Bỗng dưng Dạ Tử Long ngửa đầu cười lớn, đôi mắt dữ tợn nhìn những người phía dưới, tay rút ra một khẩu súng, hô lớn:
“Tất cả nghe lệnh, chuẩn bị giết bọn chúng cho ta”
Sau đó là rất nhiều bóng đen từ bên ngoài xong vào, nhiều…!rất nhiều sát thủ.
“Ông hẳn là đã dốc hết sức để tiêu diệt chúng tôi nhỉ?”.
Vi Hy cười rồi cũng từ trong túi áo lấy ra một khẩu súng hạng nặng được thiết kế tinh sảo riêng cho cô.
Vụ Quân và cả nhà anh ai cũng đều rút súng.
Vụ gia là ai chứ? Họ buôn bán vũ khí đấy, thì làm sao mà Lý Lam Anh cùng Vu Ngọc lại không biết dùng súng.
“Achraf nghe lệnh, tập hợp”.
Vi Hy giọng nói đầy quyền uy gầm lên.
Sau đó là vài bóng đen thoắt ẩn thoát hiện tiến vào, gồm có mười tên sát thủ tinh anh nhất cùng với Trình Dao, còn Châu Vân thì đang ở một nơi khác, sở dĩ lúc đầu cô không muốn hai cô bạn này tham gia vào chuyện của mình đâu nhưng hai đứa nó cứ một mực nằng nặc đòi đi theo.
“Còn em, còn em nữa”.
Từ đằng xa đã nghe thấy cái miệng chí chóe của Jenny, à đúng trong kế hoạch này cũng có một phần lớn công lao của Jenny, cô ấy chính là trung gian liên lạc thường xuyên giữa cô và Vu Quân mà không khiến cho Dạ Tử Long nghi ngờ.
“Tôi không có nói cho nó biết đâu”.
Trình Dao nhún vai, tỏ vẻ tôi không biết gì cả.
“Chỉ một mình em tới thôi, em tự nguyện hỗ trợ chị, chị Jessica”.
Jenny trên người khoác một bộ đồ thể thao, thoải mái lại cầm thêm một cây súng thật…!chẳng ra thể thống gì cả.
Vu Quân thì không cần nói chỉ việc phất tay, Trác Long cùng Trần Hạo đã dẫn một đội binh lớn bao vây tòa hành chính.
Tòa hành chính này tuy rất cao nhưng bị bỏ hoang làm sao thang máy còn hoạt động để đi lên, nên bọn họ hiện ở tầng trệt, người ở trong kẻ ở ngoài đồng như kiến, mỗi người đều cầm súng chỉa vào họ.
“Này, đội binh này cũng lớn thật đấy, biết vậy em cũng đã đem theo nhiều người đến rồi”.
Vi Hy cùng người Vụ gia tựa lưng vào nhau cười đùa với Vu Quân.
“Chẳng phải còn ở bên tòa bên kia sao?”.
Anh nói đầy ẩn ý.
Bống sau đó vài chục tên sát thủ phía Dạ Tử Long ngã uych xuống đất, tắt thở, trên trán còn ghim một cái lỗ máu nhỏ.
“Tại sao lại bắn vào người mình?”.
Dạ Tử Long tức giận gào qua bộ đàm.
Chỉ nghe thấy bên kia rè rè, sau đó một giọng nữ liền cất lên:
“Đúng là bắn tỉa, lực phòng ngự lại kém như vậy”
“Ây da, Vân nhà tôi thật lợi hại”.
Trình Dao cười đắc ý khoe lão chồng nhà mình.
Vài tên sát thủ bên Dạ Tử Long lại đổ ập xuống đất mà chết.
“Tất cả giết cho ta”.
Ông ta cầm chặt bộ đàm nghiến răng gầm lên.
Vu Quân rút cả hai khẩu súng bắn liên tục về phía người của đối phương.
Dáng người cao ngất, mạnh mẽ tay cầm súng, sắc mặt cương nghị, chỉ một từ thôi…!đẹp trai.
Xử lí bên mình, lâu lâu làm nhìn sang cảnh giác phía sau cho cô, cứ hễ tên nào có ý định giới sủng về phía cô, anh liền một phát bắn chết.
Châu Vân cũng đã ngừng bắn, tay bắn tỉa trong lúc hỗn chiến như vậy nếu ra tay sẽ là một điều tối kị, không biết là sẽ trúng người của mình khi nào, với cả cô còn đang lo cho cục cưng Dao Dao nhà mình.
Jenny đứng gần Trình Dao cùng Châu Vân để tiện cho việc hỗ trợ nhau tác chiến.
Trác Long thể lực mạnh mẽ, bắn súng cũng gọi là không tệ.
Còn Trần Hạo mặc dù chuyên môn là bác sĩ nhưng đồng thời cũng là bang chủ Wild Wolf nên cũng không phải dạng vừa.
Hai bên nổ ra xô xát, giao tranh kịch liệt, mùi thuốc súng lan tràn trong không khí.
Dạ Tử Long cùng Ninh Mặc đã trốn vào một góc nhìn tình hình có vẻ bất lợi cho mình.
Đáy mắt Ninh Mặc hiện lên tia tính toán, nở nụ cười nham hiểm..