Chương 81
Rượu đã uống hòa tan nhớ nhung tích góp trong những ngày này, so với lần thứ nhất, đêm nay hai người đều hoàn toàn buông thả.
Môi lưỡi dính nhau không ngừng dây dưa, sau khi tách ra ngắn ngủi, lại không kịp chờ đợi dán vào nhau… ngay cả chỗ kia cũng thế….
Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã mấy giờ mấy phút, hai người đã không rảnh quan tâm, sa vào cảm xúc mãnh liệt khó tự kiềm chế…
Tiếng vang mập mờ trong phòng ngủ, tiếng thở dốc khó nhịn, cho đến tận khuya mới giảm đi…
Đến khi hơi thở dần dần lắng lại, Tiêu Việt nằm nhoài trên người Nhậm Giang Lâm mới phát hiện Nhậm Giang Lâm ôm cổ hắn hít thở sâu, áo sơ mi trắng cũng chưa cởi hẳn ra, treo ở khuỷu cánh tay trái.
Chẳng biết tại sao, quyến rũ không giải thích được.
Ánh mắt Tiêu Việt tối lại, cúi đầu xuống nhẹ nhàng mút cánh môi Nhậm Giang Lâm, tay cũng lặng lẽ mò xuống.
Nhận ra ý đồ của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm bắt lấy cái tay lộn xộn của Tiêu Việt, thở khẽ một tiếng nói: “Giờ đã là…” Dừng một lát, “Em… còn muốn nữa?”
Tiêu Việt nghe vậy cười một tiếng, chậm rãi xoa eo Nhậm Giang Lâm, không tiến thêm một bước, chỉ hỏi: “Có thể không?”
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, lần này giày vò với Tiêu Việt rất lâu, chút rượu uống trong bữa tiệc đã tản đi, anh cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Mà một khi tỉnh táo sẽ nhận ra một chuyện khó mà mở miệng, chân anh vẫn đang run nhẹ bên người Tiêu Việt, cảm giác tê dại toàn bộ nửa người dưới cũng chưa rút đi… Đây là cảm nhận anh chưa từng có.
Hơn nữa, chỗ kia còn…
Mi mắt Nhậm Giang Lâm khẽ run, hít sâu một hơi.
Tình huống như vừa rồi, hai người cũng không nhịn được… Tiêu Việt không dùng áo mưa….
Còn có Tiêu Việt gặm cắn lung tung… Có thể tưởng tượng được, chỗ kia lộn xộn như nào…
Không đợi được câu trả lời của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt thấy Nhậm Giang Lâm hơi nhíu mày, vội vàng thu tâm tư, xoay người ôm Nhậm Giang Lâm, hơi lo lắng: “Sao thế? Khó chịu à?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, cũng không biết nên giải thích chút mất tự nhiên trong lòng như thế nào, dứt khoát gật đầu một cái.
Tiêu Việt tưởng là mình làm Nhậm Giang Lâm bị thương, thấy vậy quýnh lên,, “Thuốc! Trong nhà có thuốc không? Nếu không, em ra ngoài mua!”
Dứt lời nhặt cái quần mình ném ở chân giường lên, cũng không nhìn xem có phải quần của hắn không đã mặc vào, động tác cực nhanh, Nhậm Giang Lâm cũng không kịp ngăn cản.
“Đừng!” Nhậm Giang Lâm bò dậy duỗi tay bắt lấy tay Tiêu Việt, nhìn Tiêu Việt đã mặc quần vào, dở khóc dở cười, “Không sao…” Ngẫm nghĩ vẫn nói ra: “Anh đi tắm là được.”
“Tắm?” Tiêu Việt khẽ giật mình, nhưng một lát sau đã hiểu ý Nhậm Giang Lâm. Ánh mắt vô thức nhìn về chỗ kia, đó là “kiệt tác” của hắn.
Ho nhẹ một tiếng, Tiêu Việt quỳ một gối ở mép giường, hôn mặt Nhậm Giang Lâm một cái, “Xin lỗi, tại em khó kìm lòng được, lần sau em sẽ chuẩn bị kỹ càng trước đó.”
Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, không khỏi cười khẽ một tiếng, “Trong nhà có… Nhưng anh cũng quên mất.”
Anh cũng không phải người khó tính, nếu anh và Tiêu Việt đã là quan hệ thân mật như vậy, làm cũng làm rồi, những việc này nói ra cũng không có gì.
“Anh đi tắm trước.” Nói đoạn, Nhậm Giang Lâm đứng lên đi về phía nhà tắm.
Khi anh tắm xong mặc áo ngủ đi ra, không biết Tiêu Việt tìm được một cái ga giường sạch ở đâu, thay tấm ga giường lộn xộn kia.
“Tắm xong rồi? Em đổi ga giường, lát nữa ngủ thoải mái hơn.” Thấy tóc Nhậm Giang Lâm vẫn ướt, Tiêu Việt đi tới phòng tắm tìm cái khăn khô, Nhậm Giang Lâm định nhận, Tiêu Việt lại tránh đi.
“Em giúp anh.”
Nhậm Giang Lâm nhướng mày, không từ chối.
Động tác của Tiêu Việt rất nhẹ, cẩn thận lau khô giọt nước, đứng sau lưng Nhậm Giang Lâm, nhìn Nhậm Giang Lâm cúi đầu ngồi trên ghế sofa đơn, trong lòng Tiêu Việt rung động, cúi người nói bên tai Nhậm Giang Lâm: “Giang Lâm.”
“Hửm?” Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng.
“Em yêu anh.”
Nhậm Giang Lâm mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Tiêu Việt, chậm rãi cười, “Anh cũng thế.”
Tiêu Việt vui vẻ, “Cũng thế là sao? Ông chủ lớn không nói rõ ràng, em không biết.”
Câu trả lời của Nhậm Giang Lâm là một nụ hôn triền miên.
Khi hai đôi môi tách ra, Tiêu Việt liếm miệng, lại đến gần hôn lần nữa, nụ hôn này kết thúc, hắn vẫn chưa đã ngứa thở dài: “Em quả thực ước gì cái miệng này mọc trên người anh, hôm thế nào cũng không đủ.”
Nhậm Giang Lâm cười nhìn Tiêu Việt: “Còn lau tóc không?”
“Lau chứ!” Vừa nói vừa nhặt khăn trên thành ghế lên cẩn thận lau.
“Có điều, nói mới nhớ, không phải hai ngày trước em nói với anh là không tới được sao? Sao hôm nay đột nhiên quay về rồi?” Nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay, Nhậm Giang Lâm vẫn hỏi: “Trước khi về nhà, em nói là em xác nhận một sự kiện? Xác nhận cái gì?”
Nhậm Giang Lâm không hỏi, Tiêu Việt cũng suýt quên mất vụ này, nghe vậy hắn cười nói: “Em nhớ trước khi đến Thành Đô em từng hỏi anh, nếu em thiếu tiền cần anh bao nuôi, em đáng giá bao nhiêu ở chỗ anh, anh còn nhớ không?”
Đương nhiên Nhậm Giang Lâm nhớ, gật đầu một cái: “Ừ, sao vậy?”
“Lúc đó anh nói em trị giá chín đồng.”
“Đúng.”
Tiêu Việt cười lên: “Thứ sáu tuần trước một bạn học trong công ty em đi lấy giấy chứng nhận…”
Tiêu Việt thật sự không có thời gian về Thượng Hải, gần đây bên kia bận quá, bận đến mức mấy người họ buổi tối đều gần như ngủ ở công ty.
Một giờ chiều hôm thứ sáu, Triệu Khải Lượng bạn học nghiên cứu sinh của Tiêu Việt bỗng nhiên hét ầm lên…
“Xong đời rồi! Mẹ nó tôi quên sáng nay sẽ đi lấy giấy chứng nhận với bạn gái, hôm nay là sinh nhật hai sáu tuổi của cô ấy! Đầu tuần đã nói sáng nay đi.”
“Hả? Buổi sáng? Cô ấy không gọi điện thoại cho anh à?”
“Không có, không gọi điện.”
Phó Viễn là tay già đời tình trường nhìn đồng nghiệp mới nói: “Cô ấy còn gọi điện cho anh? Chậc, giục anh đi lấy chứng nhận với cô ấy? Anh không điện cho cô ấy, cô ấy sẽ gọi cho anh? Không chừng cả ngày đang đợi điện thoại của anh, sau đó bây giờ tức nổ phổi đang suy nghĩ chia tay với anh.”
Triệu Khải Lượng bị Phó Diễn dọa, tay cũng run lên, lấy điện thoại ra gọi ngay cho bạn gái, vang lên một tiếng đã bị cúp máy, cho đến khi gọi hai mươi mấy cuộc bên kia mới nhận điện thoại.
Dỗ xong đã ba giờ, Triệu Khải Lượng xin nghỉ với Tiêu Việt, chuẩn bị đến cục dân chính ngay lập tức.
“Anh Việt, trên người anh có tiền lẻ không? Lâu quá em không dùng tiền mặt, nếu bên cục dân chính không thể thanh toán bằng di động, cũng không thể đã quên đi lấy chứng nhận, còn để bạn gái bỏ tiền đúng không, mặc dù cũng chỉ mấy đồng…”
“Tiền lẻ?” Tiêu Việt lấy ví tiền trong túi quần ra, “Được, chỗ anh chỉ có năm đồng, chú cần bao nhiêu? Đủ không?”
“Không đủ, chi phí là chín đồng.”
“Chín đồng?” Tiêu Việt hơi ngẩn ra, lời này sao hắn nghe hơi quen tai?
Phó Viễn ở bên cạnh nói: “Ồ, anh thật sự muốn kết hôn hả? Bây giờ đã bỏ chi phí rồi, anh mau đến đi, chậm nữa người ta đã tan làm rồi, đợi bạn gái chia tay với anh đi.”
Sau đó, Tiêu Việt suy nghĩ một ngày, sau khi suy nghĩ cẩn thận vẻ mặt rất khó coi…
Nói chuyện này cho Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt cười nói: “Em nghĩ tới nghĩ lui, em nghĩ, có phải em đã bỏ qua một chuyện rất quan trọng không? Lúc đó ông chủ lớn cầu hôn em à?”
Liếc nhìn Tiêu Việt một cái, Nhậm Giang Lâm cười nói: “Không phải em nói giấy hôn thú miễn phí hả?”
Tiêu Việt cười lên, chậm rãi đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm ngồi xuống, ngửa đầu nhìn nhau với Nhậm Giang Lâm nói: “Vậy được rồi, ông chủ Nhậm anh xem xem, em đáng giá mấy đồng ở chỗ anh?”
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm cầm tay Tiêu Việt, cong môi cười nhẹ: “Vậy, có lẽ anh phải lấy làm tiếc nói cho em, xuống giá rồi, chỉ đáng giá không đồng, không biết anh Tiêu có làm vụ mua bán này không?”
Tiêu Việt nhếch miệng ôm người trước mặt, “Làm! Thành giao!”
Tiêu Việt nói bận, là bận thật, khoảng thời gian này hắn bận đăng ký bằng sáng chế và mua bằng sáng chế, thực sự không đi được, ở lại Thượng Hải một ngày, đã vội vàng đeo ba lô chạy đến Thành Đô, Nhậm Giang Lâm đưa hắn đến sân bay.
“Cuối tháng anh sẽ đến thành phố G tham gia triển lãm, đến lúc đó anh tới tìm em.”
“Thành phố G cũng rất gần.”
“Ừ, gần đến giờ rồi, mau đi đi.”
“Ừ được, cuối tháng gặp.”
Trước khi máy bay cất cánh, Tiêu Việt đi qua cửa kiểm tra an ninh, nhưng lại chạy ra lần nữa, giữ chặt tay Nhậm Giang Lâm nói: “Khoảng thời gian này em thật sự không chịu được, mỗi ngày đều nhớ anh kinh khủng, còn không gặp anh, em cũng không có tâm trạng làm việc. Giang Lâm à, đợi bên kia em bắt đầu, chưa đến một năm đã có thể mở công ty chi nhánh ở Thượng Hải, đến lúc đó em sẽ quay về.”
“Được.”
Cuối tháng, chuyện đăng ký công ty của Tiêu Việt kết thúc, chính thức đưa vào kinh doanh, buổi chiều hôm Nhậm Giang Lâm đến thành phố G tham gia triển lãm, sau khi kết thúc lễ khai mạc anh đi đường sắt cao tốc đến Thành Đô.
Ở Thành Đô một ngày, hôm đó trên cơ bản anh ở trong công ty của Tiêu Việt với hắn. Ngược lại khiến các nhân viên trong công ty kích động một lúc lâu, dù sao đây là đương gia của tập đoàn Nhậm thị mà, nhân vật vàng óng ánh, người bình thường cũng chưa từng thấy người thật của Nhậm Giang Lâm, sao có thể không kích động? Ngay cả Phó Viễn cũng cảm thán rất lâu.
Tiêu Việt họp với cấp dưới, bàn bạc vấn đề cũng không tránh anh, mặc dù Nhậm Giang Lâm sẽ chủ động tránh đi.
Về các vấn đề của công ty, Nhậm Giang Lâm sẽ không dễ dàng đưa ra ý kiến với Tiêu Việt, bởi vì anh không hiểu nhiều về máy tính, ý kiến của anh lại dễ dàng ảnh hưởng đến phán đoán của Tiêu Việt, tạo thành quấy nhiễu không cần thiết. Nhưng thỉnh thoảng nghe được một vài vấn đề vận hành, sẽ đưa ra quan điểm cá nhân mang tính kiến thiết.
Một ngày không đủ dài, nhưng hai người đều rất thỏa mãn, trong đêm không rời khỏi căn hộ của Tiêu Việt nữa, hai người thân mật ngồi trên sofa xem tin tức.
Khi quay về Thượng Hải, Nhậm Giang Lâm đã lập tức ngựa không ngừng vó bay đến nước Y, lần này đến nước Y là vì xây dựng thị trường du lịch nước ngoài. Các tập đoàn phát triển du lịch và tập đoàn bất động sản cỡ lớn trên thế giới đều qua đó, bao gồm tập đoàn Tế Nguyên.
Chương 82
Khoảng thời gian này tập đoàn Tế Nguyên không yên ổn, mấy dự án lớn ở các tỉnh thành trong nước đều bị Nhậm thị cướp mất, nhà họ Ninh ở Chiết Giang bỗng nhiên qua lại thân thiết với Nhậm thị, khắp nơi tới đối chọi gay gắt, nhà họ Ninh có địa vị gì ở khu Hoa Đông, người trong và ngoài nghề đều biết rõ. Điều này sẽ dẫn đến sự phát triển của tập đoàn ở khu Hoa Đông bị hạn chế khắp nơi. Hoa Đông là khu kinh tế phồn vinh nhất cả nước, miếng bánh nướng gặm không nổi, sức ảnh hưởng quả thực không thể đoán được, điều này cũng dẫn đến sụt giảm giá cổ phiếu của tập đoàn Tế Nguyên.
Nhà họ Ninh và tập đoàn Tế Nguyên có thù oán gì, Nhậm Giang Lâm không có hứng thú tra đến cùng, có nhà họ Ninh ra mặt đánh chim, anh cũng vui vẻ thoải mái, ở sau lưng nhà họ Ninh cung cấp ít đạn dược là được rồi.
Cho nên mấy dự án lớn lần này của nước Y cùng với ba nước liền nhau E, G, R, ban đầu Tế Nguyên có thực lực chống đỡ được Nhậm thị, lần này có lòng không đủ lực.
Nhậm Giang Lâm biết điểm này, bên nước Y đương nhiên biết được.
Nhậm Giang Lâm cũng không để Tế Nguyên vào mắt.
Nhưng tập đoàn Tế Nguyên không đáng sợ, mà rất nhiều doanh nghiệp của các quốc gia khác tham gia công trình đấu thầu rất mạnh, lần này mấy nhà cung cấp dự án lớn áp dụng phương thức đấu thầu toàn cầu.
Sau khi sàng lọc từng tầng, còn lại mười hai doanh nghiệp đến hiện trường tiến hành đấu thầu, sau đó quyết định người thắng thầu cuối cùng.
Quốc gia tư bản chính là vậy, muốn hưởng thụ phục vụ tối ưu lại muốn chỉ bỏ ra giá cả rẻ nhất, nhiều lần dằn vặt mài tới mài lui mới có thể kết thúc một dự án, điều này khác với coi trọng hiệu suất trong nước hiện nay, nhưng mỗi cái có ưu thế riêng của nó.
Vì vậy, mười hai doanh nghiệp trải qua ba ngày, trải qua sàng lọc, cuối cùng giữ lại ba doanh nghiệp, Nhậm thị là một, Duemsk nước R và Srked nước D, mà trong ba doanh nghiệp này được giám khảo bốn nước ưu ái nhất đó là Duemsk của nước R.
Dù mức mạnh phần cứng như quy mô và tài sản của Duemsk không sánh bằng Nhậm thị, nhưng công nghệ xây dựng của nước R được thế giới công nhận. Bởi vì quốc gia này nằm trong vùng địa chấn nên công nghệ chống động đất ở vị trí hàng đầu, mà vì dự án Duemsk còn thuê kiến trúc sư từng nhận được giải tiến trúc Pritzker. Hơn nữa thái độ của Duemsk khác thường, không đưa ra giá cao như thường ngày, lần này lại dùng giá rẻ đến để đấu thầu, có thể tưởng tượng được sức hấp dẫn rất lớn.
(Giải thưởng kiến trúc Pritzker là giải thưởng thường niên của quỹ Hyatt để vinh danh một kiến trúc sư còn sống với những đóng góp của họ. Giải thưởng này được Jay A. Pritzker lập ra từ năm 1979 và được điều hành bởi dòng họ Pritzker. Đây là giải thưởng cao quý nhất trên thế giới về kiến trúc)
Nhưng thiết kế cảnh quan, chất lượng công trình và hiệu suất làm việc các dự án du lịch của Nhậm thị là điều hiển nhiên trong những năm qua.
Có điều, khi ba doanh nghiệp này bàn bạc với bốn nước, Duemsk và Srked của nước R lại lấy ra nhiều “thành ý” hơn, Nhậm Giang Lâm đã bảo người tiến hành đàm phán không lên tiếng nữa.
Mặc dù anh chờ mong lấy được dự án này, làm nên tên tuổi của Nhậm thị ở thị trường nước ngoài, nhưng nói cho cùng anh đến kiếm tiền chứ không đến làm từ thiện, nếu thắng thầu nhất định phải vẫy đuôi hạ tiêu chuẩn thâm thụt tiền với mấy nước kia, vậy mấy dự án này không cần cũng được.
Bên Nhậm Giang Lâm mãi không lên tiếng, rõ ràng không muốn hạ giá, từ bỏ thái độ đấu giá, người thương lượng trong cuộc đều chú ý tới, sau khi ba doanh nghiệp đưa ra át chủ bài, người chủ trì buổi thương mại hỏi Nhậm thị một câu tượng trưng, sau khi nhận được câu trả lời Nhậm thị không dự định phát biểu, anh ta gật đầu chuẩn bị hỏi ý kiến của giám khảo dự án.
Nhưng người chủ trì cuộc đàm phán vẫn chưa mở miệng, một vị giám khảo do nước Y mời đã lên tiếng trước.
“Đầu tiên xin lỗi đã ngắt lời của người chủ trì,” Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh, nói tiếng Anh Mỹ lại không hề có ý xin lỗi.
Nhậm Giang Lâm biết người này, là Gilbert – chủ doanh nghiệp công nghệ YR nổi tiếng của nước M.
“Nếu lần này nhận lời mời của nước Y làm giám khảo dự án, tôi tự nhận nên phát huy tác dụng mới phải, đối với ngành nghề kiến trúc, mọi người biết đấy, tôi là người ngoài nghề, không hiểu rõ,” Đang nói người đàn ông trung niên xòe tay cười một tiếng, “Khi ngài Derickn mời tôi, tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, đây không phải cuộc họp đánh giá cho những người làm công nghệ thông tin như chúng tôi tham gia. Nhưng sau khi ngài Derickn nói, mấy dự án này được quy hoạch để xây dựng cao ốc, nơi ở, khu du lịch, công viên giải trí trò chơi trí tuệ cao…”
Nói đến đây người đàn ông còn liếc nhìn Derickn Gaier đang ngồi ở vị trí trên, ông ta nói tiếp: “Nếu là trí tuệ cao, vậy chắc tôi có thể phát biểu một số ý kiến cá nhân, ba doanh nghiệp đang ngồi đây, trong mắt tôi đều có ưu thế riêng khó mà lựa chọn, nhưng nếu liên quan đến trí tuệ cao, phải chăng nên có một nhóm kỹ thuật để bảo đảm phần thiết kế này?”
Người phụ trách của Duemsk nghe vậy vội vàng nói: “Bên chúng tôi có thuê…”
“Xin lỗi, đợi tôi nói xong được không?” Gilbert ngắt lời người kia, nói tiếp: “Vừa rồi tôi có nghe giới thiệu, cũng biết mọi người đều thuê một đội bên ngoài, cụ thể như thế nào tôi không rõ, tôi chỉ biết trong tay cậu Nhậm có một đội kỹ thật, đây không phải thuê bên ngoài, là tự cậu Nhậm tạo ra.”
Lời này ngược lại khiến Nhậm Giang Lâm hơi kinh ngạc, trong nước có nhiều công ty làm về mảng công nghệ nhiều như thế, anh không cho rằng ông chủ của YR sẽ chỉ biết một Công nghệ Hạo Thiên nho nhỏ.
Nhưng dù vậy, Nhậm Giang Lâm vẫn không thay đổi vẻ mặt chậm rãi gật đầu, “Thành lập không lâu.”
Gilbert cười: “Tôi không hiểu ngành xây dựng, nhưng về ngành thông tin tôi tự nhận vẫn là nửa người trong nghề, tôi nói thật, tôi không hiểu rõ Nhậm thị, nhưng đối với Công nghệ Hạo Thiên trong tay cậu Nhậm, từ sau hội giao lưu doanh nghiệp công nghệ thế giới, tôi đã cảm thấy tò mò về công ty này, đặc việt là vị kia trong công ty… cậu Tiêu Việt.”
Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm giật mình, chưa từng nghĩ sẽ nghe được tên Tiêu Việt ở đây.
“Mọi người đều biết, tham gia hội giao lưu công nghệ đều là doanh nghiệp công ty hàng đầu trong nghề, trong hội giao lưu mỗi một công ty đều phải đưa ra một phương án công nghệ mới có thể trao đổi.” Người đàn ông đang nói, nhìn về phía Nhậm Giang Lâm nói: “Nói thật, lần đó chúng tôi đều rất rõ ràng, công ty Hạo Thiên vừa thành lập sở dĩ có thể đến hội giao lưu, nhất định là Nhậm thị ở sau lưng có được tài nguyên gì đó, trong nghề cũng không để ý như vậy, cho nên, đối với tình huống thế này, chúng tôi vốn không ôm kỳ vọng gì với công ty này, thậm chí hơn một số người trẻ tuổi còn mang theo ánh mắt kỳ thị,” Phải nói phần lớn người cũng nhìn không thuận mắt, cảm thấy dù cho người của Hạo Thiên vào, bọn họ cũng không thể nghe hiểu.
“Nhưng, khó có thể tưởng tượng, xuất sắc nhất hội giao lưu kia, vậy mà là Hạo Thiên.” Gilbert dường như nhớ đến tình hình hôm đó, lắc đầu thở dài: “Cậu Tiêu Việt kia đưa ra ba phương án công nghệ, là phương án có giá trị nhất ngày hôm đó, cũng là phương án khiến người kinh hãi nhất, đồ như thế, cậu ta lại không tiếc lấy ra… Thiên tài, cậu Tiêu để lại cho tôi ấn tượng quá sâu sắc, không, không chỉ là tôi, phải là tất cả mọi người có mặt khi đó…”
Ông Gilbert nói đến đây, Nhậm Giang Lâm đã đoán được suy nghĩ của Tiêu Việt, không nói những lời của những kẻ chướng mắt Nhậm thị rơi vào tai Tiêu Việt, Tiêu Việt sẽ phản ứng như thế nào, chỉ nói Tiêu Việt đến tham gia hội giao lưu, nếu hắn có được phương án công nghệ mà các doanh nghiệp còn lại đưa ra, dựa theo tính cách của Tiêu Việt, sẽ không ngồi hưởng là không tặng lại.
“Nhưng hôm đó cậu ấy đi rất vội, chưa kịp trò chuyện với cậu ấy. Về sau tôi bí mật điều tra cậu Tiêu Việt này, đã phát hiện…” Gilbert nói chuyện hôm đó, thở dài: “Tôi chỉ có thể nói, mọi người cứ nhìn đi, giá trị mà cậu ấy có thể tạo ra trong tương lai.. Khó mà ước lượng.”
“Đương nhiên, vì vậy tôi cũng phát hiện Công nghệ Hạo Thiên của cậu Nhậm khoảng thời gian trước phát hành một app di động, cũng vì tò mò, đã lấy ra nghiên cứu, cách sử dụng rất tiện lợi, mọi người không hiểu rõ cái nghề này, chắc không hiểu rõ ý tưởng tuyệt diệu và tính toán phức tạp liên quan bên trong, mới có thể làm cho app đạt đến mức độ như vậy. À, về điểm này, tôi phải xin lỗi với cậu Nhậm, chưa có sự cho phép đã tự nghiên cứu thành quả của công ty.”
Có thể khiến ông chủ của YR nói ra lời này, đã là sự khẳng định rất lớn, không nói giám khảo ở đây khiếp sợ, ngay cả Nhậm Giang Lâm cũng giật mình…
“Cho nên trước khi mọi người quyết định, nếu tôi được mời làm giám khảo, xuất phát từ nghề của tôi, tôi vẫn phải giải thích phần này ra, không thì dự án trí tuệ được đề xuất cũng chỉ là đề xuất mà thôi, đương nhiên không chỉ cậu Tiêu Việt, nhân viên kỹ thuật của Công nghệ Hạo Thiên, sau đó chúng tôi cũng đã tiếp xúc, đều rất khá, tôi tin Nhậm thị có năng lực làm ra một dự án tốt.”
Gilbert nói dứt lời, giám khảo cũng không khỏi nói nhỏ nghiên cứu thảo luận.
Nhậm Giang Lâm vẫn luôn im lặng thấy thế vẫn lên tiếng, “Đầu tiên rất cảm ơn sự khẳng định của ông Gilbert về Công nghệ Hạo Thiên, nhưng có điểm tôi nhất định phải nói rõ, cậu Tiêu đúng là nhân tài đặt biệt nhất tôi từng gặp, nhưng rất lấy làm tiếc, cậu ấy cũng không phải nhân viên của công ty tôi, hội giao lưu lần đó, cậu Tiêu đưa ra ba thành quả nghiên cứu của bản thân, là cậu Tiêu chính trực mà không phải do chúng tôi gợi ý. Trước mắt công ty đã kết thúc hợp tác với cậu ấy. Lần nữa cảm ơn ông Bode đã khen ngợi cậu ấy.”
Một vị giám khảo nước E nghe vậy, hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết những điều này, đã tỏ rõ anh Nhậm rất chân thành, nhưng, tôi muốn hỏi nếu Nhậm thị lấy được dự án, không biết cậu Tiêu này…”
Chưa nói hết lời nhưng mọi người đều hiểu ý tứ trong đó.
Gilbert nghe vậy cười nhìn Nhậm Giang Lâm, “Chắc là có thể hợp tác đúng không? Tôi nghe nói cậu Tiêu Việt là người yêu của cậu Nhậm?”
Lời này vừa nói xong người trong cuộc đều thốt lên kinh ngạc.
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, không nhịn được cười lên: “Tôi không thể chắc chắn có hợp tác hay không, khoảng thời gian gần đây cậu Tiêu bơi bận, tôi nghĩ chắc cậu ấy không rảnh, nhưng sáu tháng cuối năm nay Công nghệ Hạo Thiên sẽ mở rộng quy mô trên phạm vi lớn, tôi có thể cam đoan đến lúc đó Hạo Thiên sẽ dốc toàn lực phục vụ cho dự án.”
Ba ngày sau dự án được quyết định giống như hợp tình hợp lý, cũng nằm ngoài dự đoán.
Mang theo dự án về nước, Nhậm Giang Lâm chuyển máy bay đến thẳng Thành Đô, chuyến bay bị trễ hai tiếng, hai giờ sáng mới đến sân bay, Tiêu Việt lái xe đi đón người.
Chỗ đưa đón trống trải, ngoài trừ cảnh sát tuần tra, chỉ còn lại Tiêu Việt đứng ở đó, cũng không biết đã đợi bao lâu.
Trong lòng Nhậm Giang Lâm xúc động, tiến lên ôm chặt lấy người yêu, thấp giọng nói: “Sao em không tìm chỗ ngồi xuống?”
Ôm lấy Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt cười nói: “Không phải em sợ anh không tìm thấy em à?”
“Tiêu Việt… Anh yêu em…”
Hiếm khi nghe thấy lời nói thẳng thắn của Nhậm Giang Lâm, dù mặt dày như Tiêu Việt, mặt cũng đỏ lên, “Chậc chậc chậc, về nước đã đến tìm em, nhớ em đến nhường nào hả?” Ôm Nhậm Giang Lâm, vui đến mức miệng cũng không khép lại được, “Lần này anh định ở lại Thành Đô mấy ngày?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười nói: “Anh Tiêu, mấy năm nay anh chưa bao giờ nghỉ phép.”
Tiêu Việt ngẩn người.
“Việc nên xử lý gần như xử lý xong rồi, anh chuẩn bị cho mình nghỉ phép một tháng, không biết anh Tiêu có vui lòng để anh làm phiền một tháng không.”
Nghe được một tháng, trong lòng Tiêu Việt đã vui nở hoa rồi, hôn mạnh lên môi Nhậm Giang Lâm, câu trả lời của Tiêu Việt lọt ra từ cánh môi dán vào nhau.
“Đừng nói một tháng, em ước gì anh làm phiền cảm đời!”