Ngô Khanh khẽ vuốt lọn tóc trên vầng trán Dương Mẫn, không muốn đánh thức cô dậy vì sợ rằng sẽ biến mình thành cơn ác mộng trong ánh nhìn của cô. Hoàn toàn không muốn bản thân chỉ là cơn ác mộng với người con gái này.
Nhưng cuộc đời luôn thế, dù là ác mộng hay thậm chí có là giấc mơ tuyệt đẹp đến thế nào cũng có lúc phải thức dậy trở về với hiện tại.
Với Dương Mẫn, cô dường như vừa gặp thấy một giấc mơ đẹp và tiếc nuối vô độ khi phải thức dậy. Cô cảm nhận thấy giấc mơ có thể chính là sự thật bởi bằng chứng từ sự đau nhức của cơ thể và bởi cô cảm nhận thấy sự hiện diện của anh ngay ở bên cạnh mình. Cô chưa vội mở mắt mà chỉ mỉm cười lên tiếng để xác thực.
-Trần Hạ, là anh sao?
Đáp lại Dương Mẫn, chỉ là một giọng nói lạnh nhạt.
-Cái tên Trần Hạ có thể hay hơn Ngô Khanh sao?
Khí lạnh đột nhiên chạy khắp người, Dương Mẫn rùng mình mở bừng mắt nhìn. Sự lạnh lùng của người đó càng làm cô thêm kinh hãi đến từng thớ thịt.
Tại sao lại là anh ta? Tại sao lại không phải là Trần Hạ? Rõ ràng là đêm qua... Dương Mẫn hoàn toàn không còn dám nghĩ.
Nhìn vào cơ thể chỉ có mảnh băng thương ngang ngực của Ngô Khanh, Dương Mẫn bàng hoàng nhận ra bản thân cũng không một tấm vải che thân, cô vội ngồi bật dậy và kéo lấy toàn bộ chiếc mền che lấy cơ thể mình, mặc nhiên đã khiến Ngô Khanh ko còn gì cả ngoài tấm thân trần trụi (băng thương giờ còn giá trị gì sao?).
Ngô Khanh nhìn Dương Mẫn với ánh mắt lạnh băng nhưng cô hiểu nó đang có ý bất mãn. Không quan tâm, hoàn cảnh hiện tại của cô đáng lo ngại hơn là việc anh ta bị cướp đi cái mền che thân. Nhưng mà Dương Mẫn cô không thấy ngại???
Nhìn nhau ba giây, Ngô Khanh bất ngờ trả đũa bằng hành động kéo roạt chiếc mền trên người Dương Mẫn, lẳng xuống sàn. Giờ thì cả hai đã trở về thời tiền sử. +_+
Dương Mẫn trợn mắt nhưng rồi cái thứ đỏ đỏ trên nệm làm cô đau đớn đến nỗi quên hết cả sĩ diện. Chuyện đó đã xảy ra, nó thực sự đã xảy ra. Nhưng không phải là với Trần Hạ - người cô yêu mà lại là với một người cô chỉ mới gặp tối qua lần đầu. Tuy cô không nhớ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra tối qua, và chuyện xảy ra là do vô tình hay hữu ý, cô hiện tại chỉ có một cảm giác duy nhất với người đối diện mình: căm phẫn!!!
Từ đó đến giờ, Dương Mẫn chưa hề nói một câu nào, đơn giản vì không biết nói gì, chỉ sợ nói ra rồi sẽ chỉ là những lời cay nghiệt nguyền rủa Ngô Khanh. Cô quyết định im lặng chờ đợi sự giải thích từ anh ta, nhưng mà cần gì nữa một sự giải thích sau khi mọi chuyện đã xảy ra.
Đầu óc Dương Mẫn hiện giờ mụ mẫm không biết phải nghĩ gì tiếp theo. Toàn thân và cõi lòng đau đớn tột cùng.
Nãy giờ Ngô Khanh vẫn nhìn Dương Mẫn không dứt, cô bắt đầu thấy khó chịu.
-Đồ cặn bã!
Câu chửi thề của Dương Mẫn không làm Ngô Khanh thấy khó chịu, ngược lại còn thấy rất thú vị khiến anh nhoài tới giữ chặt lấy bờ vai của cô. Dương Mẫn tức giận giãy giụa không yên.
-Buông tôi ra!
-Vậy mà tối qua cô cũng đã phối hợp nhuần nhuyễn với đồ cặn bã này đấy!
Nụ cười của Ngô Khanh khiến Dương Mẫn thấy kinh tởm, cô dùng hết khả năng có thể để thể hiện sự phẫn uất qua đôi mắt và hành động phản kháng.
-Đồ nói dối trơ tráo!!!
Cô mà lại như thế, cô mà lại làm thế với anh ta. Giờ cô nhận ra anh ta chính tên Khanh nhưng không phải họ Ngô.
-Cô không nhớ gì sao? Có cần tôi tái hiện lại???
-Anh dám...
Đáng lẽ ra Dương Mẫn cô phải biết đừng bao giờ thách thức những kẻ tên Khanh.
Môi và lưỡi Ngô Khanh như một thói quen trong những lúc này luôn ập tới rất nhanh chóng và thành thạo như ngốn hết toàn bộ dưỡng khí của Dương Mẫn, và như hút đi cả toàn bộ sinh khí tồn tại trong tâm can cô. Càng cố gắng phản kháng lại chỉ lại càng tạo ra sự kích thích trong con người cầm thú anh ta.
Chợt Dương Mẫn nhớ ra một điều, nhanh như cắt, cô dùng toàn bộ sức lực đả kích vào vết thương trước ngực Ngô Khanh rồi đẩy mạnh anh ra. Ngay tại giờ phút đó cô cũng đã nhớ ra cảnh tưởng cô làm y như thế đêm qua... Khi Ngô Khanh cáu bẳn chửi thề thì là lúc Dương Mẫn tuyệt vọng nhìn lên trần nhà, như thấy máu đang chảy trong tim quặn thắt...
Ngô Khanh khó chịu dùng tay giữ chặt cằm Dương Mẫn và hướng ánh nhìn của cô vào anh rồi lạnh lùng nói.
-Chúng ta sẽ nói chuyện sau!
Rồi hất mặt cô đi như một thứ thừa thãi không đáng có.
Trong lúc Ngô Khanh đang tắm, Dương Mẫn nhanh chóng mặc đồ rồi bỏ đi. Dẫu muốn nghĩ tất cả chỉ là một cơn ác mộng nhưng dường như là vô ích.
Bước qua cửa phòng 1304 đang mở, cô bàng hoàng chựng lại khi nghe thấy tiếng của ai đó từ trong vọng ra.
-Quản lí Trần, sắp đến giờ làm việc rồi, xin anh hãy tỉnh dậy!
Quản lí Trần... Trần Hạ... cô đã làm việc có lỗi với anh rồi...