Mộ Thi Hàm nhìn gương mặt tức giận của anh thì chỉ mấp máy môi, sau đó từ từ xuống xe trước cái nhìn căm tức của Lãnh Tử Sâm.
Cô đứng trước xe, đối diện với anh, một lúc sau cô mới nói nhỏ: “Lãnh Tử Sâm, hay là chúng ta hủy hôn đi?”
Con ngươi của Lãnh Tử Sâm khẽ co lại, sau đó nổi giận: “Em nói cái gì? Em lặp lại một lần nữa đi.”
Mộ Thi Hàm thấy anh giận dữ như thế thì cười khổ, sau đó thấp giọng nói: “Em chưa từng hỏi anh, có phải anh không tự nguyện lấy em đúng không, có lẽ anh vội vàng kết hôn với em là vì áp lực của ba mẹ, thật ra anh không cần làm vậy đâu.”
“Em điên à, Mộ Thi Hàm, em nói thật với anh, có phải em đã rung động với thằng nhóc họ Hàn kia rồi không?” Lúc này Lãnh Tử Sâm hơi hối hận, sớm biết có ngày hôm nay thì anh chắc chắn sẽ không lựa chọn trở thành một công tử bột, anh phải học tập thật giỏi và trở thành một người xuất sắc rồi.
Mộ Thi Hàm hơi ngẩn ra, cô chẳng thể bắt kịp mạch não của anh, rung động ư? Trông cô có giống như đã rung động lắm à? Cô chỉ muốn thăm dò xem thử hiện giờ anh có thích mình hay không thôi mà.
Kiếp trước anh thích cô nhưng không có nghĩa kiếp này anh cũng thế, vì vậy cô thật sự không có chút tự tin nào cả.
Hôm nay cô thấy Tần Tuyết Hoa cố tình ngã vào lòng Lãnh Tử Sâm, Mộ Thi Hàm mới nhận ra cho dù anh là một kẻ ăn chơi trác táng thì cũng không có nghĩa anh không có người mình yêu đâu, cũng không có nghĩa cả đời này anh sẽ không yêu ai khác, hơn nữa không có nghĩa anh phải cưới cô.
Vì vậy cô cần đảm bảo trong lòng Lãnh Tử Sâm có cô, bằng không cuộc sống sau này của họ sẽ rất tồi tệ.
Dù sao chung sống cả đời cũng là chuyện quan trọng của đời người, cô không muốn mình chịu ấm ức, càng không muốn khiến người đã liều mạng lao vào đám cháy để cứu cô ở kiếp trước phải chịu ấm ức, nếu anh có người mình yêu, cô sẽ tác thành cho anh.
Lãnh Tử Sâm thấy Mộ Thi Hàm không nói lời nào thì lập tức nóng nảy: “Họ Mộ kia, anh hỏi em lần nữa, có phải em đã rung động với cái tên họ Hàn kia rồi không? Có phải cậu ta xuất sắc hơn anh nên em dao động rồi đúng không?”
Mộ Thi Hàm nhìn anh và lắc đầu: “Không có, em không có cảm giác gì với anh ta cả.”
Lãnh Tử Sâm nghe thế, toàn bộ cơn tức giận sắp sửa dâng lên lại bị kẹt cứng ở trong miệng, anh nhìn cô sững sờ: “Em nói thật ư?”
Mộ Thi Hàm gật đầu: “Tất nhiên, sao em lại thích anh ta được? Lãnh Tử Sâm, em không phải loại người tùy tiện.”
“Không tùy tiện, nếu không tùy tiện thì sao em lại đòi hủy hôn với anh cơ chứ? Những chuyện như hủy hôn có thể nói một cách tùy tiện được sao?” Lãnh Tử Sâm trừng cô.
“Em sợ anh sẽ ấm ức.” Mộ Thi Hàm nói nhỏ.
Lãnh Tử Sâm nghe thế thì lập tức cứng họng, anh cảm thấy mình như được nghe chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Cho dù bất kỳ người nào nói ra những lời như vậy, anh cũng sẽ không ngạc nhiên, nhưng lời này xuất phát từ miệng của Mộ Thi Hàm khiến anh kinh ngạc đến mức ngẩn người.
Tại sao một người xuất sắc như cô lại nói sợ anh ấm ức được chứ? Bộ đang chọc ghẹo anh sao?
Đúng rồi, bình thường khi con gái muốn từ chối người khác thì đều nói ngược lại, chẳng lẽ Mộ Thi Hàm cũng thế sao?
Lãnh Tử Sâm hít sâu một hơi, sau đó nói một cách nghiêm túc: “Mộ Thi Hàm, chúng ta đừng quanh co nữa, cũng đừng vòng vo tam quốc làm gì, em cứ nói thẳng đi, rốt cuộc em muốn thế nào?”
“Em nói thật mà, em bận bịu nhiều việc nên có thể không có nhiều thời gian ở bên anh.
Em lại nhạt nhẽo vô vị, không hiểu mấy chuyện tình yêu lãng mạn, em sợ anh sẽ cảm thấy nhàm chán khi ở bên em… Ưm…”
Mộ Thi Hàm còn chưa nói hết thì đã bị Lãnh Tử Sâm hôn, cho đến khi môi cô trở nên sưng đỏ thì anh mới thả cô ra.
Anh vuốt môi cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Không thú vị chỗ nào? Rõ ràng em rất đáng yêu mà.”
Mộ Thi Hàm sững sờ nhìn anh: “Anh nói thật sao? Anh thật sự không ghét em ư?”
Bỗng nhiên, những lời Trang Vĩ Tuấn đã nói với Mộ Thi Hàm ở kiếp trước lóe lên trong đầu cô: “Cô có gì đáng để tôi yêu? Mặt thì lạnh như tiền, chưa từng có biểu cảm nào khác…”
Lãnh Tử Sâm sửng sốt nhìn cô, hóa ra cô bé này thật sự cảm thấy bản thân mình tồi tệ đến vậy sao? Có lầm hay không thế?
Lãnh Tử Sâm không khỏi bật cười: “Này, ai mà ngờ cô cả Mộ lại có một mặt đáng yêu như vậy? Cô bé, rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ gì thế? Sao anh lại ghét em được? Nếu ngay cả em mà người khác cũng ghét thì em nói xem những cô gái khác phải sống thế nào đây?”
Thật ư? Ở trong lòng anh, mình lại tốt đến thế sao? Lúc này, Mộ Thi Hàm cảm thấy trong lòng mình dâng lên một loại cảm giác mang tên vui sướng, cảm giác này như một dòng nhiệt chậm rãi chảy khắp cả người, khiến toàn thân cô như được tắm dưới ánh mặt trời, thật ấm áp.
“Em thật sự tốt như vậy sao?” Mộ Thi Hàm cẩn thận hỏi lại.
“Còn phải hỏi sao, em không tốt thì liệu anh có đồng ý cưới em không?”
“Vậy chúng ta mau chóng kết hôn đi.” Mộ Thi Hàm buộc miệng nói ra những lời này.
Lãnh Tử Sâm đần ra tại chỗ, ừm, sao anh có cảm giác dường như bức tranh về viễn cảnh anh và cô sống chung không đúng cho lắm nhỉ?
…
Hôm sau.
Người nhà họ Lãnh đã đến từ sớm, giống như lần trước, vẫn là một nhà ba người Lãnh Trọng Quân đến.
Lúc Mộ Thi Hàm xuống lầu thì vừa hay nhìn thấy họ đi từ ngoài vào, cô kinh ngạc chào hỏi họ: “Bác trai, bác gái, sao hai bác lại đến đây?”
Diêu Mộng Phạn cười tủm tỉm và trả lời: “Hai người bọn ta đến đây để đưa sính lễ, tối qua thằng nhóc này quay về thì cứ làm ầm làm ĩ bảo hôm nay chúng ta đến đây đưa sính lễ.
Thằng nhóc thối này nói gấp gáp quá, chẳng cho bọn dì thời gian để chuẩn bị gì cả, tối qua bác và ba của nó phải bận bịu tới hơn nửa đêm mới chuẩn bị đầy đủ mọi thứ được.”
Mộ Thi Hàm: …
Thật ra tối qua cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ anh lại tưởng thật.
Ừm, tốc độ này đúng là nhanh đến mức khiến người khác không kịp trở tay, có điều tại sao trong lòng cô cảm thấy vui mừng vậy chứ?
Diêu Mộng Phạn có nhìn Mộ Thi Hàm thế nào cũng cảm thấy hài lòng, bà cười híp mắt và kéo cô ngồi xuống: “Thi Hàm đến đây, để dì nhìn cháu thật kỹ, đúng rồi, suốt đêm qua dì tìm vài người đã tính ra mấy ngày tốt, cháu đến đây chọn đi, xem cháu thích cái nào.
Đợi cháu chọn ngày xong, chúng ta sẽ bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ.”
Mộ Thi Hàm nhận lấy danh sách ngày do Diêu Mộng Phạn đưa đến, ngày sớm nhất là vào tháng sau, ngoài ra còn hai ngày khác, một ngày vào hai tháng sau, ngày còn lại vào ba tháng sau.
Cô cảm thấy chỉ cần một tháng là đủ để chuẩn bị hôn lễ rồi, vậy nên cô chọn một tháng sau mà không hề do dự chút nào.
Diêu Mộng Phạn thấy cô chọn ngày gần nhất thì lập tức mừng đến mức mặt mày hớn hở: “Thi Hàm, dì cũng rất thích ngày cháu đã chọn.
Cháu yên tâm, dì sẽ bảo người chuẩn bị hôn lễ thật ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để cháu phải chịu ấm ức.”
Lãnh Tử Sâm không ngờ Mộ Thi Hàm lại nôn nóng như vậy, một tháng sau họ sẽ cử hành hôn lễ rồi ư? Cô bé này gấp gáp quá rồi nhỉ? Làm như anh là bánh trái thơm ngon gì đó, chẳng lẽ cô sợ anh bị người khác cướp mất sao?
Lãnh Tử Sâm càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, vì vậy anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Diêu Mộng Phạn thấy vậy thì vỗ vào đầu anh: “Thằng nhóc thối, có phải con vui đến mức ngu luôn rồi không?”
Lãnh Tử Sâm lại thừa nhận rất sảng khoái: “Đúng vậy, không được ạ?”
“Con vui là được, có thể cưới được Thi Hàm, chắc chắn là may mắn mà con đã tu luyện mấy đời mới có được đó biết không?”
“Vâng, con cũng cảm thấy thế.” Mộ Thi Hàm nghe vậy thì cũng mỉm cười, trong mắt họ, cô tốt đến vậy ư? Tại sao cô lại không biết?
Lúc này, mẹ con của Mộ Mỹ Dung đi từ trên lầu xuống, bà ta thấy ba người nhà họ Lãnh thì ngạc nhiên hỏi: “Ông Lãnh, bà Lãnh, sao các người lại đến đây?”
Diêu Mộng Phạn nhìn thấy Mộ Mỹ Dung thì nở nụ cười trả lời: “Chúng tôi đến đưa sính lễ.”.
Danh Sách Chương: