Chương 23
Cơm tất niên, hai bàn tròn của nhà ăn lớn đều ngồi đầy người, đàn ông nhà họ Tiêu đều hơi thích rượu, năm nay tụ tập với nhau càng mở bụng ra rót xuống rất nhiều. Đợi cơm nước xong xuôi, Tiêu Việt uống nửa choáng váng muốn chuồn êm, lại bị mấy trưởng bối bắt được.
Hơn một năm chưa về nhà, mấy trưởng bối đều nhắc mãi, hai cô ruột khủng khiếp hơn.
“Gần đến tuổi phải kết hôn, đã hai bảy rồi, cha mẹ cháu ở tuổi này của cháu, con đã có thể đi mua xì dầu rồi.”
“Đúng đấy, tuổi này không nên quá kén chọn, mỗi ngày dán mắt vào máy tính là ý gì? Cô cũng không tin trong máy tính kia có thể chạy ra vợ con.”
“Bạn của cô có cô con gái năm nay cũng hai lăm, con bé rất xinh xắn, nếu không cô giới thiệu cho cháu?”
“Đợi lát nữa cô đi hỏi xem, tìm ảnh cho cháu nhìn, nói là đi làm ở đơn vị, rất an tâm.”
Tai đã sắp mọc kén, Tiêu Việt liếc nhìn Tiêu Hướng Địch bên cạnh nén cười, trong lòng cười khẩy, làm khẩu hình với hắn ta: Mày —— đợi —— đó.
Cũng không để ý vẻ mặt của Tiêu Hướng Địch bỗng trở nên khó coi, Tiêu Việt muốn thoát ly khổ ải nhìn các cô, cười nói: “Cháu vừa thấy bạn gái của Hướng Địch, xinh phết đấy, thấy tình cảm không tệ, có phải chuẩn bị kết hôn không ạ?”
“Đúng rồi, Hướng Địch, sao năm mới không dẫn đến nhà nhìn xem, có bạn gái rồi, thì nắm lấy kết hôn đi, đúng lúc sang năm mẹ cháu về hưu, tranh thủ sinh thằng cu mập mạp cho mẹ cháu bồng.” Cô cả Tiêu bị rời sự chú ý chĩa họng súng về một đứa cháu trai khác, “Nếu không ngày mai dẫn đến đi, vừa khéo cô và cô hai cháu cũng ở đây, nhìn xem con bé như thế nào cho cháu.”
“Chuyện này không vội không vội!”
“Sao không vội? Đã hai bảy rồi, cô nhớ cháu sinh ngày mùng mười quốc khánh đúng không? Tháng mười qua năm đã hai tám rồi, thành gia lập nghiệp, thành gia lập nghiệp, không thành gia thì lập nghiệp như nào, còn tưởng là mình trẻ tuổi à, đừng học theo chú út cháu, về sau cô gái tốt nào để ý đến cháu!”
Cháu trẻ tuổi cũng không có cô gái tốt để ý mà, trong lòng Tiêu Hướng Địch có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể giẫm mạnh Tiêu Việt, ước gì có thể chém cái người dẫn lửa lên người hắn ta này.
Chẳng thèm ngó tới cái nhìn giận giữ của Tiêu Hướng Địch, Tiêu Việt cười híp mắt nói với các cô đang cắn hạt dưa: “Cô cả cô hai ngồi chơi, nãy cháu ăn nhiều đau bụng, cháu vào nhà vệ sinh đã.”
Tiêu Hướng Địch nghe vậy vội la lên: “Ê ê, em dẫn đường cho anh.”
“Không cần, mày tâm sự với các cô đi, tao biết ở đâu.” Nhìn Tiêu Hướng Địch vùng vẫy giãy chết trong vũng bùn, Tiêu Việt vô cùng vui vẻ đạp hắn ta xuống.
Nói đùa, để Tiêu Hướng Địch đi theo, ai đến giảm hào hứng giục cưới của hai cô?
Nói xong lời này, Tiêu Việt hết sức nhanh chóng rút lui khỏi phòng khách, đi lên lầu.
Đến nhà vệ sinh giải quyết quá mót, Tiêu Việt mới xỏ dép lê bông mềm bước đến ban công tầng hai, gió lạnh thổi, mát mẻ hơn nhiều, nhưng lúc này cồn đi lên, đầu lại choáng váng.
Chín giờ ba mươi tối, thị trấn nhỏ không cấm pháo hoa, đã có người lưa thưa bắn pháo hoa, “Píu —— ” một tiếng nổ vang lên trong đêm tối, xán lạn vô cùng.
Ban công này hơi giống hôm qua.
Tiêu Việt choáng đầu có phần không khống chế nổi tư duy, hắn nghĩ đến tình hình khi vây chặt Nhậm Giang Lâm, hắn nghĩ đến dáng vẻ sững sờ của Nhậm Giang Lâm.
“Anh thưởng gì cho tôi.” Hắn hỏi Nhậm Giang Lâm như vậy.
Nhưng Tiêu Việt cũng không nói ra được khi đó rốt cuộc hắn muốn phần thưởng gì.
Nhắm mắt lại, cảm giác đầu choáng váng hơn, không muốn suy nghĩ những thứ này nữa. Tiêu Việt lấy điện thoại trong túi ra, lướt xem tin tức Wechat, một đống tin tức, đều là lời chúc tết gửi theo nhóm, trừ những cái này là mấy nhóm cướp lì xì.
Thấy bắn ra một bao lì xì, Tiêu Việt nhấn đại một cái, 0.01 tệ.
Kha Hoắc Ích: “Đù má, anh Việt anh thật sự là thần thủ á, lì xì 200 tệ, phát mười cái đua vận may, anh lại nhận một xu?”
Uông Trạch: “Đen thế? Năm nay cũng không phải năm tuổi của mày mà.”
Tiêu Việt cũng lười trả lời, trực tiếp gửi lì xì hai trăm đua vận may lên, hắn tiện tay nhấn một cái, vẫn là 0.01.
Tiêu Việt: “… Đờ mờ…”
Uông Trạch: “Ha ha ha ha ha ha, ông trời có mắt, thấy điểm kỹ năng của mày đầy quá, gọt mấy lớp vận may của mày.”
Lập tức tâm trạng Tiêu Việt khó chịu hơn, chuẩn bị tắt Wechat, tiểu sư muội Nhan Khả Khả bên kia đột nhiên đăng một tấm ảnh vào nhóm.
Nhan Khả Khả: “A a a, các anh xem cả nhà thần tượng em đều là giá trị nhan sắc cao nè! Mẹ Thư Dụ đẹp ghê! Năm mươi mấy tuổi mặc sườn xám còn ưu nhã gợi cảm như thế!
Triệu Viên Viên: “Ơ, đúng là đẹp, người bên cạnh anh ta là em trai anh ta? Đúng rồi, hôm qua chị không gặp được Thư Dụ, không thể chụp ảnh cho em được, thực sự xin lỗi.”
Nhan Khả Khả: “Không sao không sao.”
Triệu Viên Viên: “Hôm qua điểm quan tâm của bữa tiệc đều tập trung vào sư huynh Tiêu Việt của em rồi, cũng không ai chú ý đến Thư Dụ.”
Tay rời khỏi Wechat dừng lại, Tiêu Việt trái lo phải nghĩ, một lúc lâu mới nhập vào: “Ảnh đâu ra vậy?”
Nhan Khả Khả: “Weibo ạ, Thư Dụ vừa đăng lên Weibo, năm nay anh ấy về nhà ăn tết với người nhà, anh đẹp trai kia chắc là em trai họ của anh ấy, đẹp quá.”
Tiêu Việt nghe vậy ngẩn ra: “Quê anh ta là Thượng Hải?”
Không phải Nhậm Giang Lâm nói cùng ăn tết với Thư Dụ sao? Chẳng lẽ Nhậm Giang Lâm đến nhà Thư Dụ ăn tết? Còn chụp ảnh giúp Thư Dụ? Đến gặp mẹ vợ? Quan hệ đã tốt đến mức này?
Nhan Khả Khả: “Cái này hình như là biệt thự của anh ấy ở Thanh Đảo.”
Uông Trạch: “Một tấm ảnh chụp trong nhà em còn nhìn ra được là biệt thự Thanh Đảo.”
Triệu Viên Viên: “Chưa từng đu idol thì đừng nói chuyện.”
Kha Hoằng Ích: “Phải, nghe nói theo đuổi thần tượng đều có thể trở thành Holmes, một tấm ảnh fan cũng có thể tìm được chân tướng từ chi tiết. Cho nên nói, minh tinh sợ nhất fan biến thành anti đúng không, hiểu rõ bạn nhất là mấy cô ấy, thành tựu của bạn là các cô ấy, có thể nhanh chóng khiến bạn rơi đài cũng là các cô ấy.”
Được rồi, còn đến thẳng Thanh Đảo, Thanh Đảo tốt mà. Tiêu Việt bĩu môi, hắn từng đến thành phố kia một lần, gió thổi qua biển, giẫm lên bọt sóng, là nơi tốt để hẹn hò.
Tiêu Việt tắt Wechat, nhấn mở Weibo đã một năm chưa lướt, một dải hot search Weibo là xuân vãn, ngoại trừ “Ảnh gia đình Thư Dụ” đứng đầu.
Ma xui quỷ khiến, Tiêu Việt nhấn mở trang chủ Weibo của Thư Dụ, nửa tiếng trước đăng ảnh, đã chuyển tiếp quá ba mươi nghìn rồi, đây là lần đầu tiên Thư Dụ công khai ảnh chụp gia đình mình, đương nhiên tập tức trở thành hot nhất.
Ngón tay chậm rãi trượt lên, khi nhìn thấy một Weibo được Thư Dụt chuyển tiếp, Tiêu Việt dừng lại một lát.
Weibo kia chỉ có một tấm ảnh Thư Dụ đọc sách dưới ánh mặt trời, đường nét như ngọc, khôi ngô có một không hai, rất đẹp.
Tiêu Việt có ấn tượng với ghế sofa Thư Dụ ngồi, văn phòng của Nhậm Giang Lâm có cái như thế. Mà góc độ ảnh chụp… Tiêu Việt nghĩ một lát, đoán chừng chính là vị trí làm việc của Nhậm Giang Lâm. Tên của Weibo gốc là tiếng Anh ‘psujosua’, cho dù không cần xem giới thiệu vắn tắt của Weibo gốc, Tiêu Việt cũng biết là ai.
Nhấn mở Weibo của psujosua, bên trong không có nhiều bài đăng, cái thứ nhất đó là ảnh chụp Thư Dụ vài ngày trước, lướt xuống nữa không phải công việc thì là ảnh phong cảnh, cùng với ảnh của Thư Dụ thỉnh thoảng xuất hiện.
Tiêu Việt nhìn thời gian, lần đầu tiên trong Weibo của Nhậm Giang Lâm xuất hiện Thư Dụ là gần một năm trước, nói cách khác một năm trước hai người đã quen biết, hoặc là nói hai người đã ở bên nhau rồi?
Nghĩ đến lần trước tán gẫu đến Thư Dụ với Nhậm Giang Lâm, hắn đã hỏi tình cảm của hai người như thế nào, Nhậm Giang Lâm nói cũng không tệ.
Trong nháy mắt này, Tiêu Việt bỗng ý thức được, Nhậm Giang Lâm và Thư Dụ đang tìm hiểu, hai người đó là người tình… hoặc ít nhất là quan hệ bao nuôi.
Có lẽ còn, từng ôm, từng hôn… từng ngủ.
Hai người đàn ông ngủ… Nhậm Giang Lâm ngủ với một người đàn ông…
“Hừ.” Tiêu Việt muốn lướt xuống dưới, điện thoại đột nhiên hết pin.
Tiêu Việt hơi bực bội ném điện thoại lên ghế mây bên cạnh.
Rượu uống lúc ăn cơm tối bắt đầu lên men, Tiêu Việt cảm thấy rất nóng, kéo kéo cổ áo, gió lạnh thổi vù vù lên mặt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có một ngọn lửa bốc cháy, cháy đến mức đầu hắn rất đau, còn rất bực bội.
Tiêu Việt đi đến căn phòng để hành lý của mình, tìm laptop luôn mang theo bên người ra, bật máy tính lên lại phát hiện không có mạng, nghĩ ngợi bèn đi xuống phòng khách dưới lầu, một tay xách Tiêu Hướng Địch lên.
“Dây mạng nhà mày ở đâu? Không có wifi à?”
Tiêu Hướng Địch tưởng rằng Tiêu Việt đến cứu vớt mình vội vàng nói: “A a a, nhà mới lắp dây mạng vẫn chưa lắp router, vốn là định hôm nay sắp xếp gọn, nhưng quên mất, anh dứt khoát lắp luôn giúp em đi.”
Đang nói Tiêu Hướng Địch đứng lên kéo Tiêu Việt đi lên lầu, vừa đi vừa quay đầu nói xin lỗi với các cô: “Cô ơi, cháu dẫn Tiêu Việt lên lầu lắp router, các cô cũng biết cháu không thạo những thứ này, Tiêu Việt là người trong nghề.”
Đợi rời khỏi tầm mắt của các trưởng bối, Tiêu Hướng Địch mới cười khổ nói: “Anh chạy nhanh phết, anh không biết à, miệng các cô khủng khiếp quá, các cô…”
“Mày câm miệng đi cho tao!” Đầu choáng váng khó chịu, thấy Tiêu Hướng Địch còn chuẩn bị lải nhải thuật lại lời nói của hai cô, Tiêu Việt trực tiếp mắng: “Dây mạng ở đâu, tao cần dùng gấp!”
“Anh tìm dây mạng thật à?” Tiêu Hướng Địch sững sờ.
“Nếu không thì tao xuống dưới tìm chết hả?” Tiêu Việt nhíu mày.
“…” Vậy anh để em ở đó chờ chết? Đã nói là anh em cơ mà?
Nhưng thấy sắc mặt Tiêu Việt không tốt, Tiêu Hướng Địch cũng không dám mạnh miệng, im lặng dẫn Tiêu Việt đi đến phòng sách, kéo một sợi dây mạng ra, “Thật sự chưa lắp router, cũng chưa mua được, anh xem anh muốn dùng wifi hay là dùng dây?”
“Dùng dây.”
Thấy vừa rồi Tiêu Việt đi đường hơi lung lay, Tiêu Hướng Địch hỏi: “Có phải anh say không? Ban nãy chỉ có anh uống nhiều rượu nhất.”
“Không.” Tiêu Việt lắc đầu, “Mày lấy laptop trong phòng tới đây giúp tao.”
“Được.”
Đợi Tiêu Việt kết nối máy tính với internet mở Weibo ra, lại thấy Tiêu Hướng Địch vẫn đứng sau lưng hắn chưa đi, bèn nói: “Mày có thể đi rồi.”
“Em hơi tò mò anh chuẩn bị làm gì? Muốn lên mạng gấp gáp như thế, còn lên Weibo? Chắc không phải anh say mê minh tinh nào đó chứ?”
“Mày phắn đi!”
Đuổi Tiêu Hướng Địch đi, Tiêu Việt mới ngồi xuống gõ bàn phím máy tính. Chưa đến mấy phút hắn đã đăng nhập một tài khoản Weibo.
Một tài khoản Weibo hơn 52 triệu fan, tên là —— Thư Dụ.
Sau đó chưa tới mười giây hắn đã xóa Weibo hai ngày trước. Mấy phút sau, hắn lại đăng nhập một tài khoản Weibo, xóa đi một tấm ảnh.
Đột nhiên, Tiêu Việt cảm thấy trái tim bị cồn đốt đến nóng bỏng không nóng vậy nữa, cất máy tính trở về phòng, ngả đầu ngủ ngay.
Mười hai giờ đêm, MC trên TV đếm ngược giây, khi tiếng chuông mừng năm mới gõ vang, Nhậm Giang Lâm vừa ăn bánh trôi xong nhận được điện thoại của Từ Triết Văn.
“Nhậm tổng, ông và Thư Dụ tan vỡ rồi?”
Nhậm Giang Lâm nhíu này: “Có ý gì?”
Chương 24
“Đã mười hai giờ rồi? Vừa khéo chúc ông năm mới vui vẻ trước.”
“Vừa rồi ông có ý gì?” Nhậm Giang Lâm rót cốc nước, đi đến sofa ngồi xuống, hỏi.
“Không phải ông xóa ảnh chụp Thư Dụ hai ngày trước trên Weibo hả? Hơn nữa Thư Dụ cũng xóa Weibo kia rồi, bây giờ trên Weibo ‘Thư Dụ xóa Weibo’ đã trở thành chủ đề nóng rồi.”
“Xóa Weibo?” Nhậm Giang Lâm hơi kinh ngạc, “Hai ngày nay tôi không lên Weibo, sao lại xóa ảnh của cậu ấy.”
“Hả? Không có? Tôi còn tưởng là hai người các ông tan vỡ sau đó bắt đầu xóa Weibo chứ, nhưng nếu ông không xóa, vậy Weibo xảy ra chuyện gì?”
“Chắc là hệ thống không ổn định gây ra, nói không chừng lát nữa sẽ hết.” Nhậm Giang Lâm không để ý lắm, “Nhưng mà, tôi và cậu ấy chưa bao giờ bắt đầu, sao nói là tan vỡ được?”
Từ Triết Văn nghe vậy ngẩn ra, lắc đầu cười nói: “Này cũng đúng.”
“Ông chỉ vì chuyện này mà gọi điện tới đây?”
“Vốn là định hỏi ông năm mới có đến New Zealand không, vừa khéo nhìn thấy tin hot kia, tiện thể hỏi ông xem.”
Nhấp một hớp nước ấm, Nhậm Giang Lâm trả lời: “Bây giờ tôi ở Thượng Hải.”
“Vẫy một mình?”
“Ừ.”
“…” Từ Triết Văn biết sơ sơ một ít nguyên nhân Nhậm Giang Lâm không đến New Zealand ngược lại tự mình ở lại Thượng Hải, có một số việc anh ta cũng không tiện nói, mặc dù nói là bạn bè của Nhậm Giang Lâm, nhưng thú thực cũng chỉ có thể gọi là bạn bè mà thôi, khi Nhậm Giang Lâm chưa tiếp quản Nhậm thị, bọn họ đã người khác biệt tầng lớp rồi.
Nhậm Giang Lâm cũng biết Từ Triết Văn đang nghĩ gì, nhưng chính anh cũng không cảm thấy một mình ăn tết có gì không tốt, với anh mà nói những năm gần đây công ty hướng ra nước ngoài, sự vụ phức tạp, ba mươi tháng chạp cũng chỉ là một ngày trong năm mà thôi, không có gì đặc biệt.
“Tôi còn tưởng là năm nay ông sẽ ở cùng Thư Dụ.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười: “Sao có thể.”
Từ Triết Văn im lặng chốc lát mới nói: “Này cũng vừa khéo, đều ở Thượng Hải cũng thuận tiện, ngày mai muốn ra ngoài họp mặt không, hoặc là chọn nơi đi chơi hai ngày, khoảng thời gian này chúng ta cũng chưa gặp nhau.”
Nhậm Giang Lâm cũng không trả lời có đi hay không, chỉ hỏi: “Các ông dự định đi đâu chơi?”
“Chưa nghĩ ra.”
“Chọn địa điểm trước đi, chọn xong lại nói cho tôi.”
“Có phải tâm trạng ông không tốt không?” Từ lúc nãy gọi điện thoại đến bây giờ, Từ Triết Văn đã mơ hồ cảm nhận được áp suất thấp của Nhậm Giang Lâm, bình thường dù Nhậm Giang Lâm nói chuyện không thân thiện, nhưng hôm nay giọng nói vẫn thờ ơ hơn trước kia vài phần, cũng hơi lạnh, cũng không biết có phải mình nghe nhầm rồi không.
Tay cầm cốc khựng lại, mặt mày Nhậm Giang Lâm hơi trầm xuống, chậm rãi nói: “Không có.”
Nhậm Giang Lâm nói vậy, Từ Triết Văn cũng không hỏi nữa, đổi đề tài cười nói: “Vừa nãy tưởng là ông với Thư Dụ tan vỡ, tôi còn định giới thiệu cho ông một tiểu thiếu gia đấy, quán bar của tôi có một người mới tới, rất sạch sẽ cũng rất xinh đẹp, nhưng bây giờ xem ra là không thể nào.”
“Ồ? Rất xinh đẹp?”
Lơ đãng, Nhậm Giang Lâm nhìn thấy một quyển sách trên bàn, nó được mang đến từ phòng nghỉ của tòa nhà bữa tiệc tối qua, một góc bìa sách không lành lặn, do hôm qua lúc ném ra bị rách.
Nhậm Giang Lâm nhìn bìa sách không lành lặn rất lâu, cũng không biết nghĩ đến điều gì, mới nói tiếp: “Vậy thì mang tới đi, tôi cũng muốn nhìn xem xinh đẹp như nào.”
“Được.”
Hai người lại tùy ý trò chuyện một lát, cúp điện thoại, Nhậm Giang Lâm mới cầm điện thoại xem Weibo của mình.
Nào có Weibo bị xóa như Từ Triết Văn nói, tấm ảnh Thư Dụ đọc sách trong văn phòng của anh vẫn ở đó, bài đăng của Thư Dụ cũng vẫn còn.
Xem ra thật sự là hậu trường Weibo có chút vấn đề.
Thấy thời gian không còn sớm, Nhậm Giang Lâm đến phòng tắm ngâm tắm, đợi quấn khăn tắm đi ra, lúc cầm máy sấy chuẩn bị sấy tóc nghỉ ngơi, điện thoại trên sofa vang lên thông báo.
Nhậm Giang Lâm đến gần liếc đại một cái, trên màn hình hiểu thị mấy tin nhắn chưa đọc và hai cuộc gọi nhỡ, khi nhìn rõ tên cuộc gọi nhỡ, Nhậm Giang Lâm ngẩn người.
Hai cuộc gọi nhỡ: Tiêu Việt.
Một cuộc là mười phút trước đó, một cuộc là năm phút trước, đúng lúc anh ở trong phòng tắm không nghe thấy.
Nhậm Giang Lâm cầm điện thoại lên, trực tiếp nhấn mở tin nhắn Tiêu Việt gửi ở trên cùng.
“Giang Lâm, ông chủ Nhậm, năm mới vui vẻ, chúc anh năm mới vạn sự như ý, tâm tưởng sự thành, vượng vượng vượng.”
Vạn sự như ý tâm tưởng sự thành, lời chúc năm mới vô cùng lạc hậu, nhưng lời này thực sự cũng giống lời Tiêu Việt sẽ nói, nghĩ đến giọng nói kia của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Một chút cảm giác bị đè nén trong lòng, bất tri bất giác tản đi hai phần.
Hai chữ “Giang Lâm” kia chắc hẳn là không cẩm thận gõ thiếu một chữ Nhậm, không để ý đã gửi đi luôn.
Nhậm Giang Lâm nhìn hai lần, mấy phút sau mới chậm rãi trả lời sáu chữ.
“Cậu cũng năm mới vui vẻ.”
Tiêu Việt hơi say, vừa dính vào gối đã ngủ như chết, đợi đến mười hai giờ, bắt đầu bắn pháo hoa, mới bị mẹ tìm hắn ở khắp nơi gọi dậy.
“Hôm nay phải thức đón giao thừa, sao con lại ngủ rồi!”
Đêm trừ tịch phải thức đón giao thừa, đây là tập tục, người ta đều nói người lớn tuổi đón giao thừa để “Từ tuổi cũ”, có ý quý trọng thời gian, người trẻ tuổi đón giao thừa, là kéo dài tuổi thọ cha mẹ. Đêm giao thừa trong truyền thống, bất kể nam nữ già trẻ, đều sẽ bật đèn đuốc sáng trưng, tập hợp lại đón giao thừa, đây là tập tục tết xuân, người nhà họ Tiêu ngần ấy năm đều sẽ thức đón giao thừa.
Tiêu Việt vừa ngủ chưa đến hai tiếng bị đánh thức, đầu đau sắp nổ, “Con đau đầu lắm, cho con đi ngủ sớm đi.”
“Ai kêu con uống nhiều rượu như thế, con mau dậy cho mẹ đi uống canh sườn, tỉnh rượu, đợi bắn pháo hoa xong lại ngủ, ông bà đã nói lúc này không được ngủ, không may mắn, con còn dám nằm ngáy.”
Mẹ Tiêu dứt lời trực tiếp xốc chăn của Tiêu Việt lên, đẩy cửa sổ sát đất ra, gió lạnh thổi vào, Tiêu Việt run bắn người.
Trực tiếp rét tỉnh lại.
“Được được được, con dậy con dậy.” Tiêu Việt bất lực trở mình.
Không để ý bên giường còn đồ vật khác, lúc Tiêu Việt nhấn huyệt thái dương co giật ngồi dậy, cũng kéo đồ trên giường rơi xuống đất.
“Choang —— “, Tiêu Việt cau mày nhìn sang, khi thấy rõ vật gì rơi xuống đất, Tiêu Việt đần mặt ra, chuyện đã làm khi đầu óc không tỉnh táo trước khi đi ngủ cứ vậy nhớ ra.
“Phắc!” Đầu vốn đau lại đau hơn.
Vội vàng nhặt laptop lên, lao vào phòng sách cắm dây mạng, lên Weibo một lần, hot search to đùng kia khiến Tiêu Việt nhức đầu thêm mấy phần.
“Sao Thư Dụ lại xóa Weibo, anh ấy chưa bao giờ xóa, cho dù viết sai chữ anh ấy cũng không xóa.”
“Hơn nữa còn xóa cái của Nhậm tổng.”
“Weibo gốc của Nhậm Giang Lâm cũng xóa đấy, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tan vỡ rồi?”
“Thư Dụ bị tổng giám đốc Nhậm đá rồi đúng không, mất kim chủ rồi.”
“Tình nhân tan vỡ rồi?”
“Mấy người thảo luận kim chủ ngậm miệng cho tôi!”
“Còn nói tra na rút ra rồi đúng không?”
(tra na danh hiệu của Sina – 新浪, “tra” là cặn bã, một trạm A sử dụng liên kết bên ngoài gửi bài cho video Sina nhiều lần được Sina xét duyệt nhưng lại vô cớ xóa bỏ, khiến các chủ up phát điên, cũng có người hình dung đây là biểu hiện vô trách nhiệm của Sina)
Tùy ý lườm nguýt những người thảo luận kia, mặt Tiêu Việt đã đen rồi, lắc đầu một cái, uống rượu hỏng việc, uống rượu quả thực làm chuyện ngu xuẩn, không phải xóa ảnh chụp à, sao lại lên chủ đề nóng rồi? Làm hung ác như thế, Nhậm Giang Lâm không phát hiện? Mẹ nó, cũng may nửa đêm lại là tết xuân, phần lớn người đều quan tâm xuân vãn.
Thật ra xóa Weibo cũng không có gì lớn, muốn xóa thì xóa? Cho dù hắn trực tiếp hack mất Weibo, hắn cũng có thể cam đoan bên kia không tra ra là hắn làm.
Nhưng mà, đây là chuyện gì, sao hắn lại ma xui quỷ khiến đi xóa Weibo của Nhậm Giang Lâm chứ? Thiểu năng à? Não co giật à? Lỡ như bị Nhậm Giang Lâm phát hiện thì phải làm sao?
Tiêu Việt đau đầu cực kỳ, vội vàng gõ bàn phím hai ba lần khôi phục Weibo lúc nãy xóa đi.
Nhưng rốt cuộc là làm chuyện trái với lương tâm, Tiêu Việt không hiểu sao có phần lương tâm không yên, hắn cứ cảm thấy Nhậm Giang Lâm sẽ phát hiện đó là chuyện tốt hắn làm. Đợi bắn pháo hoa xong, Tiêu Việt nghĩ tới nghĩ lui vẫn cầm điện thoại gọi điện cho Nhậm Giang Lâm, xem xem Nhậm Giang Lâm nói thế nào, nếu không phát hiện thì dung túng hắn một lần, coi như không có gì xảy ra, nếu phát hiện rồi… thực sự không được thì thừa nhận.
Nhưng Tiêu Việt gọi một cuộc không ai nghe, Tiêu Việt đợi mấy phút lại gọi cuộc nữa, vẫn không ai nghe.
Quan sát thời gian, một giờ rồi, Tiêu Việt chậc lưỡi, e rằng đã ngủ, điện thoại bật chế độ yên lặng.
Ngẫm nghĩ, Tiêu Việt gửi đến lời chúc năm mới. Chưa đến mấy phút đã nhận được trả lời của Nhậm Giang Lâm.
Tiêu Việt không nhịn được cười, lập tức gọi một cú điện thoại qua, đợi bên kia truyền đến giọng nói của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt hỏi, “Vẫn chưa ngủ?”
Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng, “Vẫn chưa, vừa rồi đi tắm, không nghe thấy chuông điện thoại, cậu cũng chưa ngủ?”
“Vốn là ngủ rồi,” Nói đến đây Tiêu Việt dừng một lát, “Sau đó bị mẹ tôi gọi dậy hắn pháo hoa, anh nghe bên tôi rất ồn đúng không, đã một giờ rồi vẫn có rất nhiều người đang bắn pháo hoa.”
Đi vào phòng ngủ, Nhậm Giang Lâm nằm xuống, nói: “Đúng là hơi ồn.”
“Trái lại bên anh yên tĩnh lắm.”
“Từ mấy năm trước Thượng Hải đã cấm chỉ bắn pháo hoa rồi, năm mới đều rất yên tĩnh.”
Tiêu Việt nghe vậy sững sờ, “Thượng Hải? Anh không ở Thanh Đảo?”
“Thanh Đảo? Sao lại nhắc…” Nói đến đây Nhậm Giang Lẫm bỗng nhiên dừng lại, Thanh Đảo, tối qua họp thường niên vẫn chưa kết thúc, Thư Dụ đã về quê Thanh Đảo… Nhưng sao Tiêu Việt biết Thư Dụ ở Thanh Đảo?
Tiêu Việt bỗng nhiên hiểu gì đó, kinh sợ chỉ chốc lát, hắn mới mở miệng nói: “Anh không ở cùng anh ta.”
“…”
“Vậy anh ở Thượng Hải ăn tết với ai.”
“Ăn một mình.”
“…” Tiêu Việt nhíu mày, “Buổi tối ăn gì?”
“Đặt một bàn cơm tất niên.”
“Được, tôi lo lắng vô ích rồi.”
Ban đầu tưởng là Tiêu Việt sẽ nói mấy lời đạo đức giả như “Xin lỗi, tại sao không về nhà ăn tết…”, nhưng không ngờ hắn sẽ nói như vậy.
Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười, “Lo lắng tôi chưa ăn?”
Nghe thấy tiếng cười của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt cũng cười nói, “Còn phải nói? Năm ngoái tôi không có thời gian về nhà cũng ăn tết một mình, lúc đó bận rộn quên thời gian, đợi đến khi định đi mua chút đồ ăn, cửa hàng đóng cửa hết rồi, thức ăn ngoài cũng không giao, chỉ có thể ăn hai túi mì ăn liền, cho nên anh còn có một bàn cơm tất niên ăn cũng rất khá rồi.”
“Cũng đúng.” Nhậm Giang Lâm gật đầu.
“Ngày mai anh còn làm việc?” Tiêu Việt hỏi.
“Không, ngày mai đi ra ngoài chơi với bạn, cậu ở trong nhà hả?”
“Đâu có, bận đi xem mắt đây.”
“…”
Không nghe thấy Nhậm Giang Lâm trả lời, Tiêu Việt không nhịn được cười nói:
“Lừa anh đấy.”