Lúc Mộ Thi Hàm đến bệnh viện, Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thành vẫn đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật.
Trải qua hai tiếng cấp cứu, cuối cùng hai người đã qua khỏi nguy hiểm.
Hai người bị té rất nặng, tổn thương đến nội tạng, cần nhập viện điều trị, Mộ Thi Hàm bảo Lương Vũ Tùng nộp tiền thuốc men cho hai người, còn cho hai cô giúp việc nhà mình đến đây chăm sóc, sau khi dặn dò Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thanh dưỡng thương cho tốt, cô mới ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh đã gặp ngay Thôi Giai Kỳ, vì Trang Vĩ Tuấn bị thương nặng, Thôi Giai Kỳ ở lại bệnh viện chăm sóc anh ta.
“Chị đến thăm anh Tuấn à?” Thôi Giai Kỳ thấy Mộ Thi Hàm, vẻ mặt cảnh giác.
Giờ là lúc cô ta và Trang Vĩ Tuấn đang hàn gắn mối quan hệ, cô ta không muốn nhìn thấy Mộ Thi Hàm, hơn nữa bây giờ cô ta đã không hi vọng Trang Vĩ Tuấn có thể lấy được lòng tin của Mộ Thi Hàm nữa, so với việc để Trang Vĩ Tuấn ra tay, cô ta thích cách làm của Thôi Bách Lâm hơn, đánh nhanh thắng nhanh như vậy mới càng thêm thoải mái.
Mộ Thi Hàm thấy cô ta, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, càng không thể nào nói chuyện với cô ta, cô vượt qua cô ta, đi thẳng về trước.
Thôi Giai Kỳ hoàn toàn bị ngó lơ, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên: “Mộ Thi Hàm, hai chúng ta đều là cháu gái của ông ngoại, dựa vào đâu chị cảm thấy mình cao quý hơn tôi? Chị dựa vào đâu hả?”
Mộ Thi Hàm như thể không nghe thấy lời cô ta nói, tiếp tục tiến về trước.
Với cô mà nói, Thôi Hân Nghiên chỉ như con kiến, sở dĩ kiếp trước bị cô ta hãm hại là do cô bị lừa bởi vẻ ngoài mềm yếu của cô ta, luôn xem cô ta như người nhà mới bị cô ta bắt tay cùng Trang Vĩ Tuấn hại chết.
Thôi Giai Kỳ thấy Mộ Thi Hàm đã đi xa, tức đến mức không thở nổi, cảm giác bị người ta coi thường thật sự quá tồi tệ, cô ta rất muốn bước lên cắn xé Mộ Thi Hàm nhưng đó chỉ là ảo tưởng, bởi vì luôn có những vệ sĩ cao lớn theo sát Mộ Thi Hàm, dù người bình thường muốn đến gần một bước cũng là chuyện không thể nào.
“Mộ Thi Hàm, chị chờ đó cho tôi.
” Thôi Giai Kỳ hét lên một câu với bóng lưng Mộ Thi Hàm, còn Mộ Thi Hàm lúc này đang chuẩn bị bước vào thang máy.
Cô ta nói nhiều như thế mà ngay cả một câu Mộ Thi Hàm cũng chẳng thèm đáp lại, có thể thấy cô khinh thường cô ta đến mức nào, cô ta ồn ào ở hành lang bệnh viện bị rất nhiều người chú ý, suýt nữa y tá không chịu nổi phải bước lên ngăn cản cô ta.
Thôi Giai Kỳ mất mặt, khi không khiến mình tức đến sống dở chết dở nhưng lại không làm gì được, đành phải phẫn nộ trở về phòng bệnh của Trang Vĩ Tuấn.
Trang Vĩ Tuấn thấy dáng vẻ này của cô ta, lên tiếng hỏi: “Giai Kỳ, sao vậy? Ai chọc em giận thế?”
“Còn ai nữa? Chẳng phải là đồ đê tiện Mộ Thi Hàm kia sao, tức chết em mà, dựa vào đâu cô ta không coi ai ra gì như thế?”
“Mộ Thi Hàm? Cô ấy đến bệnh viện?” Trong lòng Trang Vĩ Tuấn không khỏi dâng lên chút mong đợi, nếu Mộ Thi Hàm vẫn còn để ý anh ta, đến bệnh viện thăm anh ta, vậy có phải anh ta và Mộ Thi Hàm vẫn còn hi vọng không? Dù anh ta không có tiền nhưng so với cậu ấm ăn chơi như Lãnh Tử Sâm, chẳng phải anh ta tốt hơn rất nhiều sao?
Thôi Giai Kỳ gật đầu: “Ừm, vừa nãy em gặp cô ta ở hành lang, cô ta chẳng nói tiếng nào với em, bỏ đi với vẻ không coi ai ra gì.
”
“Vậy em có biết tại sao cô ấy lại đến bệnh viện không?”
“Sao em biết được?” Thôi Giai Kỳ đáp mà chẳng thèm suy nghĩ, sau đó sửng sốt: “Đúng rồi, tại sao cô ta lại đến bệnh viện? Vừa nãy em giận quá, không suy nghĩ được gì.
”
Trong lòng Trang Vĩ Tuấn khinh thường Thôi Giai Kỳ một phen, sau đó nhỏ giọng nói: “Em đi hỏi thăm chẳng phải sẽ biết sao? Đến nơi này chỉ có thể thăm người bệnh thôi.
”
Thôi Giai Kỳ nghĩ cũng phải, thế là cô ta ra ngoài hỏi thăm, sau khi hỏi thăm mới biết, quả thật Mộ Thi Hàm đến đây thăm bệnh, là vệ sĩ của nhà họ Mộ, Thôi Giai Kỳ nhớ lại những gì Thôi Bách Lâm nói ban sáng, trong lòng rối bời, nhưng cô ta không dám kể chuyện này với Trang Vĩ Tuấn, đành phải nói cho Trang Vĩ Tuấn biết vệ sĩ của Mộ Thi Hàm bị thương, cô đến đây để thăm họ.
Ngọn lửa hy vọng trong lòng Trang Vĩ Tuấn bị dập tắt, nhưng anh ta thật sự không cam lòng, không có sự tin tưởng của Mộ Thi Hàm sẽ không lấy được tập đoàn Mộ Thị, e rằng anh ta không thể giẫm đạp người đàn ông kia dưới chân mình.
Ánh mắt anh ta không khỏi nhìn về phía Thôi Giai Kỳ, ừm, nếu không giải quyết được Mộ Thi Hàm thì cứ xử lý người phụ nữ ngu ngốc này là được, chỉ cần Mộ Thị rơi vào tay người phụ nữ ngốc nghếch này, anh ta còn sợ không chiếm được lợi ích sao.
Ánh mắt Trang Vĩ Tuấn u ám, sau khi Thôi Giai Kỳ nhìn vào đó, giật nảy mình: “Anh Tuấn, anh muốn làm gì?”
“Giai Kỳ, cô ấy đối xử với em như vậy, một mình cô ấy độc chiếm phần lớn tài sản của Mộ Thị, em không hận sao?”
“Hận, tất nhiên em rất hận rồi, em chỉ ước gì cô ta chết đi.
” Thôi Giai Kỳ cắn răng nói.
“Có lẽ chúng ta đã sai ngay từ đầu, chúng ta không nên cố gắng lấy lòng tin của cô ta, đó là một hòn đá, không hâm nóng được, chi bằng! ” Trang Vĩ Tuấn không nói hết những lời phía sau.
Ban ngày Thôi Giai Kỳ vừa nghe Thôi Bách Lâm nói những lời này, bây giờ Trang Vĩ Tuấn lại nhắc đến, sao cô ta có thể không hiểu cho được?
Cô ta hoảng sợ nhìn xung quanh: “Anh Tuấn, anh đừng nói lung tung, có vài lời trong lòng chúng ta hiểu là được rồi.
”
“Giai Kỳ, bây giờ anh thiếu tiền, nếu không! ”
“Anh yên tâm, anh cần bao nhiêu tiền chỗ em có, thật sự không được nữa em sẽ bán nhà hàng của mình.
” So với đám người nhà họ Thôi chỉ muốn lấy lợi ích của cô ta, cô ta tin tưởng Trang Vĩ Tuấn hơn.
“Giai Kỳ, em yên tâm, anh làm tất cả mọi thứ cũng chỉ vì em, để có thể sống tốt cùng em.
”
“Ừm, em biết mà.
”
!
Lúc Mộ Thi Hàm về nhà, Lãnh Tử Sâm vừa ra khỏi phòng sách, nhưng sắc mặt của anh không tốt lắm, vì tin tức Trần Húc điều tra được cho thấy người đụng Mộ Thi Hàm mắc bệnh tâm thần, do gã có khuynh hướng bạo lực, người nhà lại không có điều kiện chữa bệnh cho gã, thế nên mới để mặc gã lang thang bên ngoài.
Người như vậy vốn dĩ rất khó thu hút sự chú ý, trước lúc này chẳng ai để ý gã, ai mà ngờ gã lại đột nhiên lái xe đụng người ta.
Tất nhiên Trần Húc cũng đã cử người điều tra chiếc xe máy kia, nhưng đó là đồ ăn cắp từ tiệm sửa xe, hôm qua tiệm vừa sửa xong đã bị người ta trộm mất.
Manh mối của chuyện này dường như bị đứt đoạn, nhưng Lãnh Tử Sâm không tin chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, anh không tin người bệnh tâm thần kia lại vô duyên vô cớ đụng Mộ Thi Hàm, chắc chắn có người đang thao túng, nên anh đã bảo Trần Húc điều tra tiếp.
“Em về rồi à?” Lãnh Tử Sâm thấy Mộ Thi Hàm, vẫy tay với cô.
Mộ Thi Hàm đi về phía Lãnh Tử Sâm: “Em đẩy anh về phòng nghỉ nhé.
”
“Ừm, hai vệ sĩ kia của em thế nào rồi?”
“Qua khỏi nguy hiểm rồi, cần phải nhập viện điều trị một khoảng thời gian.
”
“Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ cử thêm hai người có năng lực cho em.
” Chẳng biết khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, Mộ Thi Hàm liên tục gặp phải đủ chuyện phiền phức, lời đồn còn nói Mộ Thi Hàm có mệnh khắc, anh nghi ngờ mình mệnh khắc mới đúng.
“Thực ra nhà em vẫn còn những vệ sĩ khác.
”
“Khách sáo với anh à?” Lãnh Tử Sâm nhướng mày.
“Được, nghe anh hết.
”
Lãnh Tử Sâm thấy cô hiểu chuyện như thế, hài lòng cong môi, sau đó nói đến chuyện khác: “Trần Húc đã điều tra rồi, người lái xe đụng em mắc bệnh tâm thần.
”.
Danh Sách Chương: