Cùng anh ở một chỗ trong khoảng thời gian này, cô chưa từng khoái hoạt……
"Tổng giám đốc, cần phải đi, Lí tiểu thư còn đang chờ anh thử lễ phục." Giang thư ký đi vào phía sau anh thúc giục.
Anh ngẩn ra, thu lại tâm tư, hơi nhíu mi, xoay người đi hướng xe, cước bộ có phần nặng nề, nhưng lại kiên quyết.
Hiện tại, việc duy nhất anh làm được vì Đồng Húc Hòa, chính là cắt đứt ràng buộc giữa cô và anh.
Anh cùng Lí Thụy Vân kết hôn, sau đó, làm cho Đồng Húc Hòa hoàn toàn quên anh.
Cũng làm cho chính mình hoàn toàn hết hy vọng.
Đường Tắc An muốn kết hôn!
Đồng Húc Hòa ngây ngốc nhìn tin tức trên máy tính, không có biểu tình, cũng không có phản ứng, tâm, sớm đau đến chết lặng.
Trần tẩu không cho cô biết, giấu đi báo chí mấy ngày nay, nhưng là Trần tẩu không biết, tin tức trên máy tính so với báo chí còn nhanh, còn chi tiết hơn.
Hơn nữa, tập đoàn Thịnh Đường coi như là đại tập đoàn tài chính lớn trong nước, truyền thông đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cố gắng đem gia thế của Đường Tắc An cùng Lí Thụy Vân nhất thanh nhị sở*, lớn hơn nữa là miêu tả hôn lễ này sẽ có bao nhiêu long trọng, bao nhiêu xa hoa……
*nhất thanh nhị sở: phân tích rõ ràng chi li từng chút.
Trong tin tức còn có ảnh chụp nam nữ nhân vật chính mặc thử lễ phục cưới sang trọng dắt tay nhau cùng xuất hiện, thoạt nhìn tựa như vương tử cùng công chúa, môn đăng hộ đối, cũng thực…… Xa xôi.
Kia không phải thế giới của cô, một khắc này cô càng hiểu, cô cùng Đường Tắc An trong lúc đó có bao nhiêu khác biệt.
Cho nên, anh không thể yêu nàng, cô cũng không dám yêu anh.
Run run đem màn hình (máy tính) đóng lại, cô ghé vào trên bàn học, sớm đã bị đau đầu, giờ càng thêm không khoẻ.
Di động ở một bên đột nhiên vang lên chuông báo có tin nhắn, cô chậm rãi ngẩng đầu, cầm lấy di động, là tin nhắn của Tạ Tường Nghị gửi đến.
Bạn có khỏe không? Có cần hay không tôi đi cùng bạn?
Trong mắt cô hiện lên một đám sương, Tạ Tường Nghị thật là một nam nhân thân thiết mà tốt bụng, vì sao cô không thể yêu thương cậu ấy? Vì sao…… Lại tự mình chuốc lấy cực khổ đi yêu thương một người không nên yêu?
Đang muốn trả lời tin nhắn nói cô không có việc gì, nhưng cô lại theo thói quen tính ấn vào hộp thư dự bị, sau đó, chính mình liền giật mình.
Hộp thư dự bị đã lưu trữ đầy mà cô không dám gửi đi, người nhận đều là Đường Tắc An.
Đường Tắc An đưa cho cô di động này, muốn cô có việc thì gọi cho anh. Nhưng cô chưa từng gọi cho anh, chỉ ở trong di động lưu lại một số tin nhắn, sau đó lại giữ nguyên, chưa bao giờ lôi ra.
Trên thực tế, những tin nhắn này nội dung đều giống nhau, chỉ có ba chữ –
Em yêu anh.
Ba chữ này, cô vĩnh viễn không thốt lên được thành lời, chỉ có thể lẳng lặng khóa ở trong điện thoại, không thể nào gửi đi.
"Đường Tắc An, Đường Tắc An……" Cô đối với di động, nhỏ giọng gọi, nhớ kỹ, thanh âm đều là vô tận tưởng niệm.
Đột nhiên, như là đáp lại cô, chuông cửa vang lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu, tâm đột nhiên nhảy dựng.
Đã trễ thế này, là ai tới? Chẳng lẽ…… Là anh sao?
Kích động lao ra khỏi phòng, đi ra phòng khách, cô dùng sức mở cửa chính ra, lập tức ngây dại.
Không phải anh…… Là Lí Thụy Vân!
"Thật có lỗi, đã trễ thế này còn quấy rầy, bất quá tôi là đến tặng đồ." Lí Thụy Vân nói xong đi vào phòng khách.
Cô đóng cửa lại, bất an phỏng đoán lí do Lí Thụy Vân đến.
"Tắc An nhưng lại đem này gian phòng ở này tặng cho cô, anh ấy đối với cô thật đúng là tốt đến thế nào, tốt đến làm cho tôi ghen tị nha!" Lí Thụy Vân nhìn quanh này gian phòng cao cấp hơn năm mươi mét vuông, phát ra thanh âm chậc chậc.
Cô không dám tiếp lời, lẳng lặng ngồi ở một bên.
"Tôi nói cho anh ấy, đối với một nữ nhân quá tốt, là thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, cho dù là nữ nhân mới mười tám tuổi." Lí Thụy Vân xoay người, lợi hại nhìn thẳng cô.
Cô chột dạ co quắp cúi đầu, tổng cảm thấy hôm nay Lí Thụy Vân nói nhiều đến chuyện này.
Chẳng lẽ…… Cô ấy đã phát hiện cái gì sao?
"Tắc An thu dưỡng cô, thuần túy là thuận tình đã gặp cô, cô nếu biết cảm ơn, không nên làm ra những chuyện phiền toái khiến anh ấy khó xử. Cô còn trẻ, về sau sẽ gặp được rất nhiều nam nhân tốt, không cần vội vã đem tình cảm định vị, sau đó xả ra một đống sự tình……" Lí Thụy Vân nói thẳng.
Cô thân mình chấn động, Lí Thụy Vân quả nhiên đã biết……
"Tuy rằng Tắc An cũng chịu ảnh hưởng từ cô, tâm tình có chút lay động, bất quá anh ấy nói với tôi, kia chính là anh ấy nhất thời bị mê hoặc, hiện tại anh ấy đã thanh tỉnh, cho nên quyết định cùng tôi kết hôn."
Đường Tắc An đối cô chính là nhất thời mê hoặc sao? Nụ hôn cuồng nhiệt kia, ánh mắt thâm sâu, chính là mê hoặc a……
"Anh ấy kỳ thật rất hy vọng cô tham dự, lại không tiện tự mình đến mời, cho nên bảo tôi đến một chuyến, đem thiếp cưới giao cho cô……" Lí Thụy Vân nói xong theo bao da lấy ra thiếp cưới, đưa cho cô.
Sắc mặt cô khẽ biến, Đường Tắc An muốn cô tham dự tiệc cưới của bọn họ?
"Cô hãy đi! Chúng tôi cần sự chúc phúc của cô." Lí Thụy Vân ra vẻ hào phóng.
Trừng mắt nhìn thiếp cưới khoa trương lóe sáng đến chói mắt, cô thật lâu không thể đưa tay ra tiếp nhận.
Vì sao muốn như vậy? Vì sao lại đem miệng vết thương đã lâu của cô xé rách ra? Anh biết rõ cô sẽ chịu không nổi, biết rõ…… Này căn bản chính là khổ hình……
"Người giám hộ của cô muốn kết hôn, cô không thể vắng mặt đi? Hơn nữa, anh ấy thu dưỡng cô, chữa khỏi mặt cho cô, lại cấp cho cô đi học, làm cho cô nhiều như vậy, cô không thể tự mình đến vì anh ấy mà chúc mừng sao?" Lí Thụy Vân đến gần cô, chờ cô nhận lấy.
Người giám hộ! Đúng vậy, Đường Tắc An là người giám hộ của cô, anh đã vì cô làm rất nhiều, cô nếu không đi, sẽ không đúng với anh.
"Được…… Tôi sẽ đi." Cô đem thiếp cưới nhận lấy, thấp giọng đáp ứng.
"Tôi đã giúp cô đặt một bộ lễ phục tốt, ngày mai sẽ đưa tới cho cô, cho nên chuyện trang phục cô không cần quan tâm." Lí Thụy Vân cười có chút biến hoá kỳ lạ.
"Cám ơn." Ngay cả quần áo cũng giúp cô chuẩn bị tốt, xem ra cô không thể không đi.
"Tốt lắm, tôi phải đi rồi, chúng ta hôn lễ gặp lại."
Lí Thụy Vân rời đi, lưu lại cô một mình thống khổ mở ra thiếp cưới, nhìn hai người thành một đôi ở bên trong thiếp cưới, tâm địa rối rắm đau đớn.
Cô sẽ đi tham dự hôn lễ của anh, nếu, đây là anh hy vọng……
Nhưng, đây sẽ là lần cuối cùng cô nghe anh an bài, một lần cuối cùng.