• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện
Đành rằng Tống Tử Ngôn bị đối xử như thế cũng thấy hơi sương sướng, nhưng nói sao đi nữa thì hắn vẫn là người nắm tiền lương của tôi, vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, sau này tôi lại mất đi chỗ dựa, thế nên đành phải bước lại gần bàn: “Bác sĩ, tổng giám đốc chúng cháu nhìn ốm thế rồi, bác có thể qua đó khám trước rồi hẵng trở lại hưởng thụ quốc túy không ạ?”
Ông bác sĩ lơ đễnh khoát tay: “Yên tâm đi, không chết được đâu. Nó còn chưa nôn mà, đợi thổ huyết rồi hẵng khám cũng chả sao.”
Tôi bực mình: “Bác làm bác sĩ mà thế à? Có phải bệnh anh ấy càng nặng thì bệnh viện này càng thu được nhiều tiền thuốc hơn không? Người mặc blouse trắng như bác sao lại có kiểu suy nghĩ đó?!”
Ông khẽ cười liếc mắt qua nhìn Tống Tử Ngôn, rồi lại đảo mắt nhìn tôi một cách kỳ quái: “Cháu gái đây nói không lọt tai tẹo nào đâu a, ta làm thế này không phải như cháu mong muốn sao?”
“Cái gì mà bảo như cháu mong muốn? Cháu không cho bác khám bệnh hay sao?!”
“Ông nội, ông đừng có bày trò nữa!” Vị bác sĩ kia vừa định nói, Tống Tử Ngôn đã nặng nề lên tiếng ngắt lời.
Ông…ông nội? Tôi quay đầu lại nhìn Tống Tử Ngôn, rồi quay qua bên kia nhìn vị bác sĩ đang nhàn nhã nhòm tôi, lập tức đổi sắc mặt. Tôi xẹt người qua đỡ lấy chén trà trong tay ông, nở nụ cười siêu nịnh nọt: “Ông à, để cháu rót cho ông thêm chén nữa.”
Ông bác sĩ tự tiếu phi tiếu nhìn tôi: “Cháu gái đúng là rất thú vị, nể mặt cháu, ta sẽ qua khám cho cái thằng cháu nội xấu xa kia.”
Rồi cầm lấy ống nghe ung dung đắc ý đứng lên.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tính cách ác liệt của Tống Tử Ngôn từ đâu mà ra rồi. Đây đúng là gen di truyền đó!
Tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn Tống Tử Ngôn hết bị bắt há miệng rồi bị banh mắt, kế đó nữa là đo huyết áp rồi tới đo nhịp tim, trông chả khác nào con cá nằm trên thớt bị người ra lật qua lật lại tới hơn nửa tiếng lận. Mà trông cái mặt ông nội hắn rõ ràng là vui tới chết, còn mặt Tống Tử Ngôn thì càng lúc càng xanh mét, thế nhưng vẫn rất nhẫn nại không nổi giận, sức chịu đựng quả nhiên là đáng nể. Mãi tới khi ông cụ hứng khởi đưa cho tôi một tờ giấy, bảo: “Cháu gái này, đợi lát nữa dẫn nó qua bên phụ khoa làm siêu âm nhé.” Tống Tử Ngôn mới cười lạnh nhắc nhở: “Lần trước về nhà, cháu còn nhớ trên bàn có một bình hoa tam sắc đời Đường phải không ạ?” [1]
Ông cụ rùng mình, vội vàng nói: “Kiểm tra xong rồi, là bệnh loét dạ dày tái phát thôi.”
…Quả nhiên con hơn cha là nhà có phúc.
Nhưng mà loét dạ dày á? Loét dạ dày?!
Ba chữ như ba trái núi to vật đè lên đầu tôi.
Tôi còn nhớ hồi xưa, mẹ tôi hăng say miệt mài chơi mạt chược lâu ngày mà tích thành bệnh, trong đó có bệnh loét dạ dày, ngày đó tôi còn nhỏ, chỉ nhớ mẹ phải nằm viện tới N ngày. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi là lúc bà về nhà, không còn cái cảnh cả bàn ăn đều một màu đỏ, món nào cũng không được nấu cay khiến tôi rất hậm hực! Lúc ấy tôi còn quá nhỏ, với chuyện ăn uống không được như ý thì hậm hực lắm. Mỗi lần như thế, mẹ tôi đều đeo bộ mặt lạnh như băng buông một câu: “Thức ăn cay kích thích lên mặt vết loét, làm lượng acid trong dạ dày tăng lên.”
Thức ăn cay kích thích lên mặt vết loét, làm lượng acid trong dạ dày tăng lên.
Câu này thốt ra chữ nào chữ nấy đều nặng tựa ngàn cân, nói cách khác, bệnh loét dạ dày của Tống Tử Ngôn tái phát lần này đều do công của tôi.
Vốn dĩ việc làm đã không thể giữ được, có cơ hội để biểu hiện thật tốt thì lại khiến tổng giám đốc vào phòng cấp cứu. Lần này chắc chắn là không còn đường thoát rồi, có lẽ còn phải bồi thường chi phí khám chữa bệnh cho người ta nữa…Càng nghĩ càng thấy quẫn, viền mắt tôi đỏ lên.
“Tần Khanh.” Tống Tử Ngôn nằm trên giường khám cất tiếng gọi, tôi đành ngẩng đầu lên nhìn.
Vẫn là đôi mắt trầm tĩnh như nước lúc ăn cơm tối, chỉ khác là đáy mắt lóe lên tia vui mừng kỳ lạ, hắn nhìn cặp mắt sưng đỏ của tôi, nhẹ nhàng cầm tay: “Đừng sợ, tôi không sao đâu.”
Tôi chớp đôi mắt hoe đỏ: “Thật chứ?”
Tống Tử Ngôn mỉm cười: “Thật.”
Nhìn sắc mặt hắn thế này thì chắc không có việc gì đâu, bỗng nhiên sực nhớ ra công ty mình đã mua bảo hiểm ọi người rồi, thế nên tôi vững dạ, cũng cười toe toét lại với hắn.
Hắn cười với tôi, tôi cười với hắn, mọi người cùng cười mới thật là vui.
Giữa lúc bầu không khí vui vẻ tưng bừng, một khuôn mặt già nua xuất hiện, ông cụ lò dò đi vào, cười tủm tỉm hỏi thằng cháu: “Cháu trai, chừng nào về nhà đó, để ông còn báo trước cho chúng nó.”
Tống Tử Ngôn tới ngước mắt lên nhìn cũng không thèm, hạ giọng nhắc nhở: “Bình hoa tam sắc đời Đường…”
Chỉ trong nháy mắt, ông cụ đã biến mất khỏi phòng cấp cứu, nhanh như chớp giật.
Nếu bệnh của Tống Tử Ngôn tái phát vì lỗi của tôi, thì tôi nào có thể mặt dày vô lương tâm mà bỏ đi được. May là hắn không phải phẫu thuật, chỉ cần nằm viện truyền dịch đôi ba ngày là được. Tôi ngồi bên cạnh hầu hạ, trong phòng bệnh có TV, đúng lúc chiếu phim giờ vàng, tôi dán mắt vào coi phim của tiểu thái gia [2]. Đương lúc bị tiểu thái gia chọc cho ngoác miệng ra cười thì màn hình bỗng nhiên chuyển thành bộ phim Đài Loan ái tình sướt mướt.
Tôi quay đầu lại nhìn thủ phạm đang cầm điều khiển TV, nhăn mày hỏi: “Sếp chuyển kênh làm gì?”
Hắn nhìn chăm chăm vào màn hình: “Tôi thích coi phim này.”
“Nhà anh làm gì có TV, làm sao coi phim được cơ chứ?!” Đây rõ ràng là hành vi bắt nạt người, xâm phạm tới lợi ích cá nhân!
Hắn không thèm chuyển mắt nhìn: “Bộ phim này tôi vừa xem đã thích.”
Tức! Tôi tức nhưng không dám nói! Chỉ có thể vừa tức vừa xem phim với hắn, trong bộ phim, nữ diễn viên chính mang khuôn mặt nửa đau thương nửa phẫn nộ, bi thương nhìn thằng vào nam diễn viên chính, gào lên: “Anh nói! Anh nói! Anh nói đi! Tại sao lại có thể đối xử với tôi như thế?!” Nam diễn viên chính cau mày, trong mắt tràn đau đớn: “Em nghe anh giải thích đã!” Nữ diễn viên chính vốn dĩ muốn người ta giải thích thì giờ lệ rơi đầy mặt, hai tay bịt chặt lấy tai, điên loạn lắc đầu: “Tôi không nghe! Tôi không nghe! Tôi không nghe!”

Đôi bên im lặng, tôi lẳng lặng lén nhìn Tống Tử Ngôn có vẻ đang chú mục vào màn hình.
Ngồi rồi ngồi, mệt mỏi cả ngày trời rồi, tôi nằm gục đầu xuống cạnh giường thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng, Tống Tử Ngôn cũng thức dậy, tôi chạy xuống tầng một mua bữa sáng. Tôi và hắn ngồi ăn đối diện nhau, cái bàn nhỏ đặt trên giường bệnh đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, hai chúng tôi ngồi xếp bằng, giống như đang ngồi bàn sưởi trên giường vùng Đông Bắc [3]. Tôi đùa đùa: “Tổng giám đốc, em thấy chúng ta cũng giống hai vợ chồng trong nhị nhân chuyển phết đấy.” [4]
Khóe miệng hắn nhếch lên: “Thế à?”
Lại là ánh mắt thâm trầm đó, bỗng nhiên tôi thấy hơi choáng váng, bầu không khí tự dưng mờ ám hẳn lên. Chắc tôi có bệnh gì đó rồi, không khí vừa mềm xuống một cái là chân tay cứ như đồ thừa, chẳng biết phải để vào đâu, mà đối tượng gây nên lại là Tống Tử Ngôn…Nhất thời thấy cả người rét run lên…Giả vờ nhìn xung quanh để trấn tĩnh lại, tôi cười ngu: “Hề, tổng giám đốc, trời hôm nay hình như hơi âm u há, ha ha, ha ha ha ha .”
Tống Tử Ngôn chậm rãi uống một hớp sữa đậu nành, rồi mới từ từ nói: “Đó là vì cô không bật đèn.”

Giờ tôi mới phát hiện ra hôm qua mình tự tay tắt đèn phòng, hôm nay quên mở…đúng là xấu hổ quá.
“Phụt.” Tiếng cười phì từ ngoài cửa truyền vào, tôi nhảy xuống giường mở tung cửa chính, một bóng người mất đà ngã vào. Hóa ra là ông nội Tống Tử Ngôn, tôi vội vàng đỡ dậy, phủi phủi bụi đất vô hình trên áo: “Ông cẩn thận một chút.”
Tống Tử Ngôn lạnh lùng nhìn ông cụ: “Ông tới làm gì?”
——————
[1] bình hoa tam sắc đời Đường: là loại đồ gốm rất thịnh hành đời nhà Đường, gồm có ba mày cơ bản là vàng, trắng, xanh
[2] tiểu thái gia: là nickname của diễn viên nam Trương Dịch
[3] bàn sưởi: là loại bàn sưởi đặt trên giường, rất phổ biến ở vùng Đông Bắc
[4] nhị nhân chuyển: là một loại hình nghệ thuật hát, múa, diễn trò gồm có hai người, 1 nam và 1 nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK