• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Ê, Tôi Nói Đùa Đấy

Cung Hữu Vĩ hơi nghi ngờ quan hệ của sếp tổng và anh Việt nhà mình, lông mi dài là sao? Một tiếng bốn trăm đồng, à, không, bốn triệu?

Shh ——

Vấn đề này cứ cảm thấy không dám đi sâu tìm tòi nghiên cứu tiếp. Theo cậu ta biết, không phải sếp tổng và ảnh đế Thư Dụ kia ở bên nhau à, khiếu thẩm mỹ này làm thế nào cũng không thể ưng ý… Nghĩ đến cách ăn mặc kia gương mặt kia của Tiêu Việt, Cung Hữu Vĩ lắc đầu, không đúng không đúng, không thể nào là quan hệ này, chắc chắn có vấn đề tầng sâu hơn, nhưng bốn triệu một tiếng đồng hồ…

Cung Hữu Vĩ rơi vào trầm tư, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Về sau, Tiêu Việt nói gì cậu ta cũng không nghe rõ, chỉ liên tục gật đầu đáp lại “Vâng, được.”

Khi cậu ta hoàn hồn lại, Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt đã rời đi từ lâu.

Tuy nói là muốn mười người ta ăn cơm, nhưng nói thật Tiêu Việt cũng thực sự không có chỗ nào tốt, bình thường hắn ở suốt trong nhà làm dự án không phải nấu bát mì thì gọi thức ăn ngoài, thỉnh thoảng sẽ chạy xuống quán nhỏ dưới lầu gọi đại hai món ăn mấy bát cơm.

Hắn không nghiên cứu cũng lười nghiên cứu ăn uống, chỉ cần no là được, không kén chọn.

Nhưng mà, mời người khác ăn cơm thì không thể tùy tiện được, đánh giá quần áo của Nhậm Giang Lâm, áo mũ gọn gàng, âu phục phẳng phiu, đây không phải người chủ tùy tiện là có thể giải quyết.

“Anh muốn ăn gì, giới thiệu cái đi?” Kéo chặt quần áo trên người, tháng một, lạnh kinh khủng, mới đi ra từ tòa nhà đầy hơi ấm, Tiêu Việt rùng mình một cái.

“Hôm nay trời lạnh, nếu không thì ăn lẩu đi.” Nhậm Giang Lâm nhận chìa khóa xe bảo vệ đưa tới, “Cậu ăn thịt dê không? Phố Bắc có một quán dê nướng, hương vị rất chính tông.”

Tiêu Việt gật đầu: “Tôi không kén ăn.”

“Vậy thì đi thôi, tôi lái xe tới.”

Phố Bắc là con phố khá đặc thù trong thành phố, cây cổ thụ chọc trời, đình đài lầu các, đèn lồng đỏ chót treo bốn phía, quán rượu quán cơm, bảng hiệu vải bạt bay qua lại theo gió, có một hương vị khác.

Rất nhiều khách trong và ngoài đến phố Bắc du lịch, cho dù trong đêm gió lạnh thấu xương này cuối phố cuối hẻm đều đầy ắp người.

Cuối phố Bắc có một quán cơm xây theo phong cách cổ, lấy tên là Quán thịt dê, nổi tiếng với thịt dê, tầng một là mì thịt dê, tầng hai là thịt dê nướng, tầng ba là xiên thịt dê, cái này rất được chào đón trong mùa đông dưới không độ này, khu đợi đã có đầy người ngồi.

“Uầy, nhiều người thế.” Tiêu Việt nhìn qua khu đợi ngồi đầy từng hàng, nói ít cũng được năm mươi người, này phải đợi đến khi nào.

Nhưng cũng không đợi Tiêu Việt hỏi ra, nhân viên của quán thịt dê ở đằng trước thấy Nhậm Giang Lâm đã lập tức tiến lên đón, mặt mũi tràn đầy nịnh nọt cúi người xuống, “Nhậm tổng, hôm nay tới đây ạ?”

Lập tức làm động tác mời, đón hai người đi đến chỗ cầu thang, “Mời anh đi bên này, căn phòng có thể nhìn thấy cảnh đêm trên tầng ba vẫn luôn giữ lại cho anh đấy.”

“Được.” Dứt lời Nhậm Giang Lâm quay đầu nhìn Tiêu Việt, giải thích: “Tôi là khách quen ở đây.”

Tầng ba của quán được trang trí giống như cổ đại hơn, nói là gian phòng lại không phải kín mít, chỉ dùng bình phong vẽ sông núi hoa chim ngăn cách mỗi bàn ra, vị trí Nhậm Giang Lâm thường ngồi cũng cách xa vị trí còn lại, nói chuyện cũng thuận tiện.

Tìm tới vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm ở đối diện nói: “Thật đúng là người khác nhau đãi ngộ khác nhau, cũng là ăn lẩu, anh có thể đi làn đường màu xanh.”

(làn đường màu xanh nghĩa là đường ưu tiên, luôn luôn thông suốt, không tắc nghẽn hay gặp khó khăn khi lưu thông)

Nhậm Giang Lâm chỉ cười một tiếng, “Chẳng qua là ông chủ của quán rượu luôn cảm thấy có một ngày sẽ cầu cạnh tôi, đã để lại cho tôi một tiện lợi như thế, nếu như không ở địa vị này, ai sẽ nể mặt.”

“Nhưng anh đã có vốn liếng này để người khác ôm đùi mà.” Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, “Anh vốn nên ở địa vị này.”

Nhậm Giang Lâm ngẩn ra, một lúc lâu mới lắc đầu cười nói: “Con người cậu thật sự rất thú vị.”

“Tôi mới rất tò mò về anh đấy.”

Nhậm Giang Lâm rót chén trà nóng đưa cho Tiêu Việt, nhướng mày: “Nói thế nào?”

“Tôi vẫn luôn rất tò mò, đêm đó tại sao anh lại đi theo thôi.”

Nghĩ đến sự hiểu lầm đêm đó, Nhậm Giang Lâm cười, “Tiêu Việt à, cậu biết đêm đó là nơi của ai không?”

“Anh?”

“Đúng.” Nhậm Giang Lâm nhấp một ngụm trà, nói: “Sau đó cậu bỗng nhiên chạy vào, báo một giá, còn nói gì mà ‘có phải là ai cũng có thể dẫn đi không’, lúc ấy người ở đó đều cho rằng cậu muốn đến phá quán.”

Nói tới đây, thấy nhân viên phục vụ tới sắp đặt lò than nồi lẩu, Nhậm Giang Lâm không nói nữa, đợi nhân viên phục vụ sắp đồ ăn xong xoay người rời đi, anh mới nói tiếp: “Tôi cho rằng cậu muốn dẫn Thư Dụ đi.”

“Thư Dụ… là minh tinh lớn đó?” Tiêu Việt chợt nhớ đến tin đồn kia, “Anh bao nuôi anh ta rồi?”

Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, nói: “Tôi thưởng thức cậu ấy.”

“Anh ta là đàn ông anh cũng có thể được?”

“Thưởng thức không phân biệt nam nữ.”

Tiêu Việt thở dài: “Cái giới này của các anh thật sự là bác ái, tôi không thưởng thức được kiểu như anh ta.”

Dứt lời, cầm lấy đũa gắp xiên thịt dê lên.

“Không phải bác ái, mà là biết thưởng thức cái đẹp. Khí chất, tướng mạo, tính cách của Thư Dụ, toàn diện đều hợp khẩu vị của tôi, đương nhiên tôi sẽ bị hấp dẫn.”

“Cho nên đêm đó anh cho rằng tôi muốn dẫn anh ta đi, nên nói những lời đó.” Thấy thịt dê chín rồi, Tiêu Việt tự nhiên bỏ thịt nhúng chín vào trong cái đĩa trước mặt Nhậm Giang Lâm, “Nào ngờ tôi lại muốn dẫn anh đi.” Sau đó hắn đã lâm thời làm bia ngắm giữa tình nhân để tăng thêm tình thú.

Nhậm Giang Lâm liếc nhìn thịt dê trong bát, một lúc lâu anh cũng không động vào, chỉ cầm đũa của mình lên nhúng phần khác.

Tiêu Việt thấy cũng không nói gì, nhưng không thêm thịt cho Nhậm Giang Lâm nữa, tự mình bắt đầu ăn.

Về phần tại sao sau đó Nhậm Giang Lâm sẵn sàng ghi chép bản thảo cho hắn, Tiêu Việt vẫn đoán được, hệ thống kia, trước mặt thương nhân này không có khả năng không muốn, thậm chí cố ý tiếp cận trong bữa tối nay, nói không chừng cũng là vì cái kia.

Tiêu Việt vẫn tự biết rõ, chỉ vì lần này giúp Nhậm Giang Lâm giải quyết hacker, đã khiến kẻ độc tài Nhậm gia một tay che trời này cảm ơn? Sao có thể!

Nhưng, Tiêu Việt cũng không cảm thấy tức giận, đây là chuyện thường tình, không có ai không mang theo mục đích để tiếp cận một người không quen thuộc chút nào, thương nhân Tiêu Việt từng gặp càng như vậy.

Tính toán được mất, tính toán chi phí lợi nhuận, ngay cả giao du với người khác cũng tính toán có lợi ích hay không đã thành thói quen, Nhậm Giang Lâm cố ý gần gũi thật ra đã được cho là lịch sự nho nhã rồi.

Hắn cũng muốn nhìn xem ông chủ lớn này sẽ làm gì tiếp theo, sau đó đạt thành mục đích của mình, dù sao gần đây cũng luôn cảm thấy cuộc sống đã hình thành không thay đổi hơi nhàm chán…

Hai người mang theo tâm tư riêng nói vài lời không liên quan đến việc quan trọng, kết thúc một bữa cơm này.

Nhưng không ngờ, hai người vừa đi ra khỏi bình phong lại gặp phải mấy người, Tiêu Việt còn nhận biết một người trong đó.

Người tình của ông chủ lớn, Thư Dụ.

Nhậm Giang Lâm rõ ràng cũng không ngờ sẽ gặp được người trong đoàn làm phim của Thư Dụ ở đây, nhưng chợt đến gần một chút, nhìn Thư Dụ từ trên xuống dưới.

Sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt không lạnh lùng như lúc tỉnh táo, ngược lại mang theo một chút nhiệt độ mê người…

Nhậm Giang Lâm híp mắt lại, cười nói: “Đoàn phim từ Vân Nam trở về rồi?”

Thư Dụ không chú ý sau lưng Nhậm Giang Lâm còn có người, cười gật đầu: “Quay xong phân cảnh ở Vân Nam rồi, tiếp theo có thể quay trong thành phố.”

“Không bị ốm chứ?”

“Không có, khí hậu Vân Nam ấm áp.”

“Vậy là tốt rồi.” Nhậm Giang Lâm nói rồi quan sát Ngụy Tiên ở bên cạnh: “Làm phiền đạo diện Ngụy rồi.”

Chuyện giữa Thư Dụ và Nhậm Giang Lâm, người trong giới biết cả, tất nhiên Ngụy Tiên cũng không ngoại lệ, “Nhậm tổng cậu nghĩ lầm rồi, sao Thư Dụ lại phiền phức, có ảnh đế là cậu ấy ở đây, bộ phim điện ảnh của tôi cũng không biết tiết kiệm bao nhiêu đâu, tiến độ cũng nhanh hơn nhiều.”

“À? Nói vậy, thời gian chiếu phim có thể trước thời hạn?”

“Chắc là có thể.”

“Vậy tôi mỏi mắt mong chờ.” Sau khi Nhậm Giang Lâm cười nói lời này, quay đầu lại nhìn Thư Dụ nói: “Lát nữa đến nhà tôi?”

“Tôi…”

“Này —— Nhậm Giang Lâm, tôi đột nhiên nhớ ra, có phải lần trước tôi để cái áo khoác ở nhà anh không?”

Nhưng Thư Dụ vẫn chưa trả lời, đã bị người khác lên tiếng cắt ngang.

Tiêu Việt vốn cho rằng trước công chúng Nhậm Giang Lâm sẽ chỉ chào hỏi rồi đi, không ngờ Nhậm Giang Lâm lại một mực tán tỉnh với Thư Dụ, lời tuy nói với đạo diễn kia, nhưng mắt toàn nhìn gương mặt say rượu của Thư Dụ.

Tiêu Việt buồn bực, người đàn ông này say rồi có gì đẹp chứ.

Bị người ta coi như không khí phớt lờ một lúc, Tiêu Việt không chen lời được rảnh đến là nhàm chán, thấy Nhậm Giang Lâm còn chuẩn bị dẫn người về nhà vào buổi tối, trong lòng Tiêu Việt thầm mắng một tiếng, chợt lòng sinh một kế, khóe miệng khẽ nhếch, vô cùng mập mờ nói ra câu kia.

Quả nhiên vừa dứt lời, mấy người bên kia đồng loạt nhìn lại, Thư Dụ càng đầy vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy hắn.

“Nhậm tổng, vị này là…” Không phải Ngụy Tiên không chú ý đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm có người, nhưng người này ăn mặc lôi tha lôi thôi, cũng không thấy Nhậm Giang Lâm giới thiệu, đã cho rằng đây là trợ lý đi theo, nhưng bây giờ…

Nói thật, người trong giới này biết quan hệ của Thư Dụ và Nhậm Giang Lâm, vẫn chưa ai dám cắt ngang lời nói của Thư Dụ ngay trước mặt Nhậm Giang Lâm, khiến Thư Dụ sượng mặt.

Mà bây giờ, người này không chỉ làm rồi, mà còn nói lời… Nếu như y không hiểu sai, vừa rồi ý tứ trong lời nói của người đàn ông miệng đầy râu lôi thôi lếch thếch này, cậu ta để lại quần áo ở nhà Nhậm Giang Lâm?

Chuyện này…

Một nhóm người đều sửng sốt bởi lời nói của Tiêu Việt, không kìm được tới tới lui lui dò xét người này, người này là ai? Hình như rất thân với Nhậm Giang Lâm? Hơn nữa còn quan hệ thân thiết?

Nhậm Giang Lâm không trả lời, nghe tiếng quay đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Việt một cái.

Cũng không biết Tiêu Việt da dày, hay là thật sự không nhìn ra được Nhậm Giang Lâm tức giận, cười đùa tí tửng xích lại gần chút, giơ tay lên gảy nhẹ lên mũi Nhậm Giang Lâm, “Ông chủ Nhậm à, anh mặc quần áo của tôi thì ấm áp, nhưng mấy ngày nay tôi lại bị lạnh.”

Đợi chọc người đủ rồi, Tiêu Việt lùi lại một chút, hắn sợ bị cơn giận của Nhậm Giang Lâm lan đến.

Nhưng, Nhậm Giang Lâm trước mặt không những không giận mà còn cười, một đôi mắt sâu xa cong cong giấu đầy ánh sáng lập lòe nói không rõ.

Tiêu Việt nhìn đến độ ngẩn ra.

“Cậu muốn đến nhà tôi?”

“…” Xong, xem ra thật sự tức giận rồi.

“Hử?”

“…Hay là không đi nữa…”

“Không phải cậu muốn lấy áo về sao?” Ý cười của Nhậm Giang Lâm càng sâu.

“Khụ khụ… Lần sau đi, bây giờ tôi không lạnh lắm.”

“Không cần lần sau.” Nói đoạn, Nhậm Giang Lâm nắm lấy cổ áo Tiêu Việt, kéo người tới trước mặt, nói từng chữ một: “Ngay, hôm, nay.”

Cổ áo bị người túm lại, cổ bị cổ áo siết đau, Tiêu Việt chớp chớp mắt, cũng không tránh ra, nhìn vào đôi mắt của Nhậm Giang Lâm, khẽ thở một hơi; “Tức giận à?”

Chỉ thấy Nhậm Giang Lâm bỗng chốc buông hắn ra, quay người chuẩn bị rời đi.

Tiêu Việt quýnh lên, vội vàng sải bước đi lên, túm lấy cổ tay Nhậm Giang Lâm, “Này, chuyện đó, anh bạn, tôi nói đùa thôi, anh đừng coi là thật.”

Cào cào mái tóc vốn đã lộn xộn, Tiêu Việt nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây, lát nữa tôi đi thanh toán, lần sau mời anh ăn một bữa cơm nữa coi như nhận lỗi.”

Nói rồi cũng không đợi người bên cạnh hoàn hồn, Tiêu Việt đeo ba lô đi xuống lầu trước một bước.

***

Tác giả có lời: Chương trước có kịch trường ngắn quên viết, bổ sung:

Lúc mới quen, Tiêu Việt kéo một cái ghế, vỗ vỗ cười nói: “Ông chủ lớn ơi, lại đây ngồi.”

Sau vài năm, Tiêu Việt chuyển đến một cái giường, vỗ vỗ, cười nói: “Ông chủ lớn ơi, lại đây ngủ.”

Chương 8: Chúng Tôi Cũng Không Tính Là Quen Biết

“Đây, đây là…” Ngụy Tiên kinh ngạc nhìn Tiêu Việt cứ đi như thế, lưỡng lự nói: “Nhậm tổng, đây là thế nào, cậu trai kia sao nói đi là đi?”

Nói thật ra, Ngụy Tiên cũng không để ý Tiêu Việt là ai, y để ý đến mối quan hệ của cậu trai không đáng chú ý và Nhậm tổng hơn, lời mập mờ thốt ra kia, còn nói ngay trước mặt Thư Dụ, vậy thì thú vị rồi.

Có thể nói là rất thú vị.

Nhậm Giang Lâm sao có thể không biết Ngụy Tiên trước mặt này đang nghĩ gì, bên ngoài là kinh ngạc, vụng trộm lại có rất nhiều ý nghĩ xấu xa. Nhìn Tiêu Việt đi xa, Nhậm Giang Lâm không nhịn được cau mày, lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Tiên, “Đạo diễn Ngụy rất tò mò việc riêng của tôi.”

Vẻ mặt Ngụy Tiên cứng đờ, “Không, không có chuyện này.”

“Xem ra đạo diễn Ngụy uống nhiều quá rồi.”

“Phải, phải.” Ngụy Tiên cúi đầu khom lưng, “Tối nay uống nhiều quá.”

Nhậm Giang Lâm hừ lạnh một tiếng, không nhìn Ngụy Tiên nữa, ngược lại nhìn về phía Thư Dụ, nhưng chẳng biết tại sao, vừa rồi còn có lời muốn nói, bị Tiêu Việt nói chêm chọc cười, trái lại anh hết hào hứng.

Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại: “Mọi người chơi thong thả, hóa đơn tính cho tôi, hôm nay tôi hơi mệt nên đi trước.”

Dứt lời cũng không nhìn Thư Dụ một cái, quay người đi xuống lầu.

Nhưng vừa ra khỏi cửa quán, sau lưng đã vang lên giọng Thư Dụ.

“Nhậm tổng!” Thư Dụ thấy Nhậm Giang Lâm dừng lại, chạy chậm đến bên cạnh anh, khẽ cười nói: “Tôi vừa nhớ ra hôm nay cũng có chuyện phải về sớm, uống ít rượu không tiện lái xe, Nhậm tổng có thể cho quá giang không?”

Nhìn chăm chú vào Thư Dụ, chỉ thấy gương mặt tươi cười kia vẫn không thay đổi, rất thẳng thắn cho anh xem kĩ.

Lần này Thư Dụ chủ động theo tới cũng nằm ngoài dự đoán của anh, Nhậm Giang Lâm có phần nghiền ngẫm cười một tiếng: “Đương nhiên.”

Thư Dụ cụp mắt: “Vậy thì đi thôi.”

Xung quanh phố Bắc đều là đường một chiều nhỏ hẹp, nhiều xe lưu lượng người còn lớn, Nhậm Giang Lâm lái xe chạy chầm chậm trên con đường ra khỏi phố cổ.

Hai người cũng không mở miệng nói chuyện, trong xe yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau còn có tiếng còi hơi láng máng ngoài cửa sổ xe truyền vào, một tay Nhậm Giang Lâm cầm vô lăng, rảnh rỗi nhìn đám người xuyên qua dòng xe cộ ngoài cửa sổ xe.

Đèn lồng lửa đỏ, cảnh đường phố náo nhiệt, dưới ánh đèn đường màu đỏ cam, rõ ràng là mùa đông rét buốt, người đi đường lại nói cười an nhàn. Lơ đãng, Nhậm Giang Lâm nhìn thấy Tiêu Việt cao cao gầy teo mặc áo jacket bông, chen trong đám người đi về phía trước, cầm điện thoại, hình như đường lớn tiếng nói điện thoại, chẳng mấy chốc lại thấy người kia lấy kính xuống bỏ vào trong túi.

Gió rất lớn, thổi lên mái tóc vốn đã rối càng rối hơn.

“Anh ta là người đêm đó phải không?” Rõ ràng Thư Dụ cũng nhìn thấy Tiêu Việt, chỉ nói: “Các anh quen biết?”

Nhậm Giang Lâm nhìn ngoài cửa sổ xe, gật đầu một cái, “Quen biết.”

Thư Dụ thấy Nhậm Giang Lâm không muốn nhiều lời cũng không hỏi nhiều nữa, khoang xe lại trở nên yên tĩnh.

Đợi đến khi lái xe ra khỏi đường một chiều chạy chầm chậm, tăng tốc lên, Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên mở miệng: “Cậu không hỏi chuyện tối đó à?”

Thư Dụ nghe vậy cười một tiếng. “Không hỏi đương nhiên là vì tôi biết, anh ta không phải kiểu anh thích.”

“Cậu cảm thấy tôi sẽ không thích?” Đèn đỏ ở ngã tư, Nhậm Giang Lâm dừng xe, nhìn sang Thư Dụ ở bên cạnh.

“Anh sẽ ư?” Thư Dụ nghiêng đầu đối mặt với Nhậm Giang Lâm cười một tiếng.

Đèn xanh lại sáng lên lần nữa, Nhậm Giang Lâm lắc đầu, “Cậu cũng hiểu rõ sở thích của tôi.”

Đánh tay lái tiến vào đường phân nhánh, Nhậm Giang Lâm nói tiếp: “Ngược lại cậu nói xem rốt cuộc tôi thích người như thế nào.”

“Anh thích người đẹp, còn phải là người đẹp đặc biệt có khí chất.”

Thư Dụ nhìn bông tuyết bắt đầu bay xuống ngoài cửa sổ xe, nói: “Nhậm Giang Lâm, nói thật, anh chưa từng muốn để người khác nhìn rõ, trước mặt người khác anh là tổng giám đốc của Nhậm thị ôn tồn lễ độ mọi người biết rõ, cao quý khó mà chạm vào, không ai nhìn rõ được trái tim bên dưới vẻ ngoài nho nhã của anh là như thế nào.”

Nhậm Giang Lâm không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ khẽ gật đầu nói: “Tiếp tục.”

“Ở sau người khác anh lại rất bá đạo, muốn cái gì cũng nhất định phải đạt được, anh thích thứ mới lạ, cũng thích người sẽ không khiến anh mất hứng thú, như khi anh theo đuổi người khác, chỉ là hưởng thụ niềm vui thú theo đuổi, sau khi có được anh vứt bỏ rất nhanh.”

“Cho nên, cậu mới một mực không cho tôi đạt được?” Nhậm Giang Lâm nhìn Thư Dụ, “Cậu thật sự rất hiểu tôi.”

“Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy không hiểu rõ anh.”

“Hửm? Vì sao?”

Thư Dụ cười lắc đầu, “Tôi không biết, chỉ là một cảm giác.”

“Cảm giác?” Nhậm Giang Lâm không khỏi cười xùy thành tiếng, “Thư Dụ à, từ khi nào cậu dùng tới cách trả lời vấn đề của phụ nữ vậy.”

“Có lẽ dạo này diễn nhiều phim tình cảm.” Thư Dụ cũng cười lên, “Ngay cả tư duy cũng trở nên cảm tính.”

Biệt thự của Thư Dụ cũng không xa, đưa Thư Dụ đến nơi, Nhậm Giang Lâm nhìn người quét thẻ vào nhà, trêu nói: “Đêm nay cũng không định giữ tôi lại?”

Thư Dụ quay đầu, “Tôi nghĩ hôm nay Nhậm tổng cũng sẽ không ở lại nên không giữ.”

Nhậm Giang Lâm bị người ta vạch trần cũng không nóng giận, quả thực hôm nay anh không có tâm tư này, anh rất thích kiểu thông minh sẽ không dính chặt lấy như Thư Dụ.

“Vậy ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Thư Dụ đứng ở cửa, nhìn chiếc xe nhanh chóng lao đi, không khỏi nhớ đến chuyện lúc nãy ở trong quán, anh ta biết Nhậm Giang Lâm nho nhã cao quý, sinh ra đã có khí phách của người ở vị trí trên khiến người khác không dám nhìn thẳng, người bề trên này càng giấu tất cả cảm xúc bên dưới gương mặt dịu dàng, bất kể là đối với người hoặc là đối với chuyện, anh giống như một con sư tử không vội không hoảng hốt đùa bỡn con mồi, như thể bất cứ chuyện gì cũng nắm hết ở trong tay.

Khiến người bị anh đuổi bắt kinh hồn táng đảm, lại mụ mị tâm tư rối loạn.

Nhưng mà, ngay tại vừa rồi, người lôi thôi lếch thếch kia lại vô cùng dễ dàng chọc giận con sư tử giả vờ ngủ trước người, khiến Nhậm Giang Lâm cắn răng nghiến lợi nói ra lời đó, người kia giống như biết rõ làm thế nào sẽ chọc tức Nhậm Giang Lâm, lại hiểu rõ làm thế nào để xoa dịu cơn giận của anh, mà Nhậm Giang Lâm cảm xúc hóa như thế, Thư Dụ chưa bao giờ nhìn thấy…

Thư Dụ hít sâu một hơi, cũng may, người kia cũng không phải loại hình Nhậm Giang Lâm thích. Mà người kia cũng thật sự không có tình nghĩa ngoài tình bạn với Nhậm Giang Lâm, người như vậy sẽ chỉ là bạn tốt của Nhậm Giang Lâm, mà không phải người tình.

Tiêu Việt nói muốn nhận lỗi, đợi việc càng nhiều, hắn bận lên thì cũng quên sạch sau đầu.

Cuối tháng, giao dự án trong tay rồi, Tiêu Việt không nhận việc nữa, đồng ý yêu cầu của Lão Hà, về trường học giúp kiểm tra dự án sắp dự thi của mấy đàn em

“Em kiểm tra chức năng và phòng ngự cơ bản của phần mềm này giúp chúng nó là được, đừng đi sâu tìm tòi nghiên cứu.”

“Phát hiện bug cũng không nói với chúng nó?”

(bug ở đây có nghĩa là lỗi)

“Nói là phải nói, để trong lòng chúng nó nắm rõ,” Hà Hồng Dân nhìn Tiêu Việt nói: “Nhưng đừng đi sâu quá, cũng không cần chủ động giải quyết giúp chúng nó, em đoán chừng trình độ của chúng nó rồi chỉ điểm một chút là được.”

“Cứ thế mang theo lỗ hổng đầy mình đi dự thi?” Tiêu Việt cất cao giọng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lão hà: “Có phải thầy không muốn sinh viên của mình đoạt giải không?”

Hà Hồng Dân nghe vậy ngẩn ra, nhưng thoáng cái đã tức giận đến mức nhặt chuột lên đập Tiêu Việt, “Nói bậy gì đấy! Thầy muốn chúng nó đoạt giải mới giúp đỡ có chừng mực!”

Tránh thoát con chuột, Tiêu Việt hỏi: “Dạ?”

“Em cho rằng chín ban giám khảo được mời cho giải thi đấu toàn quốc lần này là đồ ngu hết à? Lần này tới đều là chuyên gia trong nghề! Những người tinh thông như họ sẽ không biết sinh viên chưa tốt nghiệp có thể làm đến trình độ nào? Em cho rằng họ chỉ ngồi chấm điểm à? Nếu phát hiện phần mềm này quá hoàn hảo, chắc chắn sẽ đặt câu hỏi, đến lúc đó mấy đứa chúng nó sao có thể giải đáp được, cho dù em miễn cưỡng cho chúng nhớ trước, nhưng trình độ của chúng vẫn chưa đến trình độ kia, thay cách hỏi dám chắc chúng nó sẽ lộ ra chỗ sơ suất, chỗ sơ suất vừa ra sẽ bị phán gian lận hủy bỏ tư cách.”

“Còn có như này?” Tiêu Việt kinh ngạc.

“Vậy em cho rằng thầy bảo em tham khảo trình độ tri thức của chúng nó để làm kiểm tra làm gì!” Hà Hồng Dân thở phì phò nói: “Hoặc nhiều hoặc ít cũng bảo mười đứa chúng nó tự mình bắt tay sửa chữa phục hồi, lúc này mới có ích cho chúng, cho dù không được giải, cũng thật sự học được vài thứ, nếu như em chỉ điểm, chúng nó làm thế nào cũng không sửa chữa phục hồi được, vậy thì cứ để đó, đợi sau này chúng có năng lực này, lại tự làm.”

Nhìn Hà Hồng Dân, Tiêu Việt cười nói: “Thầy còn suy tính rất chu toàn.”

“Em tưởng làm người phụ trách là tùy tiện đến? Mấy đứa trẻ kia đều dựa vào bản thân chúng đi đến cuộc thi toàn quốc, không thể để cho chúng nó cảm thấy giải thưởng mình được là do gian lận.”

Tiêu Việt không cười đùa tí tửng nữa, gật đầu một cái, “Em sẽ cố hết sức.”

Ngày mùng 1 tháng 2, cuộc thi toàn quốc đầu tiên của mười sinh viên đã đến rồi, trận đấu được tổ chức ở thành phố Nam Kinh không xa, đám tiến sĩ sinh Tiêu Việt và Vương Trạch cũng vừa khéo kết thúc báo cáo của học kỳ này, rảnh rỗi mấy ngày, bèn đi theo tới cổ vũ trợ uy cho đàn em.

Thời đại thông tin, đổi mới công nghệ thông tin là mấu chốt, mấy năm trước các công ty doanh nghiệp trong nước đều chưa ý thức được điểm này, trận đấu như vậy cũng sẽ không có đại biểu đến, nhưng hai năm này công nghệ thông tin trong nước phát triển như vũ bão, cái gì cũng dính đến công nghệ thông tin, số liệu lớn, doanh nghiệp cũng bắt đầu quan tâm các cuộc thi đổi mới như vậy, điều kiện thích hợp, cũng sẽ mua thiết kế của sinh viên hoặc là ký hợp đồng với sinh viên.

Có rất nhiều người đến cuộc thi này, ngoại trừ người trong nghề có hứng thú với công nghệ thông tin, còn có rất nhiều doanh nghiệp nổi tiếng trong nước.

Nhưng có công ty tên là Hạo Thiên mặc dù vừa thành lập, cũng rất khiến người ta chú ý, bởi vì công ty này là công ty mới thành lập dưới tên tập đoàn Nhậm thị.

“Nhậm Giang Lâm cũng muốn kiếm một chén canh trong ngành công nghiệp công nghệ thông tin à.”

“Giai đoạn trước không hề nghe thấy tin tức, anh ta giấu kín thật.”

“Nhưng chỉ sợ tập đoàn của bọn họ cũng không coi trọng lắm, ông nhìn quy mô của công ty này xem, chỉ sợ chỉ mang tính chất chơi phiếu.”

(chơi phiếu: công việc không chính thức, không chuyên nghiệp)

Tiêu Việt không có hứng thú gì với công ty, chạy tới khu khán giả cùng các bạn học từ sớm, chiếm vị trí tốt trực diện với màn hình lớn.

Trước khu khán giả có năm hàng tất cả đều để lại cho công ty doanh nghiệp, lúc sớm vẫn chưa cho người, đợi cuộc thi sắp bắt đầu, những đại biểu công ty kia mới lần lượt vào sân.

“Cậu là… Tiêu Việt?”

Tiêu Việt đang nói lung tung khoác lác với Uông Trạch nghe thấy có người gọi hắn, nhìn về phía trước theo giọng nói, là một người khá quen, trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu, “Anh là?”

“Nhạc Đào Tiến.”

“Ai?” Tiêu Việt nhíu mày, hắn chưa bao giờ nghe đến cái tên này.

Nhạc Đào Tiến nhìn Tiêu Việt mảy may không nhớ ra anh ta, hơi xấu hổ nói: “Hôm đó gặp được ở giải trí Võng Thiên.”

“À —— tôi nhớ ra rồi,” Thấy người ta xấu hổ, Tiêu Việt nói: “Hôm đó đi vội quá không chào hỏi, không ngờ anh vẫn còn nhớ tôi.”

“Muốn không nhớ cũng khó.” Nhạc Đào Tiến cười nói.

“Nhậm Giang Lâm cũng tới?” Tiêu Việt nói xong quan sát xung quanh.

“Nhậm tổng đến hơi muộn.”

“À.”

“Sao hôm nay cậu tới đây? Có hứng thú với cái này?” Nhạc Đào Tiến hỏi.

“Hôm nay mấy đàn em của tôi tham gia thi đấu, đám anh chị chúng tôi đến cổ vũ.”

“Vậy hả —— ”

Tiêu Việt gật đầu.

Vốn cũng không thân lắm, hai người nói vài câu rồi không tìm được lời để nói, Nhạc Đào Tiến chỉ chỉ chỗ ngồi phía trước: “Đoàn đội công ty tôi ở phía trước, tôi qua đó trước, lát nữa cuộc thi kết thúc cùng ăn bữa cơm.”

“Được.”

Đợi người đi, Triệu Viên Viên ở bên cạnh gạt Uông Trạch bên cạnh Tiêu Việt ra, ngồi cạnh Tiêu Việt, tò mò hỏi: “Đó là đoàn đội kỹ thuật công ty mới của Nhậm Giang Lâm phải không? Ông biết? Hơn nữa vừa rồi tôi nghe ông nhắc đến Nhậm Giang Lâm?”

“Sao vậy?”

Triệu Viên Viên thấy Tiêu Việt không phủ nhận, hít vào một hơi lạnh: “Ông biết Nhậm Giang Lâm? Đậu xanh, anh ơi, anh khi nào vậy, tại sao không nói cho chúng em một tiếng!”

Lỗ tại bị tiếng thét chói tai của Triệu Viên Viên chấn động đến mức đau nhức, Tiêu Việt vội vàng tránh ra xa, giơ tay che tai, “Viên Viên à, cái giọng của bà to quá!”

“Đừng nói linh tinh với tôi.”

“Đúng rồi, anh Việt quen biết đại lão giới thương mại cũng không nói cho mấy anh em?”

“Mẹ ơi, tình anh em mỏng như tờ giấy, hôm đó nhắc đến Nhậm Giang Lâm mày còn giả vờ không biết!”

“Mày là đồ đàn ông có mưu tính!”

“Khi đó tôi thật sự không biết anh ta.” Không biết tên của anh ta.

Tiêu Việt thở dài một hơi, bất lực nói: “Hơn nữa bây giờ cũng không tính là thân.”

“Tháng trước giúp công ty của họ lấp lỗ hổng hệ thống mới hơi quen biết, không tính là thân, thật đấy.” Tiêu Việt lời thế son sắt mà gật đầu.

“Tao sợ sẽ không đâu.” Uông Trạch rặt vẻ không tin, “Mày nhiệt tình như thế? Đi giúp người ta lấp một lỗ hổng?”

Tiêu Việt nhìn Uông Trạch cười khẩy nói: “Uông Trạch mày e rằng là ngứa da rồi đúng không.”

“Tình huống gì đây hả!” Triệu Viên Viên kích động duỗi tay kéo mặt Tiêu Việt qua, tay khoác lên vai Tiêu Việt, xích lại gần nói: “Mau nói mau nói, ông đừng ý đồ bưng bít cho qua.”

Cho nên đợi Nhậm Giang Lâm đi vào nơi thi đấu, nhìn thấy cảnh tưởng cô gái thân mật dựa vào Tiêu Việt, phấn khích đang nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK