Nhưng nhìn em gái phóng viên kia có vẻ đang rất cảm động, lúc tôi gặp viền mắt hãy còn hơi đỏ đỏ. Vừa biết tôi là biên kịch thì đã vội vàng cầm chặt tay tôi lắc qua lắc lại đủ mười phút, khiến tôi nhất thời có cảm giác trên đầu mình đang tỏa hào quang.
Nhắc nhở cậu nhóc chụp ảnh đi cùng mình xong, cô bé cũng chịu cầm bút sổ lên, bắt đầu hỏi nghiêm túc: “Chị Tần, vở kịch do chị viết kịch bản chưa được diễn nhưng đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều sinh viên trong trường, những sinh viên nữ đã từng tới xem qua buổi diễn tập đều nói rằng, vở kịch này đã khiến họ phải tự hỏi lại chính mình, rốt cuộc cái gì mới là tình yêu? Yêu và đau khổ có phải luôn đi đôi với nhau như bóng với hình? Là vì yêu nên mới ngược hay vì ngược nên mới yêu? Nếu như tình yêu chỉ là sung sướng và êm ả thì có còn là tình yêu không? Không biết với những câu hỏi này, chị Tần có ý kiến gì không.”
Tôi ngồi trước mặt cô bé, chân tay chẳng biết nên làm gì, đành phải vân vê góc áo: “…Những câu hỏi cao thâm thế, chị thực sự chưa từng nghĩ đến.”
Mắt cô bé phóng viên lóe lên: “Vậy xin hỏi chị, rốt cuộc Bạch Mao Nữ với Hoàng Thế Nhân là yêu nhiều hơn hận, hay hận nhiều hơn yêu?”
Tôi nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời: “Không thì…em đi hỏi cô ta thử coi?”
Cô bé lại chuyển sang chuyện khác: “Vậy chị có thể đưa ra một chút phân tích về Hoàng Thế Nhân được không?”
Chuyện này đơn giản, tôi đáp: “Là tên biến thái.”
Cô bé nhìn tôi rồi đơ người ra, khóe miệng hết nâng lên rồi lại hạ xuống, cô để quyển sổ xuống, bắt đầu hỏi tôi mấy câu dễ hơn: “Bi kịch trong vở kịch bỏ qua một bên, theo chị, bi kịch lớn nhất trong cuộc sống hiện thực này là gì? Hoặc là câu nói nào khiến chị cảm thấy khó có thể kìm nén nỗi bi thương nhất?”
Vừa nhắc tới, tôi cũng chợt có cảm giác buồn thương, lông mày nhíu chặt, hạ mắt xuống, một lát sau mới ngẩng đầu lên, ngập ngừng: “Có, có bốn chữ.”
“Bốn chữ gì?”
“Tiền tiêu không đủ.”
“Phụt!” Tiêu Tuyết phì cười, cậu em chụp ảnh cũng cười. Tuy lời vừa nói ra là lời thật tâm của tôi, nhưng hàm ý trêu chọc thì chắc ai cũng nghe ra được, nội dung vở kịch là chuyện tình yêu xưa như trái đất rồi, thế mà cô em này còn moi ra đâu lắm chuyện thế, tôi ngồi chán muốn chết. Nhưng cô bé ấy còn không phát hiện ra, lát sau còn nhẹ nhàng nói: “Chị Tần, chị thật hài hước.” Nói xong còn nắm tay tôi: “Chị, chị cứ yên tâm, buổi diễn tối nay nhất định sẽ thành công, tới lúc đó em nhất định sẽ dành cho chị một điều ngạc nhiên bất ngờ.”
Với loại nữ sinh viên suốt ngày chỉ biết chìm đắm trong cảnh phong hoa tuyết nguyệt như thế này mà nói, đừng nói là ngạc nhiên bất ngờ, ngạc nhiên kinh hãi cũng có thể không chừng, nhưng tôi vẫn thân mật nắm tay lại, ra dáng một đàn chị thân thiện dễ gần, rồi tiễn cô bé ra ngoài.
Người vừa đi xong, mặt tôi quay về với vẻ nhăn nhó như vừa ăn phải hoàng liên [1], Tiêu Tuyết còn không quên nói móc: “Được hoan nghênh dữ quá ha.”
Vở kịch diễn lúc sáu giờ, tới khí ấy tôi mới biết cái gì gọi là được hoan nghênh. Trong ngoài hội trường chật ních người, tôi đứng trong hậu trường nghe tiếng vỗ tay cùng những tiếng nức nở. Không cần nói, lần này lớp trưởng lớp tôi làm rất hoàn hảo. Nam diễn viên chính mặt vốn đã như khúc gỗ rất lạnh lùng, nữ diễn viên chính mặt không biểu cảm được coi là thản nhiên, hai người đóng vai này đặc biệt hợp, còn kèm theo âm nhạc, thật đúng là gạt nước mắt người coi.
Tôi len lén vén bức màn sân khấu nhìn ra bên ngoài, nữ chính đang quỳ trên sân khấu cầu xin: “Tại sao anh không buông tha tôi?”
Nam chính lạnh lùng cười: “Tôi ở thiên đường thì em phải theo tôi lên thiên đường, tôi ở địa ngục cũng sẽ kéo em xuống cùng. Tôi biết em không yêu tôi, nhưng tôi có chết cũng phải bắt em chết theo.”
Đám sinh viên nữ ngồi dưới thổn thức sụt sùi, coi không chớp mắt, đám con trai còn lại thì mặt đứa nào đứa nấy như khỉ ăn ớt. May là trong khoa này tới 80% là nữ, 20% còn lại có sếp bé là nữ, nếu không phải bị sếp bé lôi đi coi thì chắc chắn kịch vừa diễn đã chạy tới lột da tôi rồi.
Tiêu Tuyết đang lấp ló bên kia thăm thú tình hình cũng gọi qua: “Tần Khanh, lần này mày nổi tiếng thật rồi, cả hiệu trưởng cũng tới!”
“Hiệu trưởng?!” Tôi kinh ngạc, đây không phải chỉ là chương trình do sinh viên tự tổ chức thôi à? Sao lại có người ở trên xuống? Tới thì tới, sao tự nhiên lại là người đức cao vọng trọng, chỉ cần nhắc tới đã khiến dân tình xôn xao như hiệu trưởng?!
Tiêu Tuyết chỉ chỉ: “Đó, ở giữa hàng ghế thứ ba dưới khán đài kìa.”
Tôi nhìn theo tay nó, một bà già làm tóc xoăn, đeo cặp kính nửa gọng, gương mặt hiền hòa mà uy nghiêm như trong bức ảnh trên bảng thông báo của trường. Tôi sụt sịt, chuyện của hiệu trường ngày nào ở trường cũng được nghe kể, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy người thật.
Đương nhìn ngó, tôi bỗng nhận ra một dáng người rất quen đang ngồi cạnh hiệu trưởng, cái cái cái áo choàng màu trắng ấy sao trông giống áo blouse của một ông bác sĩ quái gở hám sắc nào đó quá vậy…?
Sau mấy lần chăm chú nhìn, một luồng gió lạnh từ gáy chậm rãi thổi thốc lên, tôi cứng đờ người, từ từ chuyển tầm nhìn sang người đang ngồi cạnh người mặc áo blouse trắng…áo sơ mi sạch sẽ thẳng thớm…dáng người tuấn tú nho nhã…
Tống Tử Ngôn nhìn lên sân khấu không hề chớp mắt, hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt như khỉ ăn ớt của những đứa con trai trong hội trường, trái lại, trong mắt còn mang theo ý cười, dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn hơi nghiêng người, gật đầu với người ngồi cạnh mà tôi không nhìn thấy được, ý cười bên môi càng lúc càng sâu.
Tôi bắt đầu cảm thấy có luồng gió lạnh thổi qua lưng mình….
Giữa lúc đông cứng còn nghe tiếng lẩm bẩm của Tiêu Tuyết: “Tống Tử Ngôn tự nhiên lại ngồi cạnh hiệu trưởng, xem ra lời đồn là không sai, lão ấy quả nhiên là cháu nội của hiệu trưởng.”
Môi run run, tôi lui dần dần ra phía sau, muốn chuồn đi cho rảnh nợ, nhưng không biết bị ai đẩy sau lưng, trượt chân lảo đảo ngã lên trên sân khấu, tạo thành tư thế hạ mông xuống đất đầy tiêu chuẩn.
Tôi đứng dậy phủi phủi đất, hóa ra là kịch đã diễn xong, mấy diễn viên chính và đạo diễn vẫn đứng trên sân khấu. Còn người vừa đẩy tôi ra chính là cái em gái khóa dưới đã từng phỏng vấn tôi, giờ cô bé đang cầm micro, giới thiệu với khán giả: “Xin được giới thiệu với quý vị khán giả, đây chính là biên kịch của vở diễn ngày hôm nay, chị Tần Khanh khoa Tiếng Anh!”
Tôi không nghe được tiếng vỗ tay râm ran bên dưới, chỉ kinh hoàng nhìn Tống Tử Ngôn vừa chậm rãi vỗ tay, vừa nghiêng người sang nói gì đó với ông nội, đầu óc trống rỗng không biết nên làm gì. Cô bé kia cầm tay tôi dắt ra trung tâm sân khấu, tôi nhìn nụ cười ngọt ngào của cô ta mà khóc không ra nổi nước mắt, em gái ơi, cái ngạc nhiên vui sướng này của em đúng thật là có chút ngạc nhiên kinh hãi đó.
Nhưng hiển nhiên là tôi hãy còn đánh giá thấp sức chiến đấu của cô bé đó lắm, tiếp đó, cô ta lùi về phía sau, khoát tay thành động tác mời: “Xin quý vị khán giả hãy ột tràng pháo tay nồng nhiệt, cùng chào đón người bạn trai đầy tai tiếng của chị Tần Khanh, thư kí khoa tiếng Anh, thầy Lục Nhân Cổ!” [2]
Ối mẹ ôi, để tôi chết đi cho rồi!!!
Nhưng giữa những tràng pháo tay nhiệt liệt, cái tên thầy giáo đào hoa lăng nhăng kia đã lên sân khấu, đặt một tay lên vai tôi, tay kia giơ cao vẫy vẫy chào khán giả. Tôi thừa lúc không ai để ý, nhỏ giọng cằn nhằn: “Thầy ra đây làm gì?”
Anh ta thản nhiên: “Thế tôi không phải là bạn trai tai tiếng của cô à?”
Tôi lén đưa tay véo ột cái: “Thầy không sợ giá trị con người thầy tuột dốc không phanh à?!”
Anh ta thì thầm lại: “Giờ không phải giá trị con người cô đang tăng lên à? Cùng là người một nhà, tôi cũng đu theo có sao.”
= =
Tôi im lặng, lia ánh mắt xuống phía dưới sân khấu, Tống Tử Ngôn hai tay khoanh trước ngực, chăm chú nhìn hai chúng tôi, điều kỳ lạ là…nét cười trên miệng hắn càng lúc càng được khoét sâu…
Nhưng mà…nhưng mà có phải là khoét sâu quá rồi không, có phải là cái khoét sâu nới rộng này hơi hơi kỳ dị phải không…
Hơn nữa…rõ ràng là hắn đang cười, nhưng sao cả người tôi lại lạnh phát run thế này…
Tại sao…tại sao vẫn có một giọng rap đang nổi lên trong đầu:
Oh ~~ yeah ~ yeah~ Check on! Check on! Tần Khanh, mày chết chắc rồi, lần này mày chết chắc, mày phải chết chắc, mày chết chắc rồi à há chết chắc rồi…