Chủ nhật, Ngôn An Dật nhắn tin cho Kiều Hiểu Tinh hỏi cô tại sao không qua nhà cậu ta, Kiều Hiểu Tinh trả lời ngắn gọn: [Lật xe rồi bro, từ giờ không qua nữa.]
Ngôn An Dật rất nhanh đã nhắn lại cho cô: [Này homie, ai lại bỏ rơi bạn bè giữa đường như thế chứ, em quá là độc con mẹ nó ác đấy.
Nào, mang hàng qua đây đi, anh trai thèm đến phát điên rồi.
Lão già nhà anh cả tuần nay không về nhà, em cứ qua thoải mái.]
Kiều Hiểu Tinh đọc tin nhắn, ngón tay thon dài gõ một dòng chữ: [Bro à, em sợ anh trai anh bất ngờ xuất hiện sẽ đánh chết cả hai chúng ta.
Thế này đi, chỗ anh em thân thiết lấy phí bảo hiểm thân thể 800 đô, free công vận chuyển, chốt đơn thì qua?]
Cô không thèm chơi nhân dân tệ nữa, cô chơi hẳn USD cho máu.
Ngôn An Dật nắm chặt hai tay nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ lần này đúng là gặp phải tiểu muội muội lưu manh biết làm tiền rồi, nhưng cơn thèm cần sa trong người không cho phép cậu ta từ chối.
Kiều Hiểu Tinh còn tưởng tên gia hoả kia sẽ bỏ cuộc, ai ngờ không lâu sau đó đã nhận được khoản tiền 950 đô được chuyển qua PayPal, bao gồm 150 đô tiền hàng và 800 đô theo như cô nói là phí bảo hiểm thân thể.
Tiền trao cháo múc, cô lập tức cầm theo “hàng” xách mông qua nhà Ngôn An Dật.
Đến nơi, trong phòng Ngôn An Dật vọng ra tiếng ư ư a a rất quen thuộc.
Kiều Hiểu Tinh cực kì mẫn cảm với thứ âm thanh này, đạp tung cửa vào phòng thì thấy Ngôn An Dật cười hề hề giảm âm lượng máy tính.
“Này homie, vừa hút cần vừa xem AV, sở thích tao nhã quá đấy!” Kiều Hiểu Tinh ngồi phịch xuống mặt đất, lôi hàng giấu trong ngăn ẩn của túi xách ra.
“Cho anh trai check hàng hôm nay nào.” Ngôn An Dật hai ba bước nhào đến giật lấy cái túi zip kẻ chỉ đỏ nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay Kiều Hiểu Tinh, đưa lên mũi hít hà một hơi.
“Fuck, đúng là hàng nhập, thơm thật.”
…
Ngôn Tử Kỳ từ ngày đuổi Kiều Hiểu Tinh xuống xe ở sân bay thì lúc nào cũng trong trạng thái phát hoả, khuôn mặt đào hoa toả ra luồng khí “người sống chớ gần”.
Anh vùi đầu vào sổ sách như một người cuồng công việc, thỉnh thoảng mới về nhà ngủ một đêm.
Hôm nay là chủ nhật, công việc không nhiều, Ngôn Tử Kỳ phá lệ về sớm.
Anh xoa xoa sống mũi bị hằn bởi gọng kính, vừa bước chân vào nhà đã ngửi thấy một thứ mùi vừa lạ vừa quen từ trên tầng truyền xuống.
Nhà anh đã từ lâu không còn xuất hiện loại mùi hương này nữa! Chỉ có thể là…
Phòng ngủ của Ngôn An Dật khép hờ, Ngôn Tử Kỳ mặt mũi tối sầm đứng ngoài nhìn qua khe cửa.
Y như rằng, Ngôn An Dật đang hút cần sa! Nhưng điều làm anh khiếp sợ và phẫn nộ hơn cả là Kiều Hiểu Tinh ngồi trên sàn phòng ngủ cậu ta, tay cuốn một điếu cần sa cực kì chuyên nghiệp.
“Cảm ơn homie nha.” Ngôn An Dật thành thạo dùng lưỡi nhấp nhấp nước bọt để gắn điếu cần sa.
“Hàng lần này ngon thật đấy, em kiếm được nguồn nào hay thế?”
Bên cạnh Kiều Hiểu Tinh là cái túi zip nhỏ đựng mấy gam cần sa nửa vàng nửa xanh.
“Bí mật nghề nghiệp.” Kiều Hiểu Tinh vừa nói vừa châm thuốc giúp Ngôn An Dật, cậu ta đưa tay nhận lấy.
“Aw, mùi này thơm thật, chắc anh phải mở cửa sổ thôi, không lão già nhà anh về ngửi được lại rách việc.”
Ngôn An Dật mở toang hai cánh cửa sổ ra rồi hút điếu cần sa một cách say mê, còn tốt bụng đưa cho Kiều Hiểu Tinh mời một hơi.
“Phê đi nào homie.” Thấy khuôn mặt Kiều Hiểu Tinh hơi nhăn lại, Ngôn An Dật ngồi một bên cảm thán.
“Hàng nhập nặng phết nhỉ?”
Ngôn An Dật nói rồi lấy lại điếu cần sa, hít một hơi dài sảng khoái rồi lại đưa cho Kiều Hiểu Tinh.
“Làm hơi nữa đi, lần sau homie nhớ giảm giá cho anh trai.”
Ngôn Tử Kỳ xanh mặt nhìn hai ngón tay trắng nõn của Kiều Hiểu Tinh kẹp lấy điếu cần sa đưa lên môi đỏ hít một hơi.
Kiều Hiểu Tinh bình thường chỉ hút thuốc hoặc vape chứ không thích món này lắm.
Nhưng dù sao cũng từng thử qua, nếu có bạn bè mời thì vẫn hít vài hơi cho vui nhà vui cửa.
Bất chợt bàn tay của cô bị một ai đó nắm lấy, dùng sức kéo mạnh lên, âm thanh gầm thét giận dữ của người đàn ông vang vọng trong căn phòng ngủ thoang thoảng hương cần sa.
“Ngôn An Dật! Kiều Hiểu Tinh! Các người đang làm cái gì trong nhà tôi?”
Kiều Hiểu Tinh đứng trước mặt Ngôn Tử Kỳ nhả ra một vòng khói, khuôn mặt xinh đẹp hơi mơ màng khẽ ngẩng lên: “Ngôn tiên sinh, good afternoon! Như anh thấy đấy, chúng tôi đang phê cần sa.”
Cô thấy Ngôn Tử Kỳ mặt trắng bệch đứng chết lặng không có phản ứng thì cho rằng anh đã bị động tác hổ báo của mình dọa cho sợ ngây người, lại cúi đầu hít thêm một hơi rồi nhả khói vào mặt anh: “Ngôn tiên sinh, muốn phê pha cùng không? Tôi mời!”
Ngôn Tử Kỳ nắm chặt cổ tay cô gái, đứng nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt đen thẫm như một cái hồ sâu không thấy đáy.
Ngửi thấy mùi cần sa trên người cô, anh khẽ nhăn mày lùi ra đằng sau một bước.
Anh căm ghét thứ mùi của chất cấm xanh xanh vàng vàng này!
Hôm nay cô mặc áo thun croptop cổ V và quần bò cạp trễ, đối với sinh viên đại học thì trang phục như thế này hết sức bình thường, nhưng đối với Ngôn Tử Kỳ thì lại là quá mức hở hang.
Anh thậm chí nghi ngờ rằng nếu cô làm động tác ngồi xổm xuống thì có thể bị hở cạp quần lót bên trong hay không… Từ góc độ này anh còn có thể nhìn thấy khe ngực sâu hun hút và xương quai xanh thanh mảnh của cô, trên đó không hề có bất kì dấu hôn nào.
Không biết là nên vui hay nên buồn…?
Ngôn An Dật sau một hồi hãi hùng như người bị sét đánh ngang tai, cuối cùng cũng dám đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn biểu tình trên mặt anh trai, liếm liếm môi thầm than trong lòng: “Mẹ kiếp, không ổn rồi!”
Cậu ta nhắm mắt lắc đầu, vận hết sức lực của bản thân để chờ đợi một cơn mưa rền gió dữ sắp ập đến, thổi bay tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.
Ngôn Tử Kỳ cảm thấy khung cảnh trước mặt quá mức khó tin, thậm chí phải dùng hai chữ kinh hoàng để diễn tả.
Anh hít sâu vài hơi mới có thể bình tĩnh trở lại, khuôn mặt lạnh như băng chất vấn: “Tại sao cô ở đây? Ai cho phép cô vào nhà tôi?”
Kiều Hiểu Tinh cười cười chỉ tay về phía người anh em sau lưng.
“Anh ấy nha.”
Cô không bán đứng Ngôn An Dật, giao kèo của cô và cậu ta hoàn toàn là anh tình tôi nguyện.
Ai thèm quan tâm cậu ta có bị làm sao hay không.
“Anh à…” Ngôn An Dật thử đánh tiếng thăm dò thái độ của ông anh trai.
“Mày câm miệng lại!” Ngôn Tử Kỳ hung dữ quát lớn.
Ngôn An Dật lập tức kéo khoá miệng, không dám ho he thêm câu nào nữa, lẳng lặng đi giật lùi từng bước về phía sau duỗi tay tắt máy tính.
Ngôn Tử Kỳ rất muốn bóp chết người con gái trước mặt!
Việc Kiều Hiểu Tinh xuất hiện ở nhà anh không phải chuyện quan trọng nhất, mà chuyện quan trọng nhất ở đây chính là cô và em trai anh đang cùng nhau hút cần sa, không những thế máy tính đằng sau còn đang mở một bộ phim AV!
Đối mặt với cơn bạo nộ của anh, thế mà cô gái này vẫn không biết sống chết mà tươi cười một cách mơ hồ, hình như cô đang hơi hơi phê thật rồi.
Cái quái gì đang xảy ra thế này?
“Thằng ranh chết tiệt, anh tính sổ với mày sau.
Còn cô, đi theo tôi!”
Kiều Hiểu Tinh định quẳng lại điếu cần sa cho Ngôn An Dật nhưng rất nhanh đã bị Ngôn Tử Kỳ vươn tay giật lấy.
Kết quả, tất cả 950 đô của Ngôn An Dật bị tống hết vào bồn cầu, sau một cú giật nước liền trôi xuống cống sạch sẽ.
Còn Kiều Hiểu Tinh thì sao?
Nhiều năm về sau, cô vẫn còn nhớ rõ hình phạt khủng bố của Ngôn Tử Kỳ dành tặng cô ngày hôm đó.
Danh Sách Chương: