Theo ngăn kéo lại xuất ra một phần tư liệu điều tra, trên đó viết lại hết thảy về Đồng Húc Hòa, bao gồm ngày tháng năm sinh cùng cuộc sống trưởng thành trong mười bảy năm.
Đồng Húc Hòa, khi anh nhìn đến của khuôn mặt của cô, nghe đến cô gặp được cô, anh mới bắt đầu điều tra bối cảnh của cô, rốt cục xác nhận người bị trọng thương năm đó của Đồng gia là một tiểu cô nương, chính là cô. Anh nghĩ đến cô đã chết, không nghĩ tới cô vẫn còn sống, sống sót, chờ đưa anh chế tài……
Anh mới hiểu được, anh nghĩ đến bí mật của anh đã đi qua, không nghĩ tới sự tình căn bản còn không có đi qua……
Vĩnh viễn không qua được……
"Cho nên, anh là vì chuộc lỗi mà thu dưỡng Đồng Húc Hòa?" Lí Thụy Vân ở biết được tiền căn hậu quả sau, vẫn một bộ khó có thể tin.
"Đúng vậy, anh nợ cô ấy nhiều lắm. Mười năm nay, cô ấy sống rất khổ, hiện tại anh có thể làm, chính là bằng mọi cách giúp cô ấy tìm hạnh phúc về……" Anh cứng rắn nói.
"Hạnh phúc? Anh tính làm cho cô ấy hạnh phúc như thế nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ chiếu cố cô ấy cả đời?" Lí Thụy Vân kinh ngạc nghi hoặc trừng mắt nhìn anh.
"Không, dù không ở bên anh vẫn chiếu cố cô ấy, chờ cô ấy trưởng thành, anh sẽ cấp cho cô ấy một khoản tiền, cấp cô ấy một ngôi nhà tốt, sẽ giúp cô ấy tìm một người chồng tốt đáng tin cậy……" Đây là kế hoạch của anh.
"Phải không? Nguyên lai anh là nghĩ như vậy……" Lí Thụy Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Cô ấy có quyền được hưởng một cuộc sống tốt, mà anh, chính là muốn đem hết thảy thuộc về cô ấy, đều trả lại cho cô ấy."
"Em đã hiểu, nếu đây là tâm nguyện của anh, em sẽ giúp anh." Cô còn thật sự nói.
"Em sẽ giúp anh?" Anh sửng sốt một chút.
"Đúng vậy, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, cảm giác tội lỗi trong lòng anh mới có thể biến mất, đúng không? Cho nên anh yên tâm, em cũng sẽ hảo hảo đối đãi cô ấy, cũng tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào……" Cô còn thật sự hứa hẹn. *nghe đã thấy gian*
"Cám ơn em……" Anh thực cảm kích cô chẳng những không đi tố giác anh, ngược lại còn tiếp nhận rồi giúp anh bù lại tội lỗi đã phạm phải.
"Cảm ơn cái gì? Em thật cao hứng khi anh đem tâm sự giữ kín nhiều năm nói cho em, trước kia anh không nói nhưng cuối cùng em cũng cảm thấy anh thật tâm sự với em, hiện tại em rốt cục hiểu được vì sao……" Cô nói xong chủ động ôm trụ anh.
"Thụy Vân……" Anh phản ứng giống như máy móc đưa tay ôm cô.
"Anh biết không? Kết giao lâu như vậy, đây là lần đầu tiên em cảm thấy có thể gần sát tâm của anh, cũng có vẻ hiểu biết anh……" Cô ở trong lòng anh mỉm cười.
Anh đột nhiên giật mình, không biết vì sao, nghe cô nói như vậy, đáy lòng lại có điểm trầm xuống.
"Nhưng là, Tắc An, anh phải đáp ứng em, dù cảm thấy áy náy như thế nào, cũng không có thể đối Đồng Húc Hòa quá tốt, tuy rằng cô ấy mới mười bảy tuổi, nhưng chung quy vẫn là một nữ nhân, điều này sẽ làm em ghen tị……" Cô đột nhiên đưa ra yêu cầu.
"Ghen tị?"
"Đúng vậy, em sợ anh sẽ không cẩn thận yêu thương cô ấy, hoặc là…… Cô ấy sẽ yêu thương anh……" Cô hừ nhẹ.
"Em nói bậy bạ gì đó? Loại sự tình này tuyệt đối không thể phát sinh!" Anh cứng ngắc bác phỏng đoán buồn cười của cô.
"Không có khả năng sao? Trên đời này rất nhiều chuyện đều rất khó nói……" Cô theo dõi anh, trực giác phụ nữ nói cho cô biết, vẫn là không thể khinh thường.
"Không, anh cùng cô ấy trong lúc đó, tuyệt đối không thể có chuyện gì." Anh giống như đang cảnh cáo chính mình, nói được như chém đinh chặt sắt.
Tuyệt đối không thể có chuyện gì……
Buổi sáng cùng Lí Thụy Vân nói chuyện, giờ phút này hồi tưởng lại, kia bốn chữ lại có vẻ như là nói dối.
*4 chữ là chỉ dòng trước đấy, viết tiếng Trung thì là 4 chữ nhưng dịch ra tiếng Việt thì hơn 4 chữ*
Anh là làm sao vậy? Ngực vì sao lại bởi vì chính mình nói những lời này mà trở nên trầm trọng?
Anh đối với Đồng Húc Hòa, chính là cảm giác áy náy đi? Hẳn là…… Chính là như vậy đi?
Kinh ngạc nhìn tư liệu cá nhân của Đồng Húc Hòa trong tay, nghĩ rằng: Làm cho Lí Thụy Vân biết ngược lại lại tốt, cô sẽ giúp anh nhắc nhở, đừng vượt tường. *Cái này Mit chém, cv viết là đừng lướt qua giới*
Nhưng là, anh lại khó tránh khỏi lo lắng cô có thể hay không ở trước mặt Đồng Húc Hòa giữ mồm giữ miệng?
Anh không nghĩ làm cho Đồng Húc Hòa biết nhiều lắm, nói anh ích kỷ cũng tốt, nói hắn nhát gan cũng được, tóm lại, anh không hy vọng Húc Hòa lại chịu một lần thương tổn nữa, càng sợ cô sẽ chịu không nổi kích thích do chân tướng này mang đến. Hiện tại cô, thật vất vả mới dám bước ra khỏi bóng tối, đang muốn đi lên con đường có ánh sáng bằng phẳng, anh không cần bóng ma quá khứ lại quấy nhiễu cô, cũng không cho bất luận kẻ nào bán trụ cô, nhất là chính anh……
Đem mảnh giấy cắt từ báo cùng tư liệu thả lại ngăn kéo, đồng thời, anh cũng đem tâm tư của chính mình bỏ vào, cùng nhau khóa lại.