• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mộ Thi Hàm và Lãnh Tử Sâm vừa về đến phòng thì cô nhận được điện thoại của thím Trần gọi đến: “Cô cả à, dì ba cô cho phép cô chủ họ dọn về rồi.


Mộ Thi Hàm nghe vậy thì trầm giọng đáp: “Tôi biết rồi, thím không cần quan tâm đến chuyện này, tôi sẽ xử lý.


“Vâng, cô cả.


Vừa cúp điện thoại thì đúng lúc Lãnh Tử Sâm đang nhìn mình, cô thấp giọng nói: “Trước đây Thôi Giai Kỳ bị em đuổi đi, lần này dì ba em về nước đã cho phép cô ta dọn về.


Lãnh Tử Sâm nhíu mày: “Dì ba em thương em hơn hay thương Thôi Giai Kỳ hơn?”
“Chắc là Thôi Giai Kỳ, trước mặt người lớn cô ta luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất biết cách lấy lòng họ.


“Có cần anh giúp gì không?” Lãnh Tử Sâm nhìn cô.

“Tử Sâm, em đuổi Thôi Giai Kỳ ra khỏi nhà họ Mộ, còn đối xử với cô ta như vậy, anh có cảm thấy em ác độc lắm không?” Lý do cô đối xử với Thôi Giai Kỳ tàn nhẫn như vậy hoàn toàn là do kiếp trước cô ta đã hợp tác với Trang Vĩ Tuấn lấy mạng cô, nhưng Lãnh Tử Sâm lại không biết chuyện này.


Anh không biết những chuyện cô ta đã làm, nay lại nhìn thấy cô đối xử với chị em họ của mình như vậy, không biết trong lòng có bất mãn hay không?
Lãnh Tử Sâm lắc đầu: “Không đâu, cô em họ kia của em không phải người tốt, em đối xử với cô ta như vậy thì đương nhiên có lý lẽ riêng của em.


Mộ Thi Hàm không ngờ anh lại tin tưởng mình đến vậy nên trong lòng thấy cảm động, không kìm lòng được ôm lấy anh: “Tử Sâm, cảm ơn anh.


“Cô bé ngốc, đừng nói cảm ơn với anh.

” Lãnh Tử Sâm xoa đầu cô, giọng nói mang theo sự cưng chiều.

“Được, không nói nữa.


Cái tốt của anh cô luôn ghi nhớ trong lòng, cô có thời gian cả kiếp này để báo đáp anh.

Hai vợ chồng đi ngủ rất sớm nhưng trời vẫn chưa sáng thì Lãnh Tử Sâm đã bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, anh nghe máy với giọng điệu không vui: “Chuyện cậu nói tốt nhất nên là chuyện rất khẩn cấp.


“Cậu chủ, Trang Vĩ Tuấn đã được cứu khỏi trại tạm giam rồi.

” Ngay sau khi nhận được tin tức, Trần Húc không quan tâm bây giờ là mấy giờ, gọi điện thẳng cho Lãnh Tử Sâm.

“Tin tức có đáng tin không?”
“Đáng tin, tôi đã đến trại tạm giam để xác nhận rồi.

” Nếu như không chắc chắn thì anh ta nào dám gọi điện thoại cho Lãnh Tử Sâm vào lúc này?
Lãnh Tử Sâm mím môi, nhìn sang Mộ Thi Hàm vẫn còn đang ngủ sau, sau đó nhỏ tiếng nói: “Điều tra đi, bắt buộc phải tìm được tung tích của Trang Vĩ Tuấn.


“Vâng, cậu chủ.


Lãnh Tử Sâm vừa cúp điện thoại thì Mộ Thi Hàm đã mở mắt ra: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trang Vĩ Tuấn được người ta cứu rồi.

” Lãnh Tử Sâm thấp giọng đáp.


Sắc mặt Mộ Thi Hàm hơi thay đổi, lần này càng có thể khẳng định bối cảnh của Trang Vĩ Tuấn này không đơn giản.

“Cô bé à em yên tâm đi, anh sẽ cho người đi tìm anh ta, anh ta không có cửa nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đâu.

” Lãnh Tử Sâm thấy sắc mặt Mộ Thi Hàm thay đổi nên vội vàng an ủi.

“Vâng, không chỉ là anh, em tin cảnh sát cũng sẽ nghĩ cách bắt anh ta lại, họ làm như vậy rõ ràng là đang khiêu chiến quyền uy của pháp luật.


“Nói đúng lắm.


Chỉ là thời gian ít như vậy, cho dù là cảnh sát cũng không phải vạn năng, nên có một số kẻ ác vẫn nên dựa vào đôi tay của mình để trừng trị, đương nhiên Lãnh Tử Sâm không nói ra những lời này.


Ngày hôm sau, sau khi Mộ Thi Hàm ăn xong bữa sáng thì đến công ty, vào giây phút mọi người thấy Mộ Thi Hàm bước vào đại sảnh thì ai nấy đều thờ phào nhẹ nhõm, có một số nhân viên nhiệt tình hơn còn lần lượt đến hỏi thăm cô.

Mộ Thi Hàm trả lời từng người một, ngay sau khi đến phòng làm việc thì cô đã gọi Lương Vũ Tùng đến: “Có phải tối nay nhà họ Lâm sẽ tổ chức tiệc rượu thương mại không?”
Lương Vũ Tùng gật đầu: “Đúng vậy, tuần trước phía nhà họ Lâm đã cho người gửi thiệp đến, chỉ là lúc đó cô vẫn còn nằm viện nên tôi không nhắc đến.


“Chuẩn bị một chút để tham gia buổi tiệc rượu tối nay.

” Mộ Thi Hàm dặn dò.

“Vâng.


Sau khi Lương Vũ Tùng ra ngoài thì Mộ Thi Hàm rơi vào trầm tư, lần này nhà họ Lâm tổ chức tiệc rượu thương mại là muốn tìm một doanh nghiệp khai phá mảnh đất phía Tây thành phố, muốn xây thành một sân chơi dạng lớn.

Trước mắt thành phố A vẫn chưa có sân chơi dạng lớn, mà thành phố A lại là thành phố đông dân, thêm vào đó là có vài huyện rất gần với thành phố A, có thể xem là giao thông thuận lợi, sau khi sân chơi được xây xong chắc chắn sẽ là một dự án kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng Mộ Thi Hàm tham gia buổi tiệc rượu này lại không quan tâm đến sân chơi này mà chỉ vì một đứa bé.

Cô nhớ là kiếp trước, vào buổi tiệc rượu của nhà họ Lâm, họ đã lạc mất một đứa bé trai, lúc được người ta tìm thấy thì đứa bé đó đã chết rồi.

Sau chuyện này mọi người mới biết đứa bé trai đó là người của nhà họ Phù ở thủ đô, hơn nữa còn là đứa cháu trai mà ông cụ Phù thương yêu nhất Phù Quán Lâm.

Nhà họ Phù ở thủ đô là sự tồn tại cao đến nỗi không thể với đến, nếu như nói thế gia khác rất có tiền thì nhà họ Phù vừa có tiền lại vừa có quyền, các đời nhà họ Phù đều có người nhập ngũ, tổ tiên nhà họ Phù đều từng xông pha chiến trường, lập được vô số công lao, ông cụ Phù cũng là vì bảo vệ đất nước mà mất đi một cánh tay.


Gia đình như vậy, đúng thật là cao không với được, ngay cả người ở thủ đô cũng phải tranh nhau nứt đầu để lôi kéo quan hệ với nhà họ Phù.

Vốn dĩ Mộ Thi Hàm không phải là người thích nịnh nọt nhưng bây giờ không như vậy nữa, cô đã gả cho Lãnh Tử Sâm, mà Lãnh Tử Sâm lại là cậu chủ nhà họ Lãnh ở thủ đô, cô là một người vợ thì cũng phải có một chút lai lịch chứ.

Huống hồ đứa bé trai kia là cháu của ông cụ Phù, nghe nói sau khi Phù Quán Lâm chết thì ông cụ Phù bệnh không xuống được giường, không lâu sau thì qua đời.

Một người lập được biết bao nhiêu công lao hiển hách vì đất nước như vậy, cô không muốn nhìn ông ấy mất đi đứa cháu cưng, nếu như đã biết chuyện này sẽ xảy ra thì cô không thể không làm gì cả.

Mặc dù không thể bảo đảm sự việc của kiếp này sẽ tiến triển theo quỹ đạo ban đầu nhưng chuẩn bị trước cũng tốt.

Buổi tiệc được chọn tổ chức tại khách sạn Quốc Tế Hoàn Cầu, vì buổi tiệc rượu này nhà họ Lâm đã bao trọn cả một tầng, buổi tiệc vừa bắt đầu thì đã có khách cầm lấy thiệp mời lần lượt tiến vào trong.

Của phòng tiệc đang mở, có hai bảo vệ nghiêm chỉnh đứng đó.

Đấy là bảo vệ của nhà họ Lâm, họ mặc đồng phúc, kiên trì đứng đó, từ khí chất của những bảo vệ này có thể nhìn ra tình hình bên trong của nhà họ Lâm, bảo vệ như vậy không phải gia đình bình thường có thể mời được.

Theo quy định khách mời không thể đưa bảo vệ vào hội trường, đương nhiên, những bảo vệ đi theo đến có thể đợi ở ngoài cửa phòng tiệc.

Trước khi Mộ Thi Hàm bước vào sảnh tiệc thì đã dặn dò Phùng Tấn Đạt, bảo anh ta chú ý một cậu bé, cô còn miêu tả sơ chiều cao và mặt mũi của đứa bé.

Sau khi dặn dò Phùng Tấn Đạt xong thì Mộ Thi Hàm chầm chậm bước vào sảnh tiệc.

Mộ Thi Hàm mặc trên người bộ lễ phục, cô cố ý bảo nhà tạo mẫu tạo kiểu, trông có vẻ xinh đẹp động lòng người hơn thường ngày, tóc được búi một nửa đã làm dịu đi khí chất lạnh lùng toát ra từ trong xương cốt, khiến cô trông có vẻ dịu dàng hơn nhiều.

Mộ Thi Hàm vừa xuất hiện trong sảnh tiệc đã thu hút vô số ánh nhìn, nhất thời có vài người còn không nhận ra cô.

“Cô gái xinh đẹp kia là ai vậy? Gương mặt, khí chất này quá xuất sắc rồi, nhìn khắp cả thành phố A tôi cũng không liên tưởng được là thiên kim nhà nào có sự tao nhã đến vậy.

” Một chàng trai mặc bộ vest màu xanh đậm thấp giọng cảm thán.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK