Cô là Đồng Húc Hòa! Là anh trong lòng quỷ! Là cô gái anh vĩnh viễn cũng không có thể đụng chạm.
Ủ dột, anh chậm rãi cầm lấy phong thư kia, rõ ràng nghĩ đến nhét vào trong sách, nhưng là khi anh lấy lại tinh thần, phong thư đã ở trong tay anh bị vò thành một đoàn……
Đồng Húc Hòa dõi theo anh, tổng cảm thấy anh giống như đang giận cô.
Hai ngày nay, Đường Tắc An để Trần tẩu lưu lại chiếu cố, không cho phép cô lại thức đêm trông anh, điều này làm cho cô có cảm giác suy sụp, hơn nữa anh ngay cả bữa tối cũng ở trong phòng ăn cơm, còn dặn Trần tẩu không được cho bất luận kẻ nào ầm ỹ anh, tựa hồ bỏ qua chính là không nghĩ muốn nhìn thấy cô, hại cô hai đêm khổ sở lại lo lắng ngủ không yên.
Buổi sáng hôm nay, anh rốt cục đi ra khỏi phòng, xem ra bệnh tình đã muốn tốt hơn nhiều, trừ bỏ sắc mặt còn có điểm hơi tái, cả người nhưng thật ra rất có tinh thần.
Chính là từ lúc anh đi ra đến bây giờ, thập phần chung, anh đều không có liếc nhìn cô một cái.
"Đường tiên sinh, cậu hôm nay muốn đi công ty a?" Trần tẩu hỏi.
"Ân, nghỉ ngơi năm ngày, một đống công việc chờ tôi xử lý." Anh đem cặp tài liệu sửa sang lại cho tốt, đi đến bàn ăn ngồi xuống, mở báo ra đọc.
Tờ báo thật to vừa vặn ngăn trở mặt anh.
Đồng Húc Hòa nhìn ra được anh không muốn cùng cô nói chuyện, cũng không hy vọng cô quấy rầy hắn, vì thế nhẹ nhàng buông bánh, đứng dậy nói:"Tôi ăn no, anh dùng từ từ."
Trần tẩu nhìn bữa sáng trên bàn hoàn toàn như cũ là không chạm qua, lập tức hô nhỏ:"Cô lại chưa ăn, tiểu thư, hai ngày này bữa sáng cô cũng không ăn, như vậy không được a!"
Đường tắc đặt tờ báo xuống, trừng mắt nhìn cô,"Vì sao không ăn bữa sáng?"
"Tôi…… Không đói bụng……" Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Không đói bụng? Làm sao có thể không đói bụng? Có phải hay không làm sao không thoải mái?" Anh nhìn thẳng vào mặt của cô, mới phát giác cô bắt đầu có điểm tiều tụy.
Như thế nào? Rõ ràng kêu Trần tẩu lưu lại chiếu cố anh, vì làm cho cô nghỉ ngơi nhiều, vì sao cô ngược lại mệt mỏi thành như vậy?
"Không có." Thật muốn nói làm sao không thoải mái, hẳn là để trong lòng đi! Cô tưởng.
"Kia mang bữa sáng đi học ăn cũng tốt……" Trần tẩu đề nghị.
"Không cần, ở trường học nếu đói bụng, tôi sẽ đến nhà ăn mua này nọ, hơn nữa bạn học có khi cũng sẽ mời tôi ăn bánh bích quy điểm tâm……" Vì làm cho Trần tẩu an tâm, cô đành phải thuận miệng nói.
Đường Tắc An đột nhiên mặt trầm xuống, toát ra một câu:"Quan tâm mời em ăn điểm tâm, là vị kia bạn học Tạ đi?"
"A?" Cô ngẩn ngơ, chuyện này liên quan gì đến Tạ Tường Nghị?
"Em không ăn bữa sáng, là vì đi học ăn điểm tâm hắn thay em chuẩn bị rất ngon sao?" Anh hừ lạnh.
"Không phải……" Cô lăng lăng lắc đầu.
"Quên đi, có lẽ người ngoài đưa bữa sáng có vẻ ngon miệng hơn, tùy tiểu thư thôi, Trần tẩu." Anh mặt lạnh lùng châm chọc, căn bản không chú ý tới khẩu khí của khẩu khí có bao nhiêu đả kích.
Đồng Húc Hòa giận đỏ hốc mắt, cô cái gì cũng chưa làm, lại rước lấy một chút chỉ trích, anh rốt cuộc đối cô làm sao không hài lòng?
Áp chế lửa giận, cô dỗi ngồi trở lại bàn ăn, nắm lên bánh, từng ngụm từng ngụm nhét vào miệng, nhét vào toàn bộ miệng chật ních vẫn không dừng tay.
"A? Tiểu thư!" Trần tẩu kinh hô.
Anh đem báo chí quăng đi, thò người mình qua bắt lấy tay cô khiển trách:"Em làm cái gì vậy?"
Cô bỏ tay anh ra, tiếp tục nhét bánh vào miệng, thẳng đến yết hầu bị tắc, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trướng thành màu tím.
"Mau nhổ ra!" Anh kinh hãi rống to, kéo cô lên nhằm phía thùng rác đi đến, đè thấp đầu của cô, vỗ vỗ lưng của cô.
"Khụ khụ khụ……" Thẳng đến khi đem toàn bộ bánh trong miệng phun rớt ra, cô mới liều mình ho khan thở.
"Em điên rồi! Quả thực ở hồ nháo!" Anh vừa tức vừa vội, xoa lưng của cô vẫn không nhịn được mắng to.
Cô ghé vào thùng rác không kham nổi đến, bả vai hơi hơi co rúm.
"Có hay không như thế nào? Tôi xem xem……" Anh nâng cằm của cô lên, muốn xác nhận cô có hay không có việc gì, lại phát hiện hai hàng lệ trên mặt cô, cả người ngẩn ngơ, tâm trầm xuống rất nhanh rất nhanh.
Cô ủy khuất trừng mắt nhìn hắn, nói cái gì cũng không nói.
Không tự giác, Anh đem mặt của cô ấn tiến trước ngực, thấp giọng tự khiển tránh "Tốt lắm, là anh sai lầm rồi, đừng khóc." Vừa rồi anh là phát cái gì thần kinh mới có thể nói những lời ngây thơ thế này? Anh ninh mi, đối chính mình phiền chán trong đầu không hiểu vì sao đã giảm xuống. Cố ý tránh mặt không tiếp xúc với cô hai ngày, như thế nào tâm vẫn là giống nhau hỗn loạn?
Cô lẳng lặng dựa vào anh, nghe tiếng tim đập nặng nề của anh, hai ngày qua cảm giác không thoải mái nháy mắt liền biến mất.
"Đến, lau cái mặt, nên đi trường học." Anh kéo cô, rút ra giấy lau mặt, chà lau nước mắt trên mặt cô.
Trần tẩu ở một bên nhìn, vừa bực mình vừa buồn cười thì thào tự nói:"Thật là, không biết sự tình còn tưởng rằng cô dâu mới nổi giận cãi nhau đâu!"
Đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên mở ra, một thân lệ Lí Thụy Vân mang theo cái chìa khóa cùng bữa sáng, trực tiếp đi đến.
"Tắc An, em đến xem anh, bệnh của anh có hay không……" Cô đang hoan hỉ nói to, nhưng nhìn thấy tình huống ở trong phòng khách liền kinh ngạc thanh âm im bặt.
Đường Tắc An sống một mình, trong phòng lại có một cô gái cùng một người trung niên tựa như cha mẹ, mà anh, chính là nắm vai của cô gái vì cô lau lệ