Vì chuyện trước đây mà ông bà Kiều không nhiệt tình chào đón chàng rể quý này cho lắm, nhưng cũng không thể quay lưng lại với đứa con gái duy nhất của mình, hơn nữa bây giờ bọn họ còn có cháu ngoại nên cũng chẳng có cách nào khác ngoài gật đầu đồng ý.
Ngôn Tử Kỳ cảm thấy mình rất sáng suốt khi quyết định ăn cơm trước kẻng, gạo nấu thành cơm với Kiều Hiểu Tinh, nếu không chắc chắn sẽ khó mà vượt qua được cửa ải bố mẹ vợ.
Trái với anh, Kiều Hiểu Tinh sinh được con trai, còn chưa bước chân vào cửa mà đã trở thành quý nhân của nhà họ Ngôn.
Hai ngày sau, Ngôn Tử Kỳ đưa vợ sắp cưới đi ăn cơm ở nhà hàng.
Sau khi hai người được nhân viên đưa vào phòng riêng, vừa mới đến cửa Kiều Hiểu Tinh đã thấy bố mẹ anh ngồi đợi sẵn ở bên trong rồi.
Ngôn Khang Nghi mặc vest màu xám, bên ngoài là áo măng tô đen.
Trần Yến Uyển diện sườn xám dài tay màu rượu vang, khoác thêm một chiếc áo choàng lông cáo.
Cả hai đều ăn mặc rất trịnh trọng như thể chuẩn bị đón tiếp khách quý.
Trần Yến Uyển thấy Kiều Hiểu Tinh hơi ngẩn người ra thì đứng dậy kéo ghế bên cạnh cho cô.
“Tinh Tinh, lại đây ngồi đi con.”
Ngôn Tử Kỳ nắm tay cô, dẫn cô qua đó để cô ngồi xuống.
Cô dù e ngại mấy cũng phải nhanh chóng trấn tĩnh lại, nở nụ cười tươi với bố mẹ anh, cúi đầu lễ phép: “Cháu chào hai bác ạ.”
Ngôn Khang Nghi ngồi bên kia nhấp một ngụm trà, liếc sang nhìn cô cười trìu mến: “Con bé này, gọi là bố mẹ đi thôi, còn hai bác gì nữa.”
Nghe vậy Kiều Hiểu Tinh không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, diễn biến thế này có phải quá nhanh rồi không?
Ngôn Tử Kỳ cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Đợi anh nhé, anh ra ngoài một lát.” Sau đó anh đứng thẳng dậy, nhanh chóng sải từng bước dài ra khỏi phòng.
Trần Yến Uyển ngồi bên cạnh chăm chú quan sát cô, sau khi đã dẹp bỏ thành kiến sang một bên, bà càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
Cô con dâu này vừa trẻ vừa đẹp, lại sinh được một thằng nhóc bụ bẫm giống con trai bà như đúc, bà còn mong chờ gì hơn đây?
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh trên ngón tay áp út của cô, bà cười hỏi: “Hai đứa sau khi kết hôn đã dự định sống ở đâu chưa?”
Bà vừa dứt lời, Ngôn Khang Nghi chau mày không vui nói: “Thanh niên bây giờ làm gì có đứa nào thích sống chung với bố mẹ, chúng nó tự có tính toán của mình.
Bà đừng có mà áp đặt mấy tư tưởng cũ kĩ lên đầu con cái đấy nhé.”
Trần Yến Uyển trừng mắt nhìn ông, bất mãn đáp trả: “Không biết là ai suốt ngày làu bàu muốn hàng ngày được bế cháu, bây giờ còn chê tôi cổ hủ! Ông muốn bế cháu, vậy tôi đây không muốn bế cháu à?”
Kiều Hiểu Tinh ngồi đó nghe hai người tôi một câu ông một câu, cuối cùng ngại ngùng nói: “Có chuyện này cháu muốn thưa trước với hai bác, cháu còn phải quay lại nước ngoài học nốt chương trình đại học, đến giữa năm sau mới tốt nghiệp.
Tử Kỳ cũng có dự định mở một khách sạn ở Hy Lạp.
Nếu hai bác không ngại bay đi bay lại xa xôi thì để cháu nói với anh ấy thường xuyên đón hai bác sang chơi.
Khí hậu ở đó rất ôn hoà mát mẻ, chắc chắn là hai bác sẽ thích.”
Trần Yến Uyển nắm lấy tay cô, trên mặt tràn đầy vẻ thương mến: “Con đã nói vậy thì hai chúng ta cũng đành nghe theo chứ sao.
Gia đình chúng ta không thiếu người làm, con muốn học xong thì cứ việc học, Tiểu Thang Viên đã có bảo mẫu chăm sóc.
Không cần nghĩ ngợi gì đâu con nhé.”
“Chuyện này hai bác không cần lo lắng đâu ạ, Tiểu Thang Viên đã bước sang tháng thứ 6 rồi, cháu cũng đang từ từ tập cho thằng bé cai sữa, bắt đầu ăn dặm kết hợp sữa công thức thì sẽ không quấn mẹ cả ngày nữa.”
Đúng lúc này cửa phòng được mở ra, có vài người nối đuôi nhau bước vào.
Nhìn thấy người vừa tới, ông bà Ngôn lập tức đứng dậy đi qua cười chào hỏi: “Chào ông bà thông gia!”
Kiều Hiểu Tinh thoáng cái sững sờ, bố mẹ cô tại sao lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ là Ngôn Tử Kỳ lén lút liên lạc với bố mẹ cô, bí mật sắp xếp buổi gặp mặt này của hai gia đình sao?
Người lớn đôi bên vừa ngồi xuống đã bắt đầu mời đối phương chọn món, Kiều Hiểu Tinh nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, trao cho anh ánh mắt hờn giận, thấp giọng hỏi nhỏ: “Chính anh bày ra trò này đúng không? Anh giỏi lắm, lại dám giấu em!”
“Cũng tại em cứ chần chà chần chừ, anh sốt ruột, bố mẹ em lại càng sốt ruột, muốn gả em cho anh lắm rồi.
Dù sao bố mẹ chúng ta cũng đã tề tựu đông đủ, em cứ coi như là niềm vui bất ngờ đi.” Ngôn Tử Kỳ giải thích một màn tiền trảm hậu tấu này một cách bình thản.
“Vậy có nghĩa là anh một mình đi gặp bố mẹ em à? Không căng thẳng sao?”
“Anh đẹp trai phong độ thành đạt thế này, lại còn là bố của cháu ngoại bọn họ, có gì phải căng thẳng?”
“Tự luyến!” Kiều Hiểu Tinh dặn mình phải bình tĩnh, thật bình tĩnh, tuyệt đối không thể giận lên đánh người trước mắt trưởng bối hai nhà.
Ngôn Tử Kỳ tủm tỉm cười, anh sẽ không nói sự thật với cô là trước đây anh từng kiên trì đứng trước cửa nhà cô hai tháng trời đến nỗi cả bố mẹ cô lẫn hàng xóm nhẵn mặt rồi đâu.
Người lớn sau khi gọi món thì gần như không quan tâm tới đôi trẻ ngồi thủ thỉ bên này nữa, bọn họ lúc thì nói chuyện về tình hình tài chính kinh tế gần đây, lúc thì bàn chuyện tổ chức hôn lễ cho hai đứa, bầu không khí xem ra cũng gọi là hòa thuận vui vẻ.
Việc gì cần nói cuối cùng vẫn phải nói.
“Là thế này, hai gia đình chúng ta đều đã biết hai đứa nó quen nhau được một thời gian, cũng đi đăng kí kết hôn, còn có cả Tiểu Thang Viên rồi.
Tôi nghĩ chúng ta nên để hai đứa sớm ngày cử hành hôn lễ là tốt nhất, tránh để người ngoài dị nghị là chúng tôi không coi trọng con dâu, có cháu lớn rồi mà còn chưa chịu rước hai mẹ con Tinh Tinh về nhà.” Ngôn Khang Nghi mỉm cười nhìn về phía Kiều Đức Hoa phát biểu.
Kiều Đức Hoa cười hiền từ hỏi Kiều Hiểu Tinh.
“Ý hai con thế nào?”
Kiều Hiểu Tinh ngẩng đầu, còn chưa kịp trả lời, tay đã bị Trần Yến Uyển nắm chặt, bà khẽ cười nói: “Tinh Tinh à, nhẫn cưới Tử Kỳ đã đặt làm rồi, dự định sang tuần sẽ có.”
Cố Tịch ngồi đối diện tỏ vẻ vừa vui mừng vừa trách cứ.
“Cái con bé này, chuyện lớn như vậy mà cứ im ỉm, không chịu nói với bố mẹ một câu.”
Sau đó bà quay sang phía Trần Yến Uyển cười nói: “Vậy phiền bà thông gia lên chùa nhờ sư thầy kiểm tra bát tự của hai đứa nó, rồi xem có ngày nào thích hợp để cử hành hôn lễ hay không.”
“Không giấu gì ông bà thông gia, chúng tôi đã xem ngày rồi, là ngày 14 tháng 3 theo lịch Tây, vừa là ngày Hoàng đạo lại hợp tuổi cả hai.”
Ông bà Ngôn quyết định ra Tết một tháng mới tổ chức hôn lễ, như vậy cả hai gia đình sẽ có nhiều thời gian để sắp xếp cho thật ổn thoả.
“Ông bà thông gia chu đáo quá, chúng tôi thực sự rất cảm kích.”
Lúc này, cửa phòng được mở ra, hai người phục vụ bê mấy khay đồ ăn vào, cung kính đặt lên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
“Sắp tới được nghỉ Tết, có rất nhiều thời gian rảnh, chuyện hôn lễ mọi người cứ để con lo.” Ngôn Tử Kỳ im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
Kiều Hiểu Tinh ngồi nghe mọi người nói qua nói lại mà mơ mơ hồ hồ, không biết phải trả lời như thế nào.
Cô cứ có cảm giác bản thân giống như bị năm người trong phòng đồng loạt lừa bán.
Cô còn chưa đồng ý mà bọn họ đã xem cả ngày đẹp để tổ chức hôn lễ rồi, đây chính là ép gả trong truyền thuyết sao?
“Được rồi, mọi người dùng cơm đi thôi!”
“Nào, chúng ta cùng cạn chén mừng hạnh phúc của hai đứa nhỏ!”
…
Lúc ngồi trên xe về nhà, Kiều Hiểu Tinh nhìn người đàn ông đang vui vẻ huýt sáo bên cạnh, cảm thấy cực kì bất mãn.
“Họ Ngôn kia, anh lừa em.”
“Anh lừa em bao giờ? Anh chỉ nghe lời phụ huynh hai bên thôi mà.”
“Mọi người vội vàng như thế làm gì chứ, sao không chờ Tiểu Thang Viên cứng cáp hơn một chút? Chứng nhận đăng kí kết hôn cũng đã lấy rồi, anh còn lo lắng cái gì?”
“Đăng kí kết hôn thì sao? Em vẫn có thể lén đi đổi thành giấy chứng nhận ly hôn, thế nên anh mới phải dùng hôn lễ trói chân em lại, càng sớm càng tốt.
Sau khi em được chính thức tuyên bố là vợ của Ngôn Tử Kỳ anh, để xem còn ai dám nhòm ngó?”
“Ấu trĩ! Anh không sợ em nửa đường đào hôn à?” Kiều Hiểu Tinh bĩu môi hỏi.
“Nếu em muốn anh phát thông báo tìm vợ đi lạc ở khắp nơi trên thế giới thì cứ việc trốn.” Ngôn Tử Kỳ thản nhiên đáp.
Kiều Hiểu Tinh: “…”
Cô nghĩ ngợi một hồi mới thấy hơi hơi cảm động khi nhận ra người đàn ông này vẫn luôn muốn kết hôn với cô, có lẽ muốn từ rất lâu rồi, không những thế còn âm thầm thay cô chuẩn bị chu đáo tất cả.
…
Nhà họ Ngôn khác với những gia đình giàu có bình thường, tuy trong nhà khá neo người nhưng ông bà Ngôn lại có dây mơ rễ má với rất nhiều đại nhân vật, thế cho nên tổ chức hôn lễ không hề là sự kiện bình thường, riêng việc gửi thiệp mời và sắp xếp chỗ ngồi cho khách khứa thôi mà đã hao tâm tổn trí.
Vì vậy yêu cầu của Kiều Hiểu Tinh về một hôn lễ trên đảo tư nhân với số lượng khách mời không quá lớn chỉ thực hiện được một nửa.
Tổ chức trên biển, có thể! Ít khách mời, không thể!
Hôn lễ được ấn định vào ngày 14 tháng 3, đúng tròn một tháng sau ngày sinh nhật của Kiều Hiểu Tinh.
Cô nhẩm tính trước mắt còn có hơn một tháng thì cảm thấy hơi gấp gáp, nhưng tất cả phụ huynh trong nhà đều nói rằng đó là ngày Hoàng đạo, lại hợp tuổi cả hai vợ chồng.
Thật may là nhà trai có rất nhiều người làm, những việc lặt vặt cô và Ngôn Tử Kỳ đều không cần phải động tay vào.
Cuối cùng hai người sắp kết hôn lại trở thành hai người nhàn rỗi.
Việc quan trọng nhất của cả hai bây giờ chính là giữ dáng để chuẩn bị chụp ảnh cưới.
Danh Sách Chương: