• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 7: Vẫn không được sao?

“Cổn Cổn, cháu có biết tên của cha cháu là gì không?” Khấu Lê Lạc dịu dàng chải tóc giúp cô bé.

Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn ngồi trên ghế tựa, mặc cho Khấu Lê Lạc đùa nghịch tóc của mình, cầm một cây kẹo que trong tay vui vẻ ăn.

“Cháu đã quên, cha chỉ nói qua một lần, cháu chỉ biết cha là cha của cháu a.”

“Còn mẹ cháu? Nhớ rõ không?” Khấu Lê Lạc lại vừa nhỏ giọng tự hỏi quên sao? Quên tên cha của mình?

“Nhớ rõ, mẹ cháu gọi là Bàng Đô Đô.” Viên Cổn Cổn lại liếm liếm kẹo que trong tay.

“Bàn* Đô Đô? Cháu chắc chắn?” Khấu Lê Lạc có chút nghi ngờ nhìn con bé, trong trăm họ trung quốc có họ Béo* sao?

(*) : Cổn Cổn nói Bàng nhưng Khấu Lê Lạc nghe ra là Bàn (có nghìa là béo)

“Chắc chắn a.” Viên Cổn Cổn quay đầu nhìn cô cười ngọt ngào.

“A. . . . . . Đừng nhúc nhích. . . . . .” Khấu Lê Lạc vội vàng giữ chặt đầu cô bé, sau khi dùng dây thun cột tóc cho cô bé xong, cầm lấy một cái nơ con bướm màu hồng kẹp trên tóc cô bé.cộng’ của mình, nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, thật sự là quá đáng yêu a…, Cổn Cổn. . . . .

Viên Cổn Cổn ôm cổ cô cười ngây ngô, chụt chut…cũng hôn hai cái lên trên mặt cô. . . . . .

Khấu Lê Lạc bế cô bé lên trên đùi, vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt cô bé: “Cổn Cổn ngoan, cháu có thích dì Lê và chú Tước hay không?”

“Thích, hai người đều rất xinh đẹp, Cổn Cổn thích hai người.” Viên Cổn Cổn không chút nghĩ ngợi trả lời ngay.

“Vậy Cổn Cổn làm con dâu chúng ta có được hay không?” Khấu Lê Lạc lại nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé.

“Con dâu?” Viên Cổn Cổn khó hiểu chớp chớp đôi mắt to tròn.

“Đúng, chính là gả cho con trai của dì Lê, cháu nói có được hay không.” Khấu Lê Lạc bị bộ dáng nháy mắt của cô bé ‘giết’ ngay tại chỗ, mức độ yêu thích cô bé ở trong lòng càng tăng lên đến mức không thể tăng nửa.

“Gả?” Viên Cổn Cổn vẫn không hiểu, đưa tay lên gãi gãi đầu. . . . . .

“Chờ sau khi cháu gả cho con trai dì, cháu có thể thường xuyên tới đây chơi a, dì Lê sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho cháu an, còn có thể mua nhiều quần áo đẹp cho cháu mặc, chỉ cần cháu thích cái gì dì Lê cũng có thể tặng cho cháu.” Khấu Lê Lạc bỏ ‘mồi’ xuống. . . . . .

Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, “Cháu muốn con chó lớn nhà dì a.”

Khấu Lê Lạc sửng sốt, “Con chó lớn nào?”

“Chính là con màu trắng, trên người có lốm đốm đen, lông rất thoải má, cái đuôi dài dài to to, màu tròng mắt cũng giống như dì, là con chó lớn cõng cháu ở trên người đến đây, cháu thích, cháu rất thích, nó ở đâu a? Dì Lê” Viên Cổn Cổn vừa nói vừa dùng tay khoa tay múa chân , sau đó chờ đợi nhìn Khấu Lê Lạc.

Khấu Lê Lạc cười cười, thật sự là nghé con mới đẻ không sợ hổ, không hiểu biết có thể không biết sợ a, đứa nhỏ ngốc, đó là báo tuyết, không phải chó, mà là báo tuyết. . . . . . . . . . . .”Cổn Cổn thích nó sao? Không sợ nó sao?”

Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, lại lắc lắc đầu “Thích! Không sợ! Nó ở đâu a?”

“Cháu thật sự muốn gặp nó?” Khấu Lê Lạc cười nhẹ, sờ sờ của gò má non mềm của cô bé dịu dàng hỏi.

“Muốn, cháu muốn.” Viên Cổn Cổn hưng phấn gật đầu, rất vui vẻ.

“Tốt lắm, dì Lê dẫn cháu đi gặp chó lớn.” Khấu Lê Lạc nói xong liền để quả cầu nhỏ trên đuồi lên trên giường, chính mình đứng lên.

Chỉ chốc lát sau, toàn thân Khấu Lê Lạc tản ra ánh sáng màu bạc, chói mắt làm cho người ta không khỏi che mắt, ngay lúc ánh sáng lóe lên chỉ thấy cô quỳ gối trên mặt đất, tay chân thon dài bắt đầu thay đổi, sau đó là thân thể, cuối cùng là đầu, có lẽ là khoảng 3 phút sau. . . . . .

Một con báo tuyết hiện ra trước mắt Viên Cổn Cổn. . . . . . Con ngươi của nó màu tím, quỷ dị mà xinh đẹp, mang theo một cảm giác lạnh lùng xa cách mà lại hấp dẫn người ta muốn tới gần nó. . . . . . Lúc này, nó đang lẳng lặng nhìn quả cầu nhỏ trên giường, muốn biết, cô bé có thật là người thích hợp mà cô chọn hay không. . . . . . . . . . . . Cổn Cổn, đừng làm cho dì thất vọng a. . . . . . . . . . . .

Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn ‘con chó lớn’ trước mắt, kẹo que trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất. . . . . . . . . . . .

Khấu Lê Lạc mất mác nhìn về phía kẹo que. . . . . . Trong con ngươi màu tím lộ ra cô đơn và bi thương. . . . . . Vẫn là. . . . . . Không được sao?

 

Quyển 1 – Chương 8: Cô nhóc kia, nhất định sẽ là con dâu của cô!

Viên Cổn Cổn nhìn chó lớn trước mắt, lại nhìn nhìn ‘mảnh nhỏ’ quần áo xung quanh cho lớn. . . . . . Đột nhiên từ trên giường bay về phía Khấu Lê Lạc, trong miệng nhỏ còn vui vẻ hô to : “Rất đẹp trai a…!”

Khấu Lê Lạc bị động tác đột ngột của cô bé làm hoảng sợ, vội vàng nhảy người lên cắn vào cổ áo của cô bé để không té ngã.

Viên Cổn Cổn được Khấu Lê Lạc ‘ngậm’ ở trong miệng không cần tốn sức, vui vẻ muốn chết.

Khấu Lê Lạc đặt cô bé xuống trên đất, còn chưa kịp phản ứng thay đổi của cô bé, cũng không thể giải thích được lối suy nghĩ của cô bé. . . . . .

Viên Cổn Cổn vươn bàn tay nhỏ trắng trẻo mập mạp ra, ôm đầu đầy lông của Khấu Lê Lạc, vừa cười vừa nhảy hỏi: “Dì là dì Lê sao?”

Khấu Lê Lạc gật gật ‘đầu báo’, không hiểu tại sao cô bé lại vui vẻ, cho dù không sợ hãi không bài xích cũng sẽ không vui vẻ như vậy chứ. . . . . . . . . . . . Bộ dáng bây giờ của cô bé, hình như xem cô là đối tượng sùng bái. . . . . .

“Oa ~~~ thì ra dì chính là chó lớn a, thật đáng yêu, thật đáng yêu, rất đẹp trai, rất đẹp trai, cháu gả cho dì a… Dì Lê, dì theo cháu về nhà đi.” Viên Cổn Cổn vui vẻ ôm cô, muốn leo lên trên lưng của cô.

Khấu Lê Lạc dùng mặt mình dán sát vào mặt cô bé, trong lòng rất vui vẻ, cái cô nhóc kia, nhất định sẽ là con dâu của cô, cô bé lương thiện hồn nhiên, hoạt bát đáng yêu lại ngoan ngoãn như vậy, phải đi đâu tìm a, hơn nửa cô bé không những không sợ cô. . . . . . Lại còn thích cô như vậy, đây không phải là thể hiện sau này cô bé cũng thích Triệt sao. . . . . . Đứa nhỏ kia cần chính là Cổn Cổn, cô bé sẽ tới gần mang ấm áp đến cho Triệt, cô cảm thấy được. . . . . . Cổn Cổn sẽ cứu giúp Triệt a. . . . . .

“Oa ~~dì Lê, cháu muốn chơi tựa lưng, chơi tựa lưng nha.” Viên Cổn Cổn chôn khuôn mặt nhỏ nhắn dưới lông mềm mại của Khấu Lê Lạc cọ tới cọ lui làm nũng, muốn cô chơi cùng cô bé.

Khấu Lê Lạc cười nhẹ, dùng cái đuôi thật dài quấn lấy thân thể tròn nhỏ, nhẹ nhàng vung lên cô nhóc kia đã vững vàng nằm trên lưng của cô, cô nhóc kia vui vẻ liên tục vỗ vỗ tay nhỏ, phát ra tiếng cười êm tai như chuông đồng.

Một người một báo, vui vẻ ở trong phòng chơi đùa, Viên Cổn Cổn giở trò xấu gãi gãi làm Khấu Lê Lạc ngứa, Khấu Lê Lạc vứt cô bé lên trên giường, xù lông lên, móng vuốt lớn nhẹ nhàng đè lên trên lưng cô bé, làm cho cô bé không trở mình vung loạn tay chân nửa, bộ dáng này muốn nói có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu. . . . . . Cứ như vậy. . . . . . . . . Mãi đến lúc hai người hết sức, mới cùng nằm ngủ ở trên giường. . . . . .

Hắc Viêm Tước mở cửa phòng, liền thấy một quả cầu thịt nhỏ dang hai tay hai chân hiện ra một chữ đại hình người ngủ bên cạnh báo tuyết, đầu gối lên bụng nó, tuy tướng ngủ không tao nhã nhưng rất đáng yêu, còn chảy nước miếng. . . . . . Cái đuôi báo tuyết bao trùm tại lên thân thể nhỏ tròn của cô bé như một cái chăn, lúc này nó cũng ngủ say .

Hắc Viêm Tước buồn cười lắc đầu, đi qua sờ sờ đầu báo tuyết. . . . .

Khấu Lê Lạc mở đôi mắt tím mê người ra, mơ hồ nhìn người tới một chút, sau khi ngáp một cái nhẹ nhàng di chuyển thân thể của mình, nhảy xuống giường. Nhìn nhìn Hắc Viêm Tước lại nhìn nhìn quả cầu thịt nhỏ nhắn đang ngủ ngon trên giường, đầu lại hơi hơi nâng về phía quả cầu thịt, hình như là muốn anh làm cái gì.

Hắc Viêm Tước đi tới ôm lấy cô nhóc kia, xốc chăn lên nhẹ nhàng đặt cô bé ở trên giường, sau khi giúp cô bé đắp kín chăn lại sờ sờ đầu báo tuyết, nhìn cô có chút không vui.

Khấu Lê Lạc nhận được ánh mắt không vui của anh, cọ cọ vào ống quần của anh làm nũng, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.

Hắc Viêm Tước bắt kịp, thuận tay nhẹ nhàng khép cửa lại.

Trong phòng

Báo tuyết nhanh nhẹn nhảy lên giường lớn, sau một ánh sáng màu bạc liền hiện ra một thân thể trân truồng, hiện ra trước mắt Hắc Viêm Tước một cô gái xinh đẹp có mái tóc bạc dài đến eo, tư thế quỳ sắp xuống . . . . . .

“Lạc nhi, em đang quyến rũ anh sao?” Giọng của Hắc Viêm Tước khàn khàn, cười nhẹ nói.

Khấu Lê Lạc liền chui vào chăn mỏng, đỏ mặt nhỏ giọng bói: “Sắc lang.”

“Anh cũng không phải là Sói, anh là ma quỷ, em là người rõ nhất.” Hắc Viêm Tước đi tới bên giường, bắt đầu cỡi quần áo.

“Vậy chính là Sắc Quỷ! Anh. . . . . . Anh cỡi quần áo làm gì. . . . . .” Khấu Lê Lạc có dự cảm không tốt.

“Đợi một lát em sẽ biết làm gì.” Hắc Viêm Tước cởi quần áo, lộ ra lồng ngực mê người, sau đó xốc chăn lên, đè toàn thân trần trụi lên thân thể trống không của cô gái nhỏ.

“Anh. . . . . . Ưm. . . . . .” Cô gái nhỏ mới nói một chữ đã bị người ta dùng nụ hôn che kín rồi. . . . . .

Hắc Viêm Tước mặc sức nhấm nháp tốt đẹp thuộc về anh, một lúc sau: “Anh chưa rời giường em đã rời giường, đây là tội thứ nhất, lạnh nhạt anh ở cùng quả cầu thịt nhỏ kia là tội thứ hai, nói xấu anh là sắc lang là tội thứ ba, ba tội đã định, không thể nào chống án, em còn có lời gì muốn nói?”

Khấu Lê Lạc bĩu bĩu môi đỏ mọng, ôm cổ của anh: “Chẳng lẽ trong đầu vampire các anh ngoài việc hút máu ra thì chính là làm tình sao?”

“Không đúng, anh không phải là vampire bình thường, anh là vampire vương, cho nên trong đầu anh không có những như vậy” Hắc Viêm Tước nghiêm túc nhìn cô.

“Vậy trong đầu anh là cái gì?” Khấu Lê Lạc cười nhẹ, meo meo nói.

“Trong đầu anh ngoài em ra cũng là em, làm tình là vì để trong đầu em ngoài anh cũng chỉ có anh, đã hiểu?” Hắc Viêm Tước cười quỷ dị,cắn cắn môi đỏ mọng của cô, bắt đầu giở trò với cô.

Khấu Lê Lạc trợn trừng mắt, cười nói”Vậy thì mời vương trừng phạt người có tội này đi a. . . . . .”

“Tốt tốt, em có giác ngộ, Lạc nhi .” Hắc Viêm Tước nói xong, liền thật sự bắt đầu ‘hành hình’. . . . .

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK