• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 5: Thật ra, là yêu!

Nhà lớn họ Viên.

“Cổn Cổn của tôi đâu?” Bàng Đô Đô bình tĩnh nhìn ông xã của mình.

Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, mệt mỏi đè huyệt thái dương của mình không nói lời nào…

“Anh chán ghét tôi cũng không sao cả, anh tìm phụ nữ về vũ nhục tôi cũng không sao, nhưng mang Cổn Cổn đi giấu có được không?

“Tôi không thể không có con bé” Vẻ mặt của Bàng Đô Đô không chút thay đổi, chỉ có giọng nói run nhè nhẹ và hốc mắt đỏ bán đứng vẻ ngoài bình tĩnh.

Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, không biết nên nói như thế nào…

“Anh giấu con bé phải không, vì sao…vì sao phải đối với tôi như vậy, bắt đầu từ ngày mua tôi trở về, anh liền không thích tôi, chán ghét tôi, nếu là như vậy vì sao lúc trước phải mua tôi về, vì sao muốn kết hôn tôi, vì sao để cho tôi mang thai đứa con của anh… vì sao tôi chủ động rời khỏi trả lại tự do cho anh còn bắt tôi trở về..vì sao…” Bàng Đô Đô không nhịn được chảy nước mắt, ánh mắt đau lòng nhìn Viên Tịnh Lưu ….Vì sao cô thương anh như vậy mà anh lại đối với cô như vậy.

Viên Tịnh Lưu hất mặt, né tránh ánh mắt của cô, môi mỏng kéo căng vẫn không hé miệng.

“Đủ rồi, tôi chịu đủ rồi, Cổn Cổn liền đi theo anh, tôi biết anh sẽ đối tốt với con bé, tôi coi như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì, lần này đừng đến tìm tôi nửa, cho dù anh lại lấy Cổn Cổn ra uy hiếp tôi cũng vô dụng, cùng lắm thì chết thôi, tôi không sao cả , tạm biệt.” Bàng Đô Đô lau nước mắt rơi mãi không dứt, đi qua người anh, không liếc nhìn anh một cái.

Viên Tịnh Lưu giữ chặt tay cô, lạnh lùng nói: “Không cho phép đi.”

“Anh lại không cho phép đi, hoặc là anh giết tôi, hoặc là buông tay, anh ra tay đi, anh giết tôi đi.”

Bàng Đô Đô kích động cầm lấy dao rọc giấy trong ống viết trên bàn muốn vạch cổ tay của mình, Viên Tịnh Lưu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay cô, đoạt lấy ‘hung khí ’trong tay cô vứt trên mặt đất, hét lớn: “Bàng Đô Đô, em điên rồi sao!”

“Tôi điên rồi, bị anh chơi đùa đến điên rồi, anh vui rồi chứ? Anh giết tôi đi, giết tôi đi, tôi không muốn tiếp tục như vậy nửa. Tôi biết mệt mỏi, tôi biết đau khổ…vì sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, năm năm trước cho dù tôi yêu anh như thế nào, anh cũng xem như không có, lạnh lùng như băng, luôn luôn chán ghét tôi, năm năm sau lúc anh đã trở thành một vết sẹo trong lòng tôi, lúc tôi và Cổn Cổn có thể nương tựa nhau sống thì anh lại xuất hiện đưa tôi trở về, còn tán tỉnh yêu thương người phụ nữ khác trước mặt tôi, hung hăng vạch trần vết sẹo của tôi, lại còn tàn nhẫn rắc muối lên trên đó, vì sao…vì sao anh có thể tàn nhẫn như vậy…tôi chưa từng làm cái gì sai …chỉ là yêu anh, như vậy cũng là sai sao?

Cũng là lý do để anh hành hạ tôi sao? Nếu là như thế, khi tôi quyết định không thích anh, vì sao anh còn không buông tha tôi…

Hu hu…Rốt cuộc là anh muốn thế nào …muốn tôi chết sao….thật sự…đủ rồi.”

Bàng Đô Đô kêu khóc điên cuồng, đánh đấm Viên Tịnh Lưu, dường như muốn đem tất cả ủy khuất khóc hết ra ngoài,

Thật sự đủ rồi, cô không muốn tiếp tục như vậy nửa.

Viên Tịnh Lưu để mặc cô phát tiết gắt gao ôm cô vào trong ngực, không cho cô làm bản thân bị thương…Anh cũng không muốn làm tổn thương cô.

Chỉ là anh không biết nên yêu một người như thế nào, trời sinh anh bản tính lạnh lùng, không chỉ đối với cô mà đối với bất cứ ai đều như vậy, nhưng gặp phải cô, cô rộng rãi lạc quan, cả ngày đều là khuôn mặt tươi cười , cho dù anh lạnh nhạt với cô cô vẫn cười ngọt ngào ở bên cạnh anh, anh không biết mình làm sao, càng ngày càng … muốn để ý cô hơn, một phút không nhìn thấy cô thì toàn thân liền khó chịu, anh cho rằng cô biết tâm tình của anh, biết anh để ý cô, cho rằng bọn họ sẽ như vậy cả đời.

Đến già, cô vẫn sẽ cười ngọt ngào nấu cơm cho anh, cười ngọt ngào ghé vào lỗ tai anh líu ríu, nhưng mà năm năm trước cô rời khỏi, khi anh biết tin này, quả thực liền muốn sụp đổ, hôm trước bọn họ còn triền miên ở trên giường, hôm sau cô cứ lặng lẽ rời đi như vậy, hơn nửa còn không đem theo bất cứ thứ gì anh cho cô, trong phút chốc anh liền hận cô, oán cô, nói với chính mình, cô rời khỏi cũng không có gì, anh vẫn chính là anh, không có bất cứ thay đổi gì.

Lại càng không đi tìm cô…nhưng anh thử dùng thời gian bốn năm lẻ chín tháng để quên cô, cuối cùng vẫn thất bại, vào tháng mười năm thứ bốn anh quyết định đi tìm cô về, nói với chính mình…anh chỉ là không có chấp nhận cô phản bội mà thôi, nhưng cô lại cho anh một ngạc nhiên vui mừng lớn hơn nửa, đó chính là Viên Cổn Cổn, cô vì anh mà sinh con gái, sau khi biết tin này, anh dẫn bọn họ trở về trong đêm ấ, không để ý cô cầu xin, xấu xa uy hiếp cô, để cho cô thỏa hiệp, để cho cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, vì trừng phạt cô giấu diếm và rời đi, thái độ đối với cô cũng không quá tốt.

Thật ra anh vốn muốn tha thứ của cô, muốn học cách đối xử tốt với một người…đối xử dịu dàng với một người…nhưng mà cô không tiếp nhận.

Cô cố ý phân rõ giới hạn hoàn toàn chọc giận anh, vì thế…tối qua anh mới làm chuyện ấu trỉ kia.

Chính là tán tỉnh người phụ nữ khác trước mặt cô..hi vọng có thể kích thích lòng ghen tỵ của cô, cho anh biết…thật ra cô vẫn yêu anh, liền giống như năm năm trước …nhưng mà cô không có…cô bình tĩnh nhìn, sau đó lên lầu…

Cô không biết là, bóng dáng cô vừa biến mất trước mắt anh, anh liền không chịu nói đẩy ngời phụ nữ trên đùi ngã xuống đất,

Anh…Thật ra chưa làm cái gì…Vào hai ngày trước anh sắp nhịn không được muốn giải thích với cô.

Lại không thấy Cổn Cổn đâu…Căn bản là anh không dám nói với cô…chỉ có thể mặc cô hiểu lầm… vừa mới thấy cô cầm lấy dao rọc giấy muốn tự mình hại mình…anh mới hiểu được…thì ra…anh yêu cô…

Yêu cô gái kỳ lạ này, cô gái nhỏ cởi mở hoạt bát, nhưng mà….rốt cuộc anh đã làm cái gì…

Để cho người anh yêu biến thành như thế này…Rốt cuộc anh đang làm cái gì.

 

Quyển 1 – Chương 6: Thật ra là em bỏ thuốc xổ? !

“Tịnh Lưu, xem như tôi cầu xin anh, niệm tình tôi yêu anh nhiều năm như vậy hãy thả tôi và Cổn Cổn đi…dựa vào thân phận địa vị của anh sẽ có rất nhiều phụ nữ đồng ý sinh con cho anh….van xin anh…thả chúng tôi đi.”

Bàng Đô Đô khóc cầu xin…thật sự là cô chịu không nổi nửa, yêu một người làm cho không còn là chính mình, cô không muốn như vậy nửa.

“Không, anh không thả, hai người chỉ có thể ở đây, em là vợ của anh, con bé là con gái của anh, ai cũng không thay đổi được sự thật này.” Viên Tịnh Lưu đè nén phẫn nộ trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói.

“Hu hu …anh muốn giết chết tôi…anh muốn giết chết tôi….” Bàng Đô Đô tuyệt vọng thì thầm.

“Em không nên rời khỏi anh, là lỗi của em.” Viên Tịnh Lưu thấp giọng nói, bế cô lên ngồi vào trên sô pha.

Bàng Đô Đô sửng sốt nước mắt ủy khuất chảy xuống, nhìn hắn: “Yêu anh mới là lỗi của tôi, nếu không yêu anh, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ được người ta mua, dù sao tôi gã cho ai cũng không sao, tôi đều ở chung được…

Ngoài anh ra…tôi chính là thích tên đáng ghét anh…Tịnh Lưu, công bằng một chút, tôi đã yêu anh năm năm,

Trong năm năm, ngoại trừ lúc thân thiết, anh đều lạnh lạnh nhạt nhạt, làm ra bộ dáng nhìn thấy tôi là phiền chán, tôi đã từng cố gắng, đã từng kiên trì nhưng vẫn không được, anh vẫn không thích tôi, không thích tôi.

Vậy tôi rời đi thì có gì sai hả…hơn nửa tôi còn mang thai.

Tôi không muốn cho đứa bé biết…cha mẹ của con bé có quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa nhưng trên thực tế chính là quan hệ khế ước.

Con bé không hi vọng được sinh ra, tôi đưa con bé đi và nói với con bé, ba con đã mất thì có gì không tốt, ít nhất ở trong lòng con bé, ba yêu mẹ và yêu con bé, chỉ là mất mà thôi, tôi làm như vậy là sai sao?”

“Em cho rằng em không sai? Không nói một tiếng liền đưa con của anh bỏ trốn, cái này gọi là không sai sao? Cổn Cổn là con của anh, em dựa vào cái gì mà nghĩ con bé không hi vọng được sinh ra, em yêu anh năm năm em hiểu anh sao? Nếu em thật sự hiểu anh liền không đi, em nên biết là anh để ý em, thích ở cùng một chỗ với em, căn bản là em không hiểu anh…đúng…anh là tảng băng lạnh, không biết diễn đạt tình cảm thế nào nhưng mà không có nghĩa là anh chán ghét em, không cần em và con gái, hơn nửa…em là vợ của anh, giữa chúng ta chỉ có quan hệ vợ chồng không có quan hệ khế ước, em nhớ rõ, nếu em nói như thế một lần nữa thì sau này đừng nghĩ sẽ nhìn thấy Cổn Cổn.” Viên Tịnh Lưu có chút kích động lớn tiếng lên, bàn tay to thô lỗ lau nước mắt trên mặt cô.

Bàng Đô Đô có chút ngu ngơ nhìn anh…ý của anh là…anh thật sự thích cô…cũng thích con gái mà cô sinh cho anh sao?

Viên Tịnh Lưu bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nói những lời này…nếu đối tượng không phải là cô thì có chết anh cũng không nói.

Bàng Đô Đô nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ : “Vậy ý của anh là thích em sao?”

“Anh vốn không chán ghét em.” Viên Tịnh Lưu không vui nhếch mày rậm.

“Không chán ghét không có nghĩa là thích!” Bàng Đô Đô chép miệng, cúi đầu xuống, vẻ mặt cực kỳ cô đơn.

Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, thở dài, nhỏ giọng nói: “Anh yêu em.”

Nghe vậy, Bàng Đô Đô không dám tin trừng to mắt, ngây ngốc nhìn đôi mắt phượng quyến rũ lại luôn luôn lạnh lẽo kia.

Anh nói…Anh yêu cô sao?

Viên Tịnh Lưu bị cô nhìn có chút đỏ mặt: “Tuy là như thế này nhưng vì trừng phạt em trốn đii, tạm thời không cho phép em gặp mặt Cổn Cổn, em tự kiểm điểm mình lại thật tốt không được có lần sau.”

Bàng Đô Đô ngẩn ngơ, lập tức gắt gao ôm cổ của anh khóc càng lớn tiếng hơn.

“Hu hu…không chạy, không chạy nửa, hu hu, Tịnh Lưu.”

Viên Tịnh Lưu thỏa mãn ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô, thì ra…yêu môt người là có thể vì cô mà thay đổi, không muốn để cho cô buồn bực, chỉ cần cô vui vẻ…bất cứ chuyện gì anh cũng sẵn lòng làm…bao gồm cả thay đổi chính mình…

Bàng Đô Đô khóc một hồi lâu, mới nức nở rầu rĩ: “Vậy khi nào em mới có thể gặp Cổn Cổn a? Em đã biết lỗi rồi.”

Viên Tịnh Lưu sửng sốt, “Em ngoan ngoãn nghe lời, qua vài ngày anh sẽ để em gặp con bé.”

“Thật vậy sao?” Bàng Đô Đô hít hít cái mũi, đáng thương tội nghiệp nhìn anh.

“Thật.” Viên Tịnh Lưu lau nước mắt cho cô.

“Vậy sau này anh không đươc đưa hồ ly tinh về, không…nếu anh tìm hồ ly tinh ở bên ngoài, em liền đưa Cổn Cổn trốn đi rất xa sẽ không trở lại.” Bàng Đô Đô nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước, bĩu môi, rất không vui.

“Không có hồ ly tinh, trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có.” Viên Tịnh Lưu sờ sờ tóc của cô, nhàn nhạt nói.

“Ngày đó…” Bàng Đô Đô không tin phản bác.

“Ngày đó là vì tức giận em, anh chưa làm gì với cô ta.” Viên Tịnh Lưu ngắt lời lời của cô.

Bàng Đô Đô ngẩn người, xoa xoa nước mắt, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì hôm đó em đã bỏ thuốc xổ vào trà của các người a…”

Viên Tịnh Lưu sửng sốt, anh còn tưởng cô thay đổi…thì ra là không có…cô vẫn là cô…

“Thật xin lỗi…anh không nên tức giận…” Bàng Đô Đô thấy anh không nói lời nào, có chút ủy khuất nhỏ giọng nói.

“Anh không tức giận.” Viên Tịnh Lưu ôm chặt lấy cô, ôm rất chặt…anh vẫn thích bộ dáng tinh quái của cô, tất cả đều là sau cơn mưa trời lại sáng…nhưng mà…Cổn Cổn à, rốt cuộc con đang ở đâu…ngàn vạn lần không được gặp chuyện gì…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK