-Sao cả ngày chỉ ăn không thế?
-Dạ?
Ngô Khanh đang ngồi ung dung vắt vẻo trên ghế, tựa lưng ra sau đầy vẻ thảnh thơi thoải mái. Dẫu gương mặt anh không có chút biểu cảm nào ngoài sự lạnh lùng nhưng vẫn dễ dàng nhận ra rằng anh đang có một tâm trạng tốt.
-Hủy hết đi, chúng ta đi ăn!
-Sao ạ?
Trong khi Ngô Khanh vừa nhếch môi cười thì ngay lập tức sự ngốc nghếch ngớ ngẩn của Mạc Hận làm cho nụ cười đó vụt tắt.
-Hôm nay cô có vấn đề gì sao, thư kí Mạc? Không hiểu tôi nói gì à?
-Dạ vâng, tôi sẽ hủy thưa Giám đốc!
-Cô nên về qua nhà chuẩn bị kĩ lưỡng một chút!
-Vâng, tôi hiểu rồi ạ!
Dẫu đã mang đến cho Mạc Hân quá nhiều những bất công, nhưng Ngô Khanh thực sự là một kẻ biết làm người khác dễ thấy hài lòng. Mạc Hân không thể giấu nổi cảm giác hạnh phúc trong tâm.
Khuôn dung tuyệt vời với đôi mắt luôn mờ ảo xa xăm huyền bí như thể ẩn chứa những bí mật kích thích sự tò mò, với đôi môi mềm mỏng dịu dàng đẹp tựa những cánh hoa, toàn bộ những nét trên gương mặt là một sự kết hợp hài hòa đến kì lạ, dường như sinh ra là để cùng nhau tôn lên vẻ đẹp người con gái họ Mạc. Thân hình hấp dẫn, mảnh mai nhưng lại quá sức làm lòng người mê đắm. Phong thái kiêu sa lộng lẫy đầy quý phái. Tất cả tạo nên một diện mạo vô cùng nổi bật và hoàn hảo đến từng chi tiết. Người ta nói rằng chịu bên cạnh “phục vụ” cho Ngô Khanh quả là một sự gò bó bất công đối với tài năng và sắc đẹp của Mạc Hân.
Cuộc đời Mạc Hân dưới con mắt của người khác dường như chỉ có những đường thẳng, không một chút gấp khúc. Suốt hơn hai mươi năm ngồi trên ghế nhà trường luôn luôn làm tấm gương lấp lánh cho mọi người ngưỡng mộ mà chẳng thể nào noi theo. Đại tiểu thư quá đủ tư cách để kế thừa gia nghiệp họ Mạc nhưng lại không mảy may hứng thú, chỉ chịu âm thầm bên người mình yêu trợ giúp anh, nhường lại quyền thừa kế cho người em trai bằng tuổi cùng cha khác mẹ - Mạc Hạ.
Nhưng chẳng mấy ai thấy được sự cay đắng, những khúc khuỷu trong con đường đời của Mạc Hân. Nếu như sắp tới đây nỗi đau của Ngô Khanh là gặp được Dương Mẫn thì nỗi đau của tiểu thư họ Mạc này chính là đã gặp Ngô Khanh.
Năm tuổi, cô gặp anh. Con người trẻ thơ chưa định hình được thứ tình cảm trong tim chỉ biết đến cảm giác thích thú và thoải mái khi ở bên anh. Bị thu hút từ anh bởi sự công tử kiêu ngạo, cô bên anh dần nhận ra anh rất đơn giản và đáng yêu.
Tám tuổi, anh nắm tay cô chạy trốn khỏi buổi sinh nhật của cô bởi cô luôn ao ước có một ngày sinh nhật đơn giản mà hạnh phúc. Và quả thật với cô sinh nhật tám tuổi là hạnh phúc nhất trên đời.
Mười hai tuổi, một cậu con trai xuất hiện trước gia đình cô và được thừa nhận rằng chính là em trai cùng cha khác mẹ với cô. Cảm giác bị phản bội từ người cha kính mến vô tình được những trò đùa của anh và Trần Hạ xua tan hết. Thời gian đó anh không ngừng nói với cô rằng rất muốn có một người em để bắt nạt và cô đã hài lòng với những gì diễn ra trong cuộc đời của mình nhờ câu nói đó của anh.
Mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, mười tám tuổi...rồi hai mươi tư tuổi, anh đã làm cho cô rất nhiều, mọi thứ từ anh cứ dần dần ảnh hưởng đến cô nhiều hơn. Và cô nhận ra rằng mình đã không thể yêu ai khác ngoài anh nữa.
Chính bản thân Mạc Hân cũng biết bản thân cô đến với Ngô Khanh là một sự lựa chọn sai lầm nhưng cô không đủ dũng khí để tách mình ra khỏi những yêu thương mà anh mang lại. Ngay cái cách cô làm theo mọi sự quyết định và yêu cầu của anh như một trợ lí không phải là người yêu đã cho thấy cô quá sức nhu nhược và đáng trách.
-Hôm nay cậu rất đẹp!
Anh đưa mắt hờ hững nhìn lướt qua cô và đưa lời khen lạnh lùng. Đáp lại cô chỉ cười nhẹ.
Bữa ăn không chút lãng mạn, giống một sự gò ép được vây lấy bởi sự im lặng nhàm chán. Cô không biết phải nói gì bởi có quá nhiều những khúc mắc trong lòng và bởi cô tự cho phép mình không nên tò mò bất cứ điều gì.
Trái với sự thích thú của lời đề nghị đi ăn lúc trước, giờ cô chỉ thấy phiền muộn và sợ hãi. Không trông mong gì nhưng lòng vẫn không phủ nhận rằng đang chờ đợi quyết định mà anh sắp nói tới.
Ăn xong thì về nhà, anh vẫn không nói lời nào quan trọng.
Cô tự trấn an mình sẽ không có chuyện gì xảy ra hết, cô vẫn là Mạc Hân của Ngô Khanh, quá khứ, hiện tại và tương lai vẫn sẽ như thế.
-Cậu nghĩ tớ sẽ nói gì?
-Sao?
Ngô Khanh cũng rất biết cách làm tổn thương trái tim người khác, à, đó là sở trường của anh mất rồi. Vừa lúc tạo cho mình cái vỏ bọc an toàn thì anh chẳng ngần ngại ngay lập tức phá bỏ nó khỏi cô.
-Lần này có lẽ tớ phải làm điều có lỗi với cậu rồi, Hân Hân.
Cuối cùng thì những điều khủng khiếp vẫn không bao giờ có thể biến mất.
Ngồi trong xe cảm giác ngột ngạt khiến Mạc Hân thực sự khó chịu, cô liền mở cửa kính để không khí bên ngoài tràn vào, cũng vừa là hành động để phân tán những suy nghĩ bi quan vây lấy đầu óc.
Nhận ra sự bối rối qua hành động đó của Mạc Hân nhưng Ngô Khanh vẫn vô tình công kích.
-Tớ xin lỗi...
Tớ đã nói rằng cậu đừng bao giờ xin lỗi như thế, bởi khi cậu xin lỗi chỉ càng khiến tớ thêm đau đớn và tuyệt vọng thêm mà thôi.
Sự ngột ngạt thay thế bởi sự lạnh lẽo. Gió tạt vào trong quá vô tình.