi đến hỗ trợ ngay, lấy Phục Linh đan ra nhất định sẽ khiến tiểu hoàng đế đau đến quỷ khóc sói gào, Uẩn Nhi không nên nhìn thấy thì tốt hơn." Nói xong bế hài tử ra cửa, nàng không bay, chỉ đi chầm chậm, bộ pháp trầm ổn.
Nhạc Chức nhìn viên thuốc màu đỏ sậm to bằng đầu ngón tay cái trong lòng bàn tay, có chút bất an nói với tiểu hoàng đế: "Nàng có cảm thấy là A Kính thay đổi rồi không? Giống như rất đau lòng."
"Ừ. Trước kia còn đỡ, bây giờ thật làm cho người ta áy náy." Lý Chiêu cầm viên tiên dược cứu mạng kia hít hà nói: "Đắng quá. Lát nữa trước khi uống thuốc ta phải ăn chút đồ ngọt mới được."
"Được. Để ta gọi Thường công công đưa chút điểm tâm ngọt tới." Nhạc Chức cất bước định đi. Lý Chiêu kéo mạnh nàng vào trong ngực, nũng nịu nói: "Giả ngốc gì chứ! Chẳng lẽ còn thứ gì có thể ngọt hơn nàng sao?"
"Nghe không hiểu nàng đang nói gì." Nhạc Chức từ mặt đến tai đến cổ đều đỏ bừng.