• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thời gian trôi đi rất nhanh, mới đó mà đã hai tháng kể từ ngày tiểu bảo bảo cất tiếng khóc chào đời.
Tiểu Thang Viên còn quá nhỏ, tạm thời Ngôn Tử Kỳ và Kiều Hiểu Tinh chưa thể đưa con về nước nên vẫn ở lại Hy Lạp.
Ngày đó gặp Ngôn Tử Kỳ trong buổi triển lãm tranh, Kiều Hiểu Tinh căng thẳng đến mức vỡ nước ối sinh non, cũng may em bé ra đời tương đối thuận lợi, nếu không cô nhất định sẽ không tha cho anh.
“Oa…”
Bánh trôi nhỏ đang ngủ trong nôi bỗng nhiên mở đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp mấy cái rồi khóc thét, hai cánh tay nhỏ bụ bẫm như củ sen vung loạn xạ, khuôn mặt trắng nõn bởi vì khóc mà đỏ bừng lên, hàng lông mi dài cong vút bị nước mắt làm ướt nhẹp đến nỗi dính cả vào nhau.
Nghe được tiếng con khóc, Kiều Hiểu Tinh đang tranh thủ ăn cơm cũng phải buông bát đũa xuống, xoay người đến góc phòng bế Thang Viên từ trong nôi ra.
Thằng bé túm lấy áo cô, cái miệng nhỏ chép chép trông thật đáng thương, chắc hẳn là đói bụng.
Kiều Hiểu Tinh vén áo ngủ, đẩy áo lót lên, kề ngực vào miệng cục cưng.
Thang Viên vừa ngủ dậy đã đói rồi, vội vàng nắm lấy ngực cô sờ sờ, sau đó há miệng gặm gặm vài cái rồi mới bắt đầu mút sữa mẹ.
Ngôn Tử Kỳ không hề có ý tránh đi, cứ ngồi bên cạnh nhìn cô.

Kiều Hiểu Tinh bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi mất tự nhiên nên nghiêng người muốn tránh khỏi tầm mắt của anh, còn lườm anh một cái.
Sau khi cho Thang Viên uống no sữa, cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng của con một lúc rồi mới đặt lại nó vào nôi.
Tiểu bảo bảo được ăn no là lại ngủ thiếp đi, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ.
Kiều Hiểu Tinh cho rằng rất nhanh Ngôn Tử Kỳ sẽ trở về nước, nhưng anh lại không đi, cả ngày ở lì trong nhà cô.
Trên vai anh gánh cả một tập đoàn cùng mấy công ty con, có rất nhiều dự án và hợp đồng cần kí, mấy chục vạn nhân viên còn đang chờ được phát lương hàng tháng, thế mà cô đã trên dưới mười lần bảo anh về nước nhưng anh cứ như một con lừa cứng đầu, nhất định không nghe.
Kiều Hiểu Tinh ăn nốt phần cơm tràn đầy dinh dưỡng của mình, nhịn không được hỏi anh: “Anh không phải đi làm à?”
“Anh là ông chủ.” Ngôn Tử Kỳ trả lời rất ung dung thong thả.
“Kể cả là ông chủ thì cũng không nên bỏ bê công việc lâu như thế.


Anh mau về nước đi, ở đây có dì giúp việc với bảo mẫu rồi.”
Hai tháng ở cữ này Kiều Hiểu Tinh sống cũng chẳng thoải mái gì, Ngôn Tử Kỳ xem cô như phạm nhân mà bám đuôi cả ngày.

Cô đi đâu anh cũng sẽ tò tò đi theo sau, ngày nào anh có công việc phải ra ngoài cô mới được dễ thở hơn một chút.
Anh nheo mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, giọng nói bất giác lạnh lùng.

“Thế nào? Lại muốn chạy trốn?”
Hai tháng dừng chân ở đây, anh cả ngày ở bên cạnh hai mẹ con Kiều Hiểu Tinh, tuy rằng cuộc sống trên đảo có chút nhàn rỗi nhàm chán nhưng bù lại rất thư thái, mỗi ngày đều được ôm vợ ôm con, sáng trưa chiều tối ngắm nhìn bánh trôi nhỏ hết khóc rồi lại cười.
“Ai thèm chạy trốn? Em lo cho bát cơm hộp sữa của con em thôi.

Anh không thể bỏ mặc công việc trong nước để ở đây cùng em mãi được.”
“Lo cái gì, tài sản của anh bây giờ đủ lo cho hai mẹ con em mấy đời.

Thang Viên còn nhỏ, giai đoạn này cần được cảm nhận đầy đủ tình cảm của cả bố lẫn mẹ.

Đối với anh, công việc không làm lúc này thì lúc khác, em và con mới là quan trọng nhất.

Chưa kể dì giúp việc chỉ làm đến 8 giờ, còn bảo mẫu cũng phải nghỉ ngơi, buổi tối anh chăm sóc hai mẹ con em.”

Lời nói của anh rất hợp tình hợp lí, ai nghe cũng phải gật gù, chỉ trừ Kiều Hiểu Tinh, người dạo gần đây như bị giam lỏng.
“Em có tay có chân, không cần người chăm sóc.”
“Anh muốn ở bên cạnh em, không muốn rời xa em dù chỉ một ngày, em ở đâu anh ở đó.

Chẳng lẽ em không giống anh sao?” Không nói được lí thì anh đây chơi bài tình cảm.
“Em khác anh, em không dính người như anh.”
“Anh ở lại đây, có thể giúp em làm đề cương luận văn.” Ngôn Tử Kỳ tung chiêu chí mạng.
Kiều Hiểu Tinh cuối cùng cũng phải giơ cờ trắng đầu hàng.
“Nhưng mà một người đàn ông tay chân lành lặn như anh sao cứ ở lì trong nhà để em nuôi thế? Định hỗn ăn hỗn uống (*) à?” Kiều Hiểu Tinh dù đã đồng ý cho anh ở lại nhưng vẫn cố tình trêu ghẹo.
(*) hỗn ăn hỗn uống: người không làm việc gì cũng không đóng góp, chỉ chờ được người khác chu cấp, nuôi ăn nuôi uống.
Ngô Huy đã về nước từ lâu rồi, Ngôn Tử Kỳ cả ngày ăn vạ trong nhà của cô thì chớ, còn rất có tư thế nghênh ngang chuyển hết hành lí từ khách sạn dọn vào đây như muốn thường trú.
“Hỗn ăn hỗn uống?” Anh hơi nhíu mày, hỏi ngược lại.
“Chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ anh muốn em bao ăn bao ở miễn phí? Không có mùa xuân ấy đâu.”
“Anh trả tiền thuê nhà cho em, gấp mười giá thị trường.”
Kiều Hiểu Tinh lật mặt trong một nốt nhạc.
“Đại gia, nhà em hơi nhỏ, anh ở có thoải mái không? Anh có yêu cầu gì thì cứ thoải mái nói với em nhé.

Nếu muốn biến nơi này thành nhà của anh luôn cũng được, em không có ý kiến.”
Đùa gì thế, nào có ai chê tiền?

Giờ khắc này, Ngôn Tử Kỳ thấy rất may mắn vì đối tượng yêu đương kết hôn của anh là Kiều Hiểu Tinh, bởi vì nếu như là một thiên kim hàng thật giá thật nào đó chắc hẳn sẽ không dễ dàng bị tiền đả động như cô.
“Cô chủ nhà, từ hôm nay xin hãy chứa chấp.” Anh nghiêm túc nhìn cô nói.
Kiều Hiểu Tinh bĩu môi nhớ lại ngày đầu tiên Ngôn Tử Kỳ nhìn thấy nhà cô bên này còn chê vừa bé vừa ít phòng, thế mà bây giờ vì để được ở lại, anh không ngại mà trả gấp 10 lần giá thuê nhà cơ đấy.
“Thật là tốt.” Ngôn Tử Kỳ thuận thế ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại hít sâu một hơi mùi sữa ngọt ngào trên người cô.
“Tốt cái gì?”
“Sắp hết thời gian ở cữ rồi, lại có thể làm tình với em.”
Kiều Hiểu Tinh hung dữ trừng mắt nhìn Ngôn Tử Kỳ, đấm vào ngực anh một cái.

“Tôi biết ngay mà, anh chỉ chầu chực để được thoả mãn dục vọng chứ thiết tha gì mẹ con tôi.”
Người đàn ông này ngay từ đầu muốn ở chung với cô dường như chỉ để làm tình với cô, không lúc nào là không muốn làm tình với cô.
Kiều Hiểu Tinh thấy Thang Viên cựa quậy đạp chăn thì đi đến góc phòng đắp kín chăn lại cho thằng bé, vừa quay người lại đã bị Ngôn Tử Kỳ bước đến ôm chặt.

Anh đặt cằm lên đầu cô, nhỏ giọng thủ thỉ.
“Tinh Tinh, anh thật lòng xin lỗi em nhiều lắm.

Ngay lúc nguy hiểm cận kề em sẵn sàng vì anh mà đối mặt với tử thần, thế mà anh lại để em một thân một mình mang theo cục cưng trong bụng ra nước ngoài.

Trong những tháng ngày vất vả nặng nhọc em cần anh nhất, em lại âm thầm chăm sóc cục cưng ở nơi đất khách quê người, anh cứ ngu ngu ngơ ngơ không biết gì cả.

Tiểu bảo bảo còn vì anh mà bị sinh non, đôi lúc nửa đêm anh vẫn còn mơ thấy ác mộng em vì khó sinh mà rời bỏ anh.”
Kiều Hiểu Tinh âu yếm vuốt ve vết sẹo mờ mờ trên trán anh mà cô hay đùa là vết sẹo hình tia chớp của Harry Potter.


Lần đầu cô phát hiện ra nó, anh mới kể là do anh uống say bị ngã đập đầu vào tủ đầu giường, chảy rất nhiều máu, còn hôn mê mất một ngày một đêm.
“Đã qua rồi, xin lỗi gì chứ? Em mang thai nhàn lắm, bị ốm nghén mỗi một tháng đầu, ăn uống cũng ngon miệng, chỉ duy nhất là tăng cân quá đà thôi.

Em còn thấy may vì anh không ở bên em trong thời kì mang thai ấy chứ, nếu không nhất định anh sẽ chán ghét dáng vẻ mập mạp xấu xí của em.”
“Nói vớ vẩn gì đấy? Sao anh có thể chán ghét em được, có béo lên hay không thì em vẫn là bảo bối của anh, anh vẫn rất yêu em.”
Kiều Hiểu Tinh nghe thấy vậy thì nở nụ cười.

Từ lúc Ngôn Tử Kỳ “thuê nhà” của Kiều Hiểu Tinh, cô phát hiện trong phòng tắm nhà mình xuất hiện một loạt những dấu vết sinh hoạt hàng ngày của đàn ông, từ sữa tắm, bàn chải đánh răng, kem cạo râu đến quần áo lót nam giới.
Mọi ngóc ngách trong căn nhà nhỏ đều có sự tồn tại của Ngôn Tử Kỳ, đã thế anh còn rất ý kiến với nhà cô, đòi thay đổi cách trang trí khắp nơi, cứ thế mà dọn hết món này món nọ vào nhà, thay hẳn giường ngủ đơn thành giường ngủ lớn đặt chễm chệ giữa phòng, cuối cùng cải tạo nhà kho nhỏ thành phòng trẻ em.
Hàng xóm thấy Kiều Hiểu Tinh dẫn một người đàn ông lạ về nhà, khuôn mặt lại giống con trai của cô đến bảy phần thì hiểu ngay ra vấn đề, liền tổ chức giúp hai người một bữa tiệc nho nhỏ chúc mừng vợ chồng đoàn tụ.
Những ngày này, vấn đề ăn uống đều do Ngôn Tử Kỳ phụ trách, anh cực kì có tâm chạy đôn đáo khắp ngôi làng nhỏ nhờ vả các bà nội trợ hướng dẫn làm mấy món bản địa mà Kiều Hiểu Tinh thích ăn, dần dà còn mua thêm rất nhiều đồ làm bếp.
Không chỉ lo việc cơm nước, Ngôn Tử Kỳ còn giữ đúng lời hứa giúp cô làm đề cương luận văn, nhưng khi thấy cô vừa gà gà gật gật gõ chữ vừa để mắt đến bánh trôi nhỏ thì lại thương tình giúp cô soạn luôn cả phần nội dung.
Kiều Hiểu Tinh cảm thấy mình đúng là trời sinh đã may mắn, bởi vì thời gian mang thai cô không vất vả lắm, sau khi sinh con lại càng thảnh thơi.
Trong nhà đã có dì giúp việc, bây giờ lại còn thuê thêm bảo mẫu, chuyện con cái cô chẳng phải lo lắng gì, chỉ cần ăn uống đầy đủ để có nhiều sữa cho con.
Ngôn Tử Kỳ muốn thuê thêm vú nuôi để Kiều Hiểu Tinh đỡ khổ, cô tuy hơi hơi sợ đau sợ xấu nhưng vẫn tự mình nuôi con bằng sữa mẹ chứ không muốn cho con uống sữa của người ngoài.
“Nhưng cho bú mẹ thì ban đêm em sẽ không được ngủ.”
“Không sao, cục cưng quan trọng hơn.”
Đúng như Ngôn Tử Kỳ nói, cô bị thiếu ngủ trầm trọng, bởi vì Thang Viên càng lúc càng không ngoan chút nào, ban ngày ngủ nhiều nên buổi tối rất có tinh thần quậy phá, cứ ngủ một chốc lại tỉnh, vừa mở mắt đã khóc, tiếng khóc vừa to vừa vang, phải nói là kinh thiên động địa.
Ngày nào cũng vậy, trời sắp sáng Thang Viên mới chịu ngủ thiếp đi, Kiều Hiểu Tinh như người chết trôi mệt mỏi nhào xuống giường.
Ưu điểm duy nhất khi nuôi con bằng sữa mẹ chính là Kiều Hiểu Tinh bị Tiểu Thang Viên giày vò mà giảm cân lấy lại vóc dáng rất nhanh.
Cô gầy hơn cả thời con gái, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, làm Ngôn Tử Kỳ rất xót xa, cả ngày bắt cô nhồi hết cái này đến cái khác vào bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK