Một giọng nói cao vút vang lên bên tai tôi: Tần Khanh, mày không phải là người duy nhất!
Nhìn căn nhà sang trọng lộng lẫy, rồi sờ sờ lại cái túi tiền lép kẹp của mình còn đúng năm trăm tệ, nước mắt tôi bắt đầu chạy vòng quanh: xã hội ngày nay, nam nữ thực sự là bất bình đẳng quá đáng!!!
Tôi vừa sụt sịt, vừa nhanh chóng thu dọn mấy thứ đồ linh tinh vào trong túi xách, vội vàng chuẩn bị chạy trốn lần thứ hai, vừa đi tới cửa, Tóc Vàng đã đè lên cánh cửa, dẩu môi hỏi tôi: “Câu cô vừa nói đó là có ý gì?”
Tôi đờ ra :”Câu nào?”
Tóc Vàng hơi hạ mắt, mặt vẫn cứng đơ như cũ: “Thì cái câu gì mà bị ấy ấy đó đó.”
Tôi nghĩ một lát: “Là câu cậu đã bị anh ta ấy ấy rồi á?”
Tóc Vàng nghiêm mặt: “Tôi muốn nghe cả câu cơ.”
Tôi mò mẫm: “Ấy…không phải cậu đã bị anh ta ấy ấy rồi chứ?”
Cậu nhóc lắc đầu: “Còn thiếu.”
Tôi tiếp tục mò: “Cậu…không phải cậu đã bị anh ta ấy ấy rồi chứ?!”
Giọng Tóc Vàng trầm xuống: “Không phải thế.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, tôi nổi giận!
Chị đây giờ đang muốn chạy cho nhanh, ai rảnh rỗi mà đứng ở đây chơi trò đoán đoán mò mò mò mò đoán đoán chứ?! Tôi dùng sức đẩy cậu ta ra: “Cậu tránh ra cho tôi!” Tóc Vàng bất ngờ nên bị xô sang bên, tôi vội vàng mở cửa chạy ra, vừa mới xuống được hai bậc đã quay đầu lại nhìn, Tóc Vàng đang đứng cạnh cửa, đầu cúi thật thấp, trên mặt còn vương chút đau đớn.
Vốn dĩ định quay lại dặn dò Tóc Vàng đừng nhiều lời mách lại với Tống Tử Ngôn, nhưng thấy cậu buồn như thế, tôi cũng không nói gì.
Thực ra tôi rất hiểu nguyên nhân vì sao cậu đau khổ như thế, là một người đàn ông, lại bị người khác phát hiện bí mật “đi cửa sau” của mình, tâm trạng chắc chắn sẽ đau khổ thấp thỏm khôn nguôi. Nhìn gương mặt thanh tú non nớt dễ bị bắt nạt đó lại pha lẫn nét đau khổ như bây giờ, tôi không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài một cái: cái đồ Tống Kim Quy hạ lưu nam nữ đều vơ, đúng là cái đồ ma quỷ chuyên gây nghiệp chướng
~~Vội vàng bắt taxi quay lại trường, vừa vào phòng ký túc xá đã phát hiện Tôn Vân Vân mấy hôm trước chuyển ra ngoài tìm việc làm đang ở trong phòng, hơn nữa còn khóc nức nở, Tiêu Tuyết ngồi cạnh liên tục dỗ dành.
Nói thật, tôi với Tiêu Tuyết chẳng thích Tôn Vân Vân, cô ta ăn nói khó nghe mà đối xử với người ta cũng chẳng ra gì, ai chỉ cần dùng một tý nước của cô ta là mặt đã dài ra như bố của lừa rồi, nhưng nhìn cặp mắt mọng nước, trong lòng tôi cũng quýnh lên, vội vàng chạy qua hỏi: “Làm sao thế?”
Tôn Vân Vân chỉ cúi đầu khóc nức nở, tôi cũng chẳng phải người vô ý vô tứ, chỉ đứng cạnh đưa giúp khăn mặt, khăn giấy gì gì đó. Đợi tới khi cô khóc mệt, tôi đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Tuyết, hai đứa lẳng lặng đi ra khỏi phòng.
Ra ngoài hành lang, tôi mới vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hả?” Tôn Vân Vân là người khó gần gũi, nhưng bề ngoài tuyệt đối cứng rắn như kim cương, bốn năm học chung, tôi chưa từng thấy cô ta khóc.
Tiêu Tuyết giải thích: “Hôm đó không phải mùng một tháng năm à, công ty nó tổ chức đi du lịch.”
…Giống tôi.
“Sếp nó cũng đi theo.”
…Tình tiết cũng giống.
“Bọn họ cùng đi uống rượu, Tôn Vân Vân bị đồng nghiệp chuốc rượu nên uống nhiều lắm.”
…Tôi thì chẳng ai chuốc rượu cho, tự mình uống nhiều.
“Lúc nó về phòng nghỉ thì lão sếp không biết xấu hổ kia cũng đi vào theo nó, tính làm chuyện đó với nó…”
Tôi đổ mồ hôi, hỏi: “Vậy sếp nó có làm được không?”
Tiêu Tuyết nổi giận: “Lão ta dám à! Lão đang vuốt ve hôn hít thì Tôn Vân Vân đã tỉnh lại, chạy vội ra ngoài, lúc nó ở trên tàu đã gọi điện thoại, xin tao ra đón nó, nó khóc từ sáng tới tận giờ, nói ra là lại thấy tức rồi.”
Nó nói rồi nhìn tôi bằng ánh mắt như phun ra được lửa tới nơi, bình thường con gái nói chuyện với nhau, ai cũng muốn có đồng minh, cùng chung sở thích hoặc cùng chung mối thù, nhưng chuyện lần này có hơi khác, Tôn Vân Vân đã khóc suốt một ngày trời rồi, còn tôi thì tới một giọt nước mắt cũng chưa đổ xuống, liệu mình là loại không biết xấu hổ là gì không ta…dưới ánh mắt sáng quắc đòi sự đồng tình của Tiêu Tuyết, tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lảng sang chuyện khác: “Vậy bây giờ tính sao đây mày?”
Tiêu Tuyết bực bội thở hắt ra một cái: “Việc làm có thể không cần, tao nhổ vào! Con m* nó, may là cái lão cầm thú đó ở thành phố XX, không thì phải tìm mấy người tới bí mật xử lý lão, lão sờ vào tay thì tao cắt tay, lão dám hôn vào miệng thì tao rạch mồm lão ra!”
Tiêu Tuyết đã từng kể cho tôi nghe chuyện về gia đình nó, nhà nó toàn những người hơi đầu gấu một chút, anh trai nó là điển hình nhất của dân đầu gấu, tuy nó đã chú tâm vào học, không như thế, nhưng mưa dầm thấm đất, thỉnh thoảng cũng nổi máu lên, lúc này chính là lúc máu đầu gấu của nó nổi lên cao nhất.
Nhưng tôi chẳng có tâm trí nào mà bái lạy Tiêu Tuyết, chỉ thầm nghĩ tới cảnh Tống Tử Ngôn sẽ bị người ta xử lý…chính là bị thiến đó….
Hồi trước trong một quyển sách có viết, tính chịu đựng của phụ nữ hơn đàn ông rất rất nhiều, điều này đã được Tôn Vân Vân chứng minh hết sức rõ ràng. Sáng sớm hôm sau, cô ta đã khôi phục lại được khí thế bừng bừng vốn có, chúng tôi đều hiểu nhưng không nói ra, vẫn sống với nhau như cũ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Tuyết xin nghỉ ba ngày, Tôn Vân Vân lên mạng gửi sơ yếu lý lịch, còn tôi thì như rùa đen rút đầu ẩn núp, ba đứa cứ đóng đô trong phòng như thế đợi tới hết kỳ nghỉ dài ngày mùng một tháng năm. Tôi đặt riêng một nhạc chuông cho Tống Kim Quy, sợ nghe thấy, rồi vẫn muốn được nghe thấy, kết quả là chẳng nghe thấy lần nào cả…
Ngày chậm rãi qua đi, trong lòng tôi cũng dần dần thừa nhận, rốt cuộc mình đã bị hắn ăn sạch sẽ mất rồi…
Lại nghĩ tới chuyện giờ này hắn đang ôm một người không phải là tôi, hoặc là người nào đó không phải Tóc Vàng mà phong lưu khoái hoạt viết câu đối, tôi lại càng uể oải hơn…
Hôm đó, đương lúc uể oải thì bị Tiêu Tuyết dựng dậy, tôi thều thào hỏi: “Gì đó mày?”
Nó mở xoẹt ra một tấm áp-phích, phía trên là một ngọn đèn mù mịt, giữa cảnh ấy là một đôi nam nữ dựa lưng vào nhau, một người ngẩng đầu nhìn trời, một người cúi đầu nhìn đất, cả hai đều buồn khổ. Cạnh đó là hai hàng chữ được viết theo lối chữ thảo: [nhất sinh nhất đại nhất song nhân, tương tư tương vọng bất tương thân]. [1]
Ảnh này, thơ này thật cảm động, rất cảm động. Nhưng vừa nhìn thấy dòng chữ bên cạnh đó nữa, tôi 囧.
Tình yêu Bạch Mao Nữ.
Biên kịch, Tần Khanh.
= =
Rõ ràng là chuyện đã xưa như trái đất rồi, nhưng sao lúc nào cũng thấy rất nghệ thuật, rất thú vị ta!
Tôi hớn hở lăn lăn lăn thì bị Tiêu Tuyết kéo lại: “Tối nay bọn mình ăn cơm nhanh một chút còn qua coi diễn tập nữa!”
“Kịch bản mày cũng xem qua rồi, còn coi diễn tập làm cái gì?” Bình thường nó đâu phải là người nhiều chuyện như thế đâu.
“Mày thì biết cái gì?! Báo trường đã đăng chuyên đề này được mấy kỳ rồi, hôm nay có phóng viên phỏng vấn mày ở hậu trường ấy.” Tiêu Tuyết vui vẻ xốc tôi ngồi dậy.
Lúc tới hậu trường tôi mới hiểu, Tiêu Tuyết muốn đi theo là để coi tôi làm trò cười.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh một góc, cô bé học khóa dưới cầm sổ ngồi đối diện, còn có một thằng nhóc đàn em thỉnh thoảng lại ngồi xuống đứng lên chụp ảnh tôi, thêm vào cái mặt như đang coi khỉ làm xiếc của Tiêu Tuyết, cả người tôi cứng đơ ra.