• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2 – Chương 11: Tay nghề của Viên Cổn Cổn?

Sau khi sắp xếp cho ‘người bị thương’ xong, Bạch quản gia dẫn đám người hầu đứng trước mặt Hắc Viêm Triệt lần nửa, Viên Cổn Cổn chết sống cũng không chịu đứng ở phía trước mà trốn ở hàng cuối.

Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn bữa sáng của mình, trầm giọng gọi: “Viên Cổn Cổn.”

Người nào đó bị gọi đến tên, run rẩy một cái, dựa sát vào bên người Bạch Nhã Tĩnh.

Bạch Nhã Tĩnh nhẹ nhàng đẩy đẩy eo của cô, ý bảo cô không nên làm trái ý của anh, Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ đi về phía trước, mỗi một bước liền tăng thêm một phần sợ hãi, anh lại muốn làm gì a. . . . . .

Hắc Viêm Triệt nhìn cơm nắm lấy ‘tốc độ rùa bò’ đi tới, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Rất không dễ dàng, người nào đó mới đứng ở trước mặt anh, đáng thương tội nghiệp nhìn anh, giống như đang đợi anh xét xử.

Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dáng đáng thương tội nghiệp của cô, đột nhiên anh cảm thấy tâm trạng của mình rất tốt, gập ngón tay lại gõ gõ mặt bàn, lạnh giọng nói: “Trứng ốp lếp đâu?”

“Bay. . . . . .” Viên Cổn Cổn bày ra vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng trả lời.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô, không nói chuyện.

Viên Cổn Cổn bị anh nhìn thì trong lòng liền nảy lên, nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói “Tôi. . . . . . Tôi sai rồi, anh đừng tức giận.”

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, một lúc sau: “Đi làm một phần bữa sang giống như lúc nảy, nếu làm không được ngon hại đến dạ dày của tôi, liền có người hầu hạ em thật tốt.”

“Hầu hạ thế nào?” Viên Cổn Cổn khó hiểu hỏi.

“Dùng roi hầu hạ.” Hắc Viêm Triệt thoáng lộ ra nụ cười tà mị, giống như một ác ma câu hồn người khác.

Viên Cổn Cổn ngây ngốc nhìn anh, thật sự là không hiểu, người đàn ông xinh đẹp như vậy, bộ dáng giống như thiên sứ như vậy, vì sao lại biến thái như vậy chứ. . . . . .”Vậy. . . . . . Nếu làm ăn ngon thì sao?”

“Vậy thì tha cho em, không so đo lỗi lầm của em nửa.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Viên Cổn Cổn gật gật đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào, nấu ăn chính là sở trường duy nhất của cô.

“Còn nửa, nếu sau này em còn dùng tốc độ bước đi như vừa rồi thì tôi liền cắt ngang cái chân của em, dù sao em cũng thích dùng tốc độ của loài ‘bò sát’, tôi sẽ giúp em một tay cho em từ từ bò.” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cô, xem nhẹ hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu khi cô cười rộ lên.

Viên Cổn Cổn run một cái, gật đầu như giã tỏi.

“Em có thể đi, nhớ rõ, em chỉ có 15 phút.”

“Vượt qua thì sẽ như thế nào?” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi.

Hắc Viêm Triệt không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn cô.

“Ách. . . . . . Tôi đi ngay.” Viên Cổn Cổn cúi đầu điều khiển hai cái chân nhỏ của mình chạy về phía phòng bếp.

Hắc Viêm Triệt nhìn bóng dáng của cô, phát hiện hôm nay mình có chút kỳ lạ. . . . . . Không phải anh chán ghét cô sao? Vì sao còn để cho cô ở quanh bên cạnh anh, không phải nên ném cô cho Bạch quản gia, để cho cô tự sinh tự diệt, qua 3 năm thì cô có thể về nhà thuận lợi, còn anh hướng thẳng đến tự do của mình, bọn họ vốn không nên cùng xuất hiện ở đây. . . . . . Đúng rồi, là vì cô có thể tùy ý chạm vào người anh , cho nên anh mới đối xử đặc biệt với cô, chính là như vậy. . . . . . Dù sao cũng thừa ra một nữ giúp việc, không nên uổng phí. . . . . .

Bạch quản gia nhìn thiếu gia tự mình trông nôm từ nhỏ đến lớn, ở mặt ngoài không chút biểu hiện gì nhưng trong lòng lại vui vẻ đến lật trời, thiếu gia a thiếu gia, Cổn Cổn là cô gái được suy tính theo yêu cầu của cậu a, nhất định sẽ thuộc về cậu, đừng từ chối nửa, đó là hành động rất ngây thơ. . . . . .

13 phút sau, Viên Cổn Cổn thật cẩn thận bưng ‘kiệt tác’ của mình đặt ở trước mặt Hắc Viêm Triệt, còn chủ động dùng dao cắt miếng trứng ốp lếp, dùng cái nĩa đưa đến bên miệng anh, cười hì hì nói: “Nếm thử, cha tôi nói tôi nấu ăn là ngon nhất.”

Hắc Viêm Triệt nhìn cô không chớp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì. . . . . .

Đột nhiên Viên Cổn Cổn cảm thấy mình ‘không phép tắc’, tươi cười cứng lại bên miệng, bỏ cái nĩa trong tay xuống, lo lắng xoắn xoắn ngón tay của mình, cúi đầu. . . . . . Cô đã quên. . . . . . Đây không phải nhà cô. . . . . . Anh cũng không phải người nhà yêu thương cô.

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, cầm lấy cái nĩa đưa miếng trứng ốp lếp vào miệng, nhai kỹ một chút, phát hiện cô đang liếc trộm anh, nhàn nhạt nói một câu”Không tệ.” Nói xong bắt đầu tự mình ăn.

Viên Cổn Cổn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, dường như anh cũng không đáng ghét lắm. . . . . .

Sau khi Hắc Viêm Triệt ăn xong, tao nhã lau miệng, nhìn cô phun ra hai chữ “Còn muốn.”

Viên Cổn Cổn gật gật đầu, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, làm thêm một phần. . . . . .

Ngày đó, Hắc Viêm Triệt ăn ba phần bữa sáng, Viên Cổn Cổn trở thành nhân vật làm mưa làm gió ở nhà họ Hắc. . . . . .

Quyển 2 – Chương 12: Hắc Viên Triệt hung ác?

 

Từ ngày đó về sau, Viên Cổn Cổn liền trở thành nữ giúp việc chuyện dụng của Hắc Viêm Triệt, buổi sáng phải gọi anh thức dậy, phải phụ trách ba bữa cơm của anh, còn phải chịu đựng tính tình vui buồn thất thường của anh. . . . . . Mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ , sợ anh không vui thì cô liền gặp rắc rối.

Trải qua vài ngày ở chung, cô bắt đầu hiểu anh một chút, anh thích ở nhà làm việc, thỉnh thoảng sẽ đến công ty, bên cạnh anh luôn có hai người đàn ông đẹp trai đi theo, một người tên là Nhã Tư, một người tên là Á Tư, Nhã Tư có vẻ lạnh nhạt hơn, không thích nói chuyện, Á Tư có vẻ hòa nhã, trên mặt luôn có nụ cười dịu nhẹ, riêng sau này, cô và Á Tư thân thiết hơn, bởi vì anh ta cho cô cảm giác rất giống anh Duệ.

Trong phòng sách to lớn, chỉ có tiếng đánh bàn phím, Viên Cổn Cổn buồn bực nhìn bàn máy tính phía trước Hắc Viêm Triệt, người này rất kỳ quái. . . . . . Vì sao thích người khác nhìn anh làm việc như thế, ăn cơm như thế, làm việc cũng như vậy, quay đầu nhìn nhìn Á Tư và Nhã Tư đứng thẳng một bên, bọn họ thật lợi hại a…, mỗi ngày lặng lẽ đi theo anh như vậy, đứng im cả một ngày không buồn bực sao?

Lúc này Á Tư chống lại ánh mắt khó hiểu của cô, kéo nhẹ khóe miệng lộ ra mỉm cười, Viên Cổn Cỏn vội vàng vẫy vẫy tay với anh ta, cười đến vô cùng ngọt, hai cái lúm đồng tiền nhỏ rất đáng yêu.

“Viên Cổn Cổn.” Hắc Viêm Triệt vẫn nhìn màn hình đột nhiên mở miệng, làm cho người nào đó hoảng sợ.

“Dạ, thiếu gia.” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng ngập ngừng nói.

“Đi làm cơm trưa, 20 món một món canh, làm không được tốt thì em liền biết hậu quả.” Hắc Viêm Triệt cũng không quay đầu lại mà tiếp tục nhìn màn hình.

“20 món, một món canh? !” Viên Cổn Cổn sợ hãi kêu ra tiếng.

“Em có ý kiến?” Hác Viêm triệt quay đầu nhìn về phía cô, trong đôi con ngươi tím là lạnh lẽo làm cho người ta lạnh run.

“Nhưng mà. . . . . .” Viên Cổn Cổn bị ánh mắt của anh làm hoảng sợ, lo lắng xoắn xoắn ngón tay.

“Vẫn còn chưa đi?” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.

“A…. . . . . .” Viên Cổn Cổn uể oải rủ bả vai xuống đi ra ngoài.

Chờ sau khi cô ra ngoài, Hắc Viêm Triệt nhìn Á Tư đứng thẳng, không nói một lời tiếp tục nhìn màn hình.

Chỉ chốc lát sau, tiếng đập cửa vang lên.

“Vào đi.”

Cửa mở ra, lộ ra một cái đầu nhỏ tròn tròn đáng yêu, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, có hạn chế thời gian hay không a?”

Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn cơm nắm trước mắt: “Trong 1 tiếng đồng hồ mà em không làm được thì em liền biết.” Nói xong cầm lấy bút trong ống đựng bút vứt thẳng về phía cánh cửa.

“A. . . . . . . . . . . .” Viên Cổn Cổn sợ hãi kêu một tiếng lùi khuôn mặt nhỏ nhắn về sau, ‘ầm’ một tiếng, bút máy đã anh dũng hi sinh, Viên Cổn Cổn nhìn nhìn bút máy trên mặt đất lại nhìn khuôn mặt xám đen của người đàn ông xinh đẹp, nuốt nuốt nước miếng, đóng cửa lại, chạy nhanh xuống phòng bếp.

Hắc Viêm Triệt khó chịu tiếp tục nhìn về phía màn hình. . . . . . Cô bé mập chết tiệt. . . . . . Ngược không chết em! Cũng làm em bị thương!

Á Tư và Nhã Tư liếc nhau, không nói gì.

1 tiếng đồng hồ sau, Viên Cổn Cổn ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, cơm trưa chuẩn bị xong rồi.”

Hắc Viêm Triệt đứng lên đi ra ngoài, mới vừa mở cửa, Viên Cổn Cổn lập tức nhảy ra hướng bên cạnh, hiện ra vẻ mặt con thỏ trắng nhỏ nhìn con sói xám lớn.

Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng, đi xuống lầu.

Viên Cổn Cổn nhìn bóng dáng của anh, kéo nhẹ quần áo của Á Tư : “Anh Á, hôm nay thiếu gia thật hung dữ a…, em làm sai chỗ nào sao?”

Á Tư sờ sờ đầu cô, khẽ nói: “Không có, thiếu gia chính là như vậy, không liên quan chuyện của em.”

“Viên Cổn Cổn!” Một tiếng rống hung bạo từ dưới lầu truyền lên, Viên Cổn Cổn sợ đến thiếu chút nữa là chân mềm nhũn, nhưng mấy ngày nay bị ‘nô dịch’ quá mức nên mang ‘thân phận nô lệ’ chạy xuống lầu.

Hắc Viêm Triệt vô cùng không vui nhìn cô bé mập trước mắt, rống to: “Em làm gì mà chậm chạp trên kia? ! Chờ tôi gọi người hầu hạ em phải không?”

Viên Cổn Cổn lắc đầu như cắn thuốc, không hiểu sao bình thường anh lạnh lùng như băng mà đột nhiên liền biến thành rồng phun lửa. . . . . .

Hắc Viêm Triệt hung hăng lườm cô một cái, từ trong miệng phun ra ba chữ: “Gắp thức ăn!”

Viên Cổn Cổn vội vàng bưng chén đĩa lên, mỗi một món đều gắp một chút rồi đặt ở trước mặt anh, sau đó múc thêm một chén canh đặt ở bên cạnh, sau cùng là cung kính đưa đũa lên.

Hắc Viêm Triệt lấy đũa, bắt đầu dùng bữaa, một lúc sau nổi trận lôi đình rống ra tiếng: “Khó ăn chết!”

“Không thể nào. . . . . .” Viên Cổn Cổn đoạt lấy chiếc đũa của anh tự nhiên nếm thức ăn trong mâm của anh: “Không khó ăn a. . . . . .”

Hắc Viêm Triệt nhìn hành động của cô, không nói gì.

“Thiếu gia?” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng gọi.

“Tôi nói khó ăn thì chính là khó ăn!” Hắc Viêm Triệt tránh mặt cô, lạnh giọng nói.

“Nhưng mà hôm qua anh vẫn rất thích món này mà.”

“Lỗ tai nào của em nghe tôi nói thích hả? Là cái này, hay là cái này?” Hắc Viêm Triệt dùng sức nhéo lỗ tai cô, hết bên trái rồi đến bên phải.

“A. . . . . . Đau. . . . . Nhưng rõ ràng hôm qua anh ăn rất nhiều. . . . . .” Viên Cổn Cổn nói khẽ.

“Hôm nay tôi cảm thấy không thể ăn, em đi tẩy rửa nhà vệ sinh cho tôi!”

“Anh. . . . . . Anh không nói lý lẽ. . . . . .” Viên Cổn Cổn uất ức đến đỏ hốc mắt.

“Tôi chính là không nói lý lẽ, em dám khóc thử xem.” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.

Viên Cổn Cổn cắn môi dưới, nhìn anh.

“Em còn dám gọi người giúp việc làm giúp em, ở đây có mười món không phải em làm, tôi có nói cho người giúp em sao?” Hắc Viêm Triệt chỉ chỉ thức ăn trên bàn.

“Anh cũng không có nói không thể a.” Viên Cổn Cổn vẫn nước mắt lưng tròng nhìn anh.

Hắc Viêm Triệt vỗ bàn một cái, hét lớn: “Từ trong nhà đến phòng vệ sinh, tất cả đều quét dọn sạch sẽ, có một chút bụi thì tôi liền gọi người đánh em!”

Viên Cổn Cổn hoảng sợ, sợ hãi nhìn anh.

“Còn không đi? !”

Viên Cổn Cổn nhìn anh, cắn cắn môi dưới, hung hăng giậm chân, xoay người chạy đi.

Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của cô, nhíu mày. . . . . . Anh. . . . . . Là làm sao vậy. . . . . Sao lại cố ý gây phiền phức cho cô, nhìn nhìn thức ăn trước mắt, cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm. . . . . . Ai kêu cô đùa cợt, cười. . . . . . Cười cho ai xem? Quyến rũ thuộc hạ của anh, đáng đời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK