Trác Long vừa lái con xe Mercedes trắng đến, Vi Hy cũng liền nhảy lên ngồi ghế phụ thắt dây an toàn, hưng phấn.
Bộ đồ quê mùa lúc nãy mà cô khoát trên người, giờ đã được thay thế vào một bộ đồ đen ôm bó sát không hở cũng không kín.
Quần đen trơn bóng ôm trọn đôi chân thon dài hoàn mỹ, chiếc áo hai dây cúp ngực cùng khuôn mặt trắng nõn được trang điểm tỉ mỉ sắc sảo càng làm sức quyến rũ của cô được nâng lên.
“Người đẹp, mau lái xe đến bar Larger nhà anh đi”.
Cô nghịch nghịch chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
Từ lúc đến Quân trạch cô cũng tắt điện thoại mà quẳng vào một góc, vì không có thời gian sài thì cũng là đã bị Vu Quân cho người ngắt kết nối với bên ngoài.
Cô đã được thả lỏng vài ngày trước nên hẳn là điện thoại cũng được kết nối lại.
Mở điện thoại lên, người đầu tiên cô gọi là Tịnh Nhã…!
– Mày gọi cho tao làm gì? *.
Có vẻ như bà ta đang ở một mình, giọng nói hơi có chút tức giận.
– Ài, dì Nhã.
Lâu rồi bà mới có cơ hội được tôi gọi điện hỏi thăm.
Sao lại cáu gắt như thế?”.
Cô cười nhạt, lên tiếng chọc tức.
– Mày, chính mày đã hại con gái tạo có đúng không? “.
Bà ta rống giận, từ lúc cô được gả qua Vụ gia tuy không nắm được tình hình
của Vi gia nhưng nhìn cái tính cách “đen ăn đen”, độc ác, tàn nhẫn của Vụ Quân thì cô liền đoán được Vi Linh Đan là người đầm cái cô Ninh Hinh gì đấy cũng không thoát khỏi chuyện này.
• Chậc, dì lại cứ thể gán tội lên người tôi mãi à? Chán không? –
– Mày đừng nói là mày không có liên can, Đan Đan đã nói cho tao biết cả rồi.
Cái đồ tiện nhân độc ác, đúng là một cái tiện nhân lớn sanh ra một cái tiện nhân nhỏ mà ở.
Tịnh Nhã chửi mắng.
Khuôn mặt Vi Hy trầm xuống khi nghe Tịnh Nhã chửi mẹ của mình.
– Bà dám chửi lại một lần không? “.
Giọng cô âm u đến cực hạn, hơi thở lạnh lùng như xuyên thấu toát ra khiến Trác Long ngồi bên cạnh cũng phải chảy mồ hôi.
– Sao tao lại kh…!*.
Lời còn chưa nói hết liền bị cô chen ngang.
“Bà nên nhớ, bây giờ tôi là Vụ đại thiếu phu nhân.
Có nhắm là chọc nổi không? –
Cô nhếch môi chỉ nghe thấy bên kia là một mảng im lặng, Vi Hy liền biết đây là tức đến nổi ứ cả họng.
Cô liền cúp máy, nhưng trước đó còn quăng cho bà ta thêm một nhát dao nữa.
– À, sau này nếu bà có nhìn thấy tôi ngoài đường cũng không cần chào đầu, tởm lắm ~
Trác Long ngồi kế bên có thể nói là nghe được mấy câu cô nói cùng với việc Tịnh Nhã mắng quá to nên cũng biết được chút chuyện.
Cô
“Này, người ta hôm nay quên đem thẻ rồi, có thể chăm chước được không?”.
Cô cố ý kéo một bên áo khoát da xuống thấp để lộ chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh hoàn mỹ.
Chỉ thấy hai tên bảo an yết hầu lên xuống bị cô quyến rũ đến ngây người một chút, môi hơi run rẩy nhưng vẫn quyết tâm đứng im không chịu cho cô vô.
Thấy không thể kì kèo được với hai tên này nên cô liền quay đi nhưng được mấy bước thì mắt cô lại sáng lên.
Yahh, chẳng phải Vụ Quân vài bữa trước dã quẳng cho mình một cái thẻ đen sao?
Cô liền hí hứng quay lại, móc trong túi áo ra chiếc thẻ đen có dấu hiệu của Vụ gia.
Cũng may là cô vẫn luôn để nó trong bóp tiền nên bây giờ có cái mà dùng.
Sau khi hai tên kia nhìn thấy chiếc thẻ đen quyền lực cũng thoáng giật mình nhưng nhìn thấy kí hiệu trên đó lại như ngã quy muốn khóc.
Ai mà không biết cả thành phố T này, có 5 chiếc thẻ đen, mỗi nhà Thượng Quan gia, Âu Dương gia, Vương gia mỗi nhà một cái.
Còn Quân chủ của bọn họ có hai cái, còn là được kí hiệu độc quyền, quyền lực nhất nữa.
Vậy mà cô gái này lại kẹp chiếc thẻ đó bằng hai ngón tay giơ đến trước mặt bọn họ.
Hai tên bảo an cười xuề xòa mời cô vào trong.
Khiến cho Trác Long đang vui vẻ xem kịch vui liền đứng hình, anh ta lại quên mất Vi Hy đang giữ thẻ của Vu Quân, có nó cô có thể đi đến đâu mà cô muốn trong thành phố Inày, ai lại dám cản chứ.
Đi vào trong những kí ức lúc cô bị Vi Linh Đan hãm hại đưa đến cho người đàn ông lạ mặt đó tại đây lại ùa về, khiến cô không vui nhíu mày..