• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Hai đứa vừa làm trò gì đấy hả???

Thằng con trai vốn tính công tử, xem trọng vẻ bề ngoài hơn bất cứ thứ gì, không kể là trước mặt ba mẹ, giờ lại bất cẩn phô bày ra diện mạo khó coi hết sức: quần áo thì nhăn nhúm, cài nút cũng cái được cái không, mặt mày thì cau có. Còn cô con dâu chẳng nói mà làm gì, đang có thai mà lần nào gặp mặt cũng thấy trên người toàn những thứ nhạy cảm. Chúng nó hoàn toàn là không thèm để tâm tới lời phu nhân lần trước, còn bắt bà phải đứng chờ mãi ngoài cổng mới thấy xuất hiện, rõ ràng cậy truyện H nên thả sức bung lụa, làm đủ thứ trò gây nhức nhối, không làm không chịu được mà. =”=

-Mẹ đã làm phiền hai đứa rồi sao?

-Không như mẹ nghĩ đâu, tại thằng bé dạo này quấy quá cứ đạp con mãi nên anh ấy mới xoa bụng cho con…

Từ vụ lần trước bị Ngô Khanh vu oan giá họa, lần này rút kinh nghiệm Dương Mẫn phải giải thích luôn, nói là chồng có lòng tốt muốn giúp vợ rồi người ta sẽ tự hiểu tiếp rằng chồng không kiềm chế được nên thế này thế nọ thế lọ thế chai bla bla bla các kiểu con đà điểu, túm gọn lại là cô hoàn toàn không có lỗi trong vụ này, tại chồng tại con, nếu tại vợ có chăng chỉ vì vợ quá chi là hấp dẫn hoy ahihi.

-Em dám nói là mình không hấp dẫn anh? – Ngô Khanh hắn rõ ràng ko có ý nhún nhường.

-Anh lại định đổ lỗi cho em chứ gì? – Cô cũng tuyệt đối không chịu thua vụ này.

-Là ai dám làm không dám nhận?

-Vậy anh có nhớ chính miệng anh nói với con rằng nhớ em, khó chịu, còn nói con ăn hại?

-Gì chứ? Nó nói con mình như thế sao?

Đúng như dự đoán, đả động tới đứa cháu đích tôn quả nhiên hút được thế lực hơn rất nhiều, chưa bao giờ thấy Ngô phu nhân nhìn quý tử của mình nghiêm trọng tới vậy. Ngô Khanh hận mình sơ hở để Dương Mẫn nắm được điểm yếu, cay đắng không biện minh được gì.

-Mẹ nghe việc con bé động thai, gọi tới bệnh viện thì nhận thông báo liền tới đây ngay coi tình hình mẹ con nó thế nào, hóa ra để tới nông nỗi này toàn bộ đều là ba nó không ra gì, thực sự là dùng phần dưới để suy nghĩ sao hả Ngô Khanh?

Rút cuộc thì cô con dâu kia là người như thế nào lại khiến thằng con trai lí chí của bà trước nay không màng hôn nhân gò bó lại một bước cả vợ cả con, giờ lại u mê tới mức dục vọng tầm thường cũng kiềm chế không nổi, hết lần này tới lần kia khiến bà thất vọng. Không lẽ lại vì hai tiếng “tình yêu”? Cái gọi là yêu tới cuồng si mất ý thức lại có thể ám lên người thằng con trai lạnh lùng vô cảm có tiếng của Ngô gia hay sao?

Lại nhìn vào bộ dạng mất hình tượng hiện tại của Ngô Khanh, phu nhân lớn hạ quyết tâm tuyệt tình, kéo phu nhân nhỏ về phía mình, một lời rạch ròi tất cả.

-Từ giờ cho tới lúc con dâu sinh cháu sẽ về nhà chính, đích thân ta sẽ chăm sóc cho hai mẹ con nó.

Ôi ôi ôi, cái gì vậy nè, Dương Mẫn có nghe nhầm không vậy nè? Người nào đó đang đứng ngay bên cạnh cô vừa nói sẽ đón cô về nhà với bả còn đích thân chăm sóc cho cô nữa sao, tức là cứu rỗi cô khỏi bàn tay ác quỷ Ngô Khanh kia??? Có thể vẫn bắt được cọp mà lại không phải chui rúc khổ sở trong hang cọp nữa sao, có thể tuyệt đến như vậy nữa sao? Con trai à, con thật vi diệu, thật vi diệu quá đi!!!

Dĩ nhiên ai đó từ lúc nào lại thành ra một mình một phe kiên quyết không chấp nhận sự cưỡng chế mang tính thiệt thòi cao tới anh như thế, nhưng lại nhận rõ tình thế bản thân lúc này mà kháng nghị nhất thiết phải hi sinh không ít tự trọng cao quý, tiến thoái lưỡng nan, làm cách nào cũng thấy không thể có lãi, chỉ đành cố gắng hết sức đừng để bị lỗ. Ngô Khanh anh đây là lần đầu tiên phải chịu xuống nước…

-Con biết lỗi của mình rồi, xin mẹ đừng làm như thế, con hứa sẽ kiềm chế, tuyệt đối không làm gì nguy hại tới cháu trai của mẹ, xin mẹ đừng có mang vợ của con đi mà.

Dương Mẫn toàn thân nổi da gà, biết tên cáo đó gian xảo mưu mô cũng không ngờ hắn thậm chí tự trọng danh giá cũng không màng, xem ra cô mà không thắng vụ này thì không những thua kiện mà còn bị xử phạt ngược lại, hậu họa thật không dám nghĩ tới sẽ kinh hoàng ra sao. Chết rồi chết rồi, phải dập khói ngay trước khi nó bắt thành lửa.

-Làm sao mà tin được, anh thề đi!

-Giờ này thề thốt ai mà tin chứ con dâu.

-Nhưng mà…

-Chính vợ còn không thể tin tưởng được chồng, mẹ thật tình hết cách với mày rồi.

Mẹ chồng con dâu lại kết hợp với nhau định đẩy anh qua một bên, Ngô Khanh biết thừa mẹ anh ko phải vì yêu thương gì con dâu mới làm thế, ý đồ thực sự của việc làm đó anh nhất quyết sẽ không để nó có cơ hội nhen nhóm. Lại vừa hay một công đôi việc, lần này anh chịu đựng làm đứa con bất hiếu một lần vậy.

-Mẹ muốn đưa cô ấy về nhà bỏ lại con một mình là để con không chịu được cảm giác cô đơn buồn chán mà ra ngoài tìm thú vui chứ gì. Cuối cùng nhân chứng vật chứng sẽ ép con phải li hôn, mục đích cuối cùng là như thế có phải không?

Quả nhiên vẫn là con trai bà tư duy luôn nhạy bén, nhưng lúc này bà không phải là muốn kiểm chứng điều đó. Trước mặt vợ mà nói thẳng thừng ra làm bà mất mặt như thế, nó thực sự đã quá si mê đứa con dâu tầm thường kia đến nỗi không coi trọng cả phụ mẫu nữa rồi. Bà tuyệt đối không thể bỏ qua!

Về phần Dương Mẫn, bàn tay đang ôm lấy cánh tay của mẹ chồng rơi xuống từ bao giờ. Hóa ra mẹ chồng vẫn là mẹ chồng, thượng lưu thì không thể là hạ lưu, làm gì có chuyện lại đối xử tốt với cô như thế. Hơn cả còn là người đã sinh ra tên cầm thú kia, thử hỏi hắn “thông minh tuyệt vời” như thế là giống ai chứ. Nhầm rồi, Dương Mẫn cô vì thiếu thốn tình thân bấy lâu nay mà đã đánh mất mình thực sự rồi.

Biết tình thế đang đẩy lên cao trào, Ngô Khanh vẫn không ngần ngại lấy lại khí thế trên nỗi đau của người khác.

-Mẹ hãy từ bỏ ý định của mình đi, làm vậy không những coi thường con dâu mà chính là coi thường cả con trai mẹ nữa đấy. Con…

-Con xin lỗi, con thấy trong lòng hơi khó chịu…

Dương Mẫn không thể chịu đựng thêm được nữa, cảm giác tổn thương mỗi lúc một ăn sâu khiến thứ chất lỏng quái ác nào đó sắp sửa trào ra tới nơi thúc bách bàn chân phải chạy trốn. Đây chính là cảm giác tưởng có thể thắng nhưng rút cuộc lại là thất bại thảm hại có phải không? Nhục nhã đến thế này, khó chịu đến thế này, đau đớn đến thế này… Nhưng vấn đề là tại sao cô lại có những cảm giác đó chứ, tại sao chứ???

Chỉ còn lại hai mẹ con. Phu nhân lớn không ngại ngần thể hiện thái độ.

-Vì con bé đó mà giờ con đang đối đầu với mẹ phải không?

-Mẹ đừng tự biến mình thành vai mẹ chồng phản diện như vậy, không hợp với người mẹ yêu dấu của con chút nào. Từ trước tới nay mẹ cũng chưa từng có ý can thiệp vào cuộc sống của con, cớ sao lần này lại làm con thất vọng thế này?

-Ai mới là người phải thất vọng ở đây? Nói thẳng ra là Mạc Hân có gì không tốt, mà cho dù không phải Hân Hân thì trên đời này thiếu con gái danh giá xứng với con hay sao? Mẹ chưa nhắc cái việc không bàn bạc gì với gia đình đã đùng đùng dẫn một đứa con gái không rõ lai lịch lại đang mang thai về nhà làm con dâu. Ba mẹ tôn trọng cuộc sống của con không có nghĩa con có thể muốn làm gì thì làm, không cần tới ý kiến ba mẹ thế nào. Ngô Khanh đáng tự hào của mẹ đã làm tất cả những điều không thể nào chấp nhận đó sao?

Người mẹ nào trở thành “mẹ chồng xấu xa” chẳng vì quá yêu thương con trai mình chứ. Ngô phu nhân cũng vậy thôi, toàn bộ yêu thương, tin tưởng, hi vọng đều chỉ có một người duy nhất để đặt vào là Ngô Khanh, trước nay nâng niu chiều chuộng có thể nói còn hơn thái hậu chăm công chúa. Tâm nguyện cả đời chỉ là chọn cho nó được một người phụ nữ hoàn hảo, xứng đáng, lại vừa hay có Mạc Hân điểm gì cũng vừa ý bà, ấy vậy mà tự nhiên ở đâu chui ra một đứa con dâu “bình hoa di động” nhưng cũng chẳng tới mức có sắc thì có thể bỏ qua mọi thiếu xót, không hiểu đã nắm được điểm yếu gì của quý tử Ngô gia lại khiến nó mê mẩn tới không màng cả tự trọng. Có thể không thất vọng, có thể không trở thành mẹ chồng phản diện như trong mấy bộ phim truyền hình được sao?

Trước biết bao suy tư trăn trở của người mẹ thượng lưu ấy, Ngô Khanhlại chỉ một lời ngắn gọn.

-Mẹ không thể chấp nhận hứng thú đầu tiên trong đời của con được sao?

Nhưng tại sao lại là hứng thú?



Mục đích của Ngô Khanh khi dám vạch trần người mẹ hết lòng vì mình như thế cũng chỉ vì muốn nhìn bộ dạng thê thảm lúc này của Dương Mẫn thôi, nhưng sao anh không thấy mãn nguyện chút nào, ngược lại những giọt nước mắt kia càng làm anh thấy khó chịu. Anh thực sự không hiểu cô trân trọng cái sự quan tâm giả dối của mẹ chồng kia đến vậy sao, thậm chí còn tổn thương đau đớn trước mặt anh. Cô ta không phải là đang diễn chứ?

-Anh nói đúng lắm, tôi trèo cao thì ngã đau, đã quá ảo tưởng về thân phận của mình rồi. Chỉ không ngờ tôi có thể mang ra làm trò vui của anh cũng có thể tiêu khiển giúp mẹ chồng, anh thấy tôi trở nên rẻ mạt như vậy đã hài lòng chưa?

-Nếu tôi nói là chưa hài lòng?

-Ngô Khanh anh là tên khốn, còn muốn tôi phải đau khổ tới thế nào thì mới thực sự hài lòng? Rút cuộc tôi có gì thú vị khiến anh chống đối cả mẹ mình cũng nhất quyết phải giữ tôi lại bên cạnh?

-Để xem nào, cũng chẳng có gì đâu, tôi chỉ là thích nhìn thấy cô phải khổ sở vì tôi, thế thôi.

Tên đốn mạt, cô thực sự muốn giết hắn. Câu trả lời rõ ràng luôn sẵn có và lúc nào cũng là như thế, sao cô còn vô ích nhiều lời với hắn. Dương Mẫn cô thực sự yếu đuối vậy sao? Ngu ngốc nảy sinh tình cảm với người nhà của hắn, cả đứa con trong bụng là máu mủ của hắn cũng đã nhẹ lòng nâng niu coi trọng, cô đã quên lí do tại sao lại tồn tại với danh nghĩa con dâu Ngô gia rồi sao, vì gì mà chịu hành hạ về mọi mặt cũng không chịu từ bỏ cũng quên cả rồi sao, sau này có khi lại yêu luôn hắn cũng không chừng. Kinh tởm, cô thấy bản thân thật hết sức kinh tởm mà.

Nhưng chính lúc này Dương Mẫn chợt nhận ra hiện tại không có gì có thể ảnh hưởng tới cô được nữa, hắn là kẻ khốn kiếp đã hại đời cô, gia đình hắn căn bản không bao giờ chấp nhận một người con dâu như cô, đứa con trong bụng đối với mấy người bọn họ cũng chẳng có chút giá trị vô hình lại sẽ thành niềm an ủi cuối cùng cho cô cố gắng, giờ mục đích duy nhất của cô còn không phải là trả thù rửa hận hay sao, tổn thương tiếp nối tổn thương càng không phải khiến cô hận càng thêm hận sẽ lại càng có thêm động lực mà tuyệt tình đối đáp với những kẻ đó hay sao?

Kẻ bị ép tới đường cùng chẳng còn gì để mất, dẫu đi nước cờ nào thì cũng chẳng thể hại nổi tới thân, Dương Mẫn không chút chần chừ gạt bay nước mắt, kiên quyết nhìn Ngô Khanh, rành mạch từng lời.

-Chúng ta hãy li hôn đi!

Cái này là Ngô Khanh anh bị đá đó sao? Cô ta dám… Anh đã từng nghĩ cô ta phải phản kháng thì mới có sức hấp dẫn, cô ta cũng không phải là ngoan ngoãn để bị anh dắt mũi, hết lần này tới lần kia cũng gian xảo bày trò làm nhục anh không ít, nhưng cách thức hai mặt một lời muốn chấm dứt trò chơi của anh thì hoàn toàn không có trong kịch bản, cô ta không thể nào có gan làm thế, càng không có quyền làm như thế!!! Bất mãn vô hình biến anh trở nên câm nín.

-Tôi chẳng thể đau khổ vì anh nữa đâu, bởi tôi mệt mỏi quá rồi.

Cô ta nói rằng không thể đau khổ vì anh nữa, đó không phải điều anh muốn!!!!!!!

-Tại sao chứ? Cô mệt mỏi tới nỗi không thể đau khổ nữa, dù cho tôi có làm gì???

-Đúng thế, dù anh có làm gì đi chăng nữa, tôi không còn đủ sức nữa rồi, tôi…

Đoán được Ngô Khanh sẽ phản ứng gay gắt nhưng Dương Mẫn vẫn không tránh khỏi giật mình khi hai vai bị bám chặt, lực hai tay có lẽ đang tỉ lệ thuận với cảm xúc dữ dội trong hắn, tuy rất đau nhưng cô lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hắn nổi điên lên như thế nghĩa là cô đối với hắn vẫn còn giá trị, hơn nữa coi bộ còn giá trị hơn cô nghĩ, nhớ cái lúc hắn trở thành đứa con bất hiếu với mẹ cũng không chịu buông tha cô, chẳng cần biết hắn “tha thiết” mình như vậy vì điều gì nhưng cô sẽ cung kính tôn trọng “nỗ lực bất chấp” đó mà cho hắn ê chề thảm bại.

Không hề biết rằng bản thân đã mất toàn bộ cảnh giác mà rơi vào bẫy của Dương Mẫn, Ngô Khanh nộ khí xung thiên, sắc diện u ám hết sức.

-Ai cho phép cô làm như thế? Ai cho phép cô dám từ bỏ trò chơi này? Muốn li hôn sao? Cô đã quên mất rằng thứ cô muốn sẽ là thứ không bao giờ tôi cho nó xảy ra à? Muốn rời khỏi tôi??? Đừng bao giờ mơ tưởng tới điều đó!!!

Những lời hắn nói vẫn tàn ác như vậy. Nhưng Ngô Khanh à, lần này anh tính sai nước cờ rồi, sao lại có thể bất cẩn để lộ ra thứ mà anh khao khát như thế, bởi cũng như anh, tôi cũng sẽ không bao giờ cho phép anh có được điều anh muốn.

Không nhìn thấy ánh mắt kia căm phẫn như mọi khi, lại nhận ra bản thân có điều gì đó bất ổn trong tâm trí, Ngô Khanh hất bỏ Dương Mẫn, lạnh lùng quay đi. Thật không tin bàn tay nào đó lại to gan kéo cánh tay anh giữ lại.

-Tại sao…

Giọng nói cô ta cớ sao lại nức nở? Quay lại nhìn cớ sao lại thấy sự yếu đuối đáng thương? Trong lòng anh phải chán ghét cớ sao lại dao động? Anh cũng muốn hỏi tại sao nữa…

-Tại sao sau tất cả… chỉ có anh là người cần tôi…? Tại sao chứ?

Cô ta than khóc như một đứa trẻ, rồi ôm chặt lấy anh, giống như cái lúc bị ngã trước đó, tuy không có máu nhưng nước mắt nước mũi bám dính lên áo anh kinh gớm lại chẳng nguôi đi được bất ngờ mà nao núng.

-Cô… cô đang làm cái gì vậy hả?

-Tôi có thể hiểu anh làm tất cả là vì anh cần tôi chứ không phải một ai khác không?

-Con điên này, tôi đã nói đừng tự cao quý hóa bản thân như thế cơ mà.

-Ngô Khanh anh là đồ ngốc, sao có thể chửi người ta là con điên chứ.

-… – Cái giọng nhõng nhẽo chết tiệt của cô ta là thế quái nào???

-Vậy mà anh lại ham muốn con điên này, còn không phải là đồ ngốc?

Đẩy cô ra ta, anh cáu tiết không phải do bị chửi là đồ ngốc mà bởi cô ta dám thay anh nói này nói nọ, anh nghĩ gì muốn làm gì tới lượt cô ta thao túng hay sao, con điên ấy rõ ràng ngu quá hóa liều rồi, nếu cứ còn tiếp tục đưa đẩy nữa e rằng… anh cũng sẽ bị lây cái sự ngu của cô ta mất…

Mới chỉ vài giây không để ý thôi mà đối phương đã suýt chút thoát y trước mặt anh, cái sự chủ động điên rồ này khiến anh hoàn toàn ko hiểu nổi, mà đã không thể hiểu thì vô cùng bức bối khó chịu, vô hình chẳng nhận ra được sự hấp dẫn mà đối phương cố tình kích thích.

-Cô thực chất là loại phụ nữ dễ dãi như thế này sao?

-Tôi vì ai mới trở nên dễ dãi? Lúc trước tôi với Trần Hạ một chút cũng chưa từng vượt qua giới hạn vậy mà với anh tôi thậm chí còn không kiềm chế nổi mình. Anh nghĩ một đứa con gái sẽ dễ dàng để ai đó hành hạ mình như vậy sao? Nếu cô ta căm hận anh thì thà chết cũng không muốn ở bên cạnh anh đâu!

-Cô đang muốn nói mình là loại đã dễ dãi còn sợ chết?

-Đã coi thường tôi như vậy sao còn bất chấp không chịu buông tha tôi? Lúc nào cũng khiến tôi phải khó nghĩ, anh là tên khốn. Tôi đúng là giờ lúc nào cũng chỉ nghĩ tới anh, cả đời này cũng chỉ hận một mình anh thôi, Sở Khanh!!!

Có một điều Ngô Khanh không hiểu tại sao miếng ngon đã dâng tới miệng anh lại có ý muốn từ chối, đôi lúc con mồi chán sống muốn tìm tới kẻ đi săn xin được chết cũng tốt chứ sao, cũng đâu đến nỗi mất đi thú vị. Anh cứ đưa đẩy nãy giờ thật là có lỗi với cái danh “ba Ngô Sở” mà Dương Mẫn đặt cho rồi.

Anh kéo Dương Mẫn về phía mình, nâng cằm cô lên, ánh mắt nghiêm nghị.

-Hận tôi, còn dám nói không đủ sức đau khổ vì tôi?

-…

Bàn tay kéo cổ áo cô xuống để lộ ra bờ vai trắng mịn nõn nà, nụ cười anh lại ranh mãnh như thường.

-Tôi sẽ hiểu cô làm thế này là để nhắc nhở việc bị làm phiền khi nãy, nhưng nói trước từ sau đừng có chủ động như vậy nữa, tôi cảm giác như mình đã chọn nhầm người rồi. Cô…

Ờ thì nhầm người rồi, Dương Mẫn sao có thể chủ động hôn anh không báo trước lại còn tự nguyện 100% kiểu này, hơn nữa còn mạnh bạo quyết liệt hút sinh khí anh không thương tiếc. Ngô Khanh là ai sao giờ phút này lại phải phản kháng sự cưỡng ép từ một người con gái luôn bị anh ức hiếp???

-Con khốn cô…

-Anh ít nhiều cũng là ba của con trai tôi, coi như tôi đòi chút quyền lợi cho mình.

Hiểu theo nghĩa này chắc là anh sẽ dễ chấp nhận hơn có phải không?

Mới lạ, cảm giác lúc này mới lạ chết đi được. Có thể khiến anh thích thú như vậy bất luận thế nào Dương Mẫn cô ta cũng đừng hòng thoát khỏi anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK