Chỉ có mấy câu ngắn ngủi, mặt Phó Tinh Thần từ hồng chuyển trắng, cô duỗi tay sờ chóp mũi, cảm thấy trái tim chuẩn bị nhảy từ ngực nhảy ra —— cô căn bản là không biết Giang Dạ viết lên khi nào, đừng nói biết anh viết ở nơi nào.
Mạc Văn Ngữ thấy bước chân cô dừng lại, có chút kinh ngạc mở miệng hỏi: “Sao vậy……”
Nói đến một nửa, chú ý tới Phó Tinh Thần đang nhận điện thoại, cô nàng nói nhỏ lại, một lần nữa quay đầu duỗi tay ấn thang máy.
Nửa phút sau, cửa thang máy mở ra.
Phó Tinh Thần lúc này mới hoàn toàn phục hồi phục tinh thần, cô không trả lời Giang Dạ, mà là trực tiếp đem điện thoại cắt đứt, nhìn về phía Mạc Văn Ngữ, dùng tốc độ nhanh nhất trên đem áo khoác khoác lên trên người.
Người ở trong thang máy không ít, ánh mắt nhìn cô hơi hơi quái dị.
Ánh mắt Mạc Văn Ngữ cũng quái dị, “Sao lại đem áo khoác mặc vào thế?”
Lầu 37 đang mở đều hòa, nhiệt khí từ khắp nơi đánh lại đây, Phó Tinh Thần lau mồ hôi ở chóp mũi, mặt không đỏ tim không nhảy mà đáp: “Tớ lạnh.”
Mạc Văn Ngữ cảm thấy, cô nàng có thể là đang khẩn trương.
Tính tình Phó Tinh Thần cô quá hiểu, tính tình không vừa, nhưng cũng xem là dạng biết điều, kỳ thật cũng chỉ là con hổ giấy.
Khí thế thì có đủ, nhưng bên trong lại trống không.
Mạc Văn Ngữ hiểu rõ gật gật đầu, thập phần tri kỷ: “Trở về ngủ một giấc, đừng để bị cảm.”
…… Cảm mạo?
Nghe Mạc Văn Ngữ như vậy vừa nói, cô cảm thấy trên người có chút nóng, phảng phất có một mồ hôi mỏng chảy ra, sau đó dần dần mà thấm vào chiếc áo khoác kia.
Phó Tinh Thần xả áo khoác trên vai, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Rất tốt, không phải định chế.
Hẳn là có thể bồi thường.
Phó Tinh Thần hô hấp chậm lại, vừa nhấc mắt, từ kính phản quang ở thang thấy mặt chính mình, mặt mày tinh xảo ôn nhu.
Màu hồng diễm lệ không chỉ có ở đôi môi, còn có vành tai cùng gương mặt.
Buổi sáng này hôm sau.
Phó Tinh Thần đối mặt với bộ lễ phục có chút ngốc, Phó Hinh Vân phát hiện ra chiếc áo khoác này là của đàn ông.
“Áo của Hoắc Cận Sơ, sao lại đặt ở đây?” nhìn chiếc áo trên tay Phó Hinh Vân, vài giây sau, cô “A” một tiếng, đứng dậy đi qua tiếp nhận chiếc áo kia: “Hẳn là ngày hôm qua đi công tác có chút gấp, nên để quên lại phòng.”
Nếu Phó Hinh Vân biết cái này áo này là của người khác, phỏng chừng Phó Tinh Thần có một trăm cái miệng đều không giải thích được.
Cô đơn giản chiều theo ý tứ của Phó Hinh Vân, đem ngọn nguồn vấn đề mà đẩy cho Hoắc Cận Sơ là được.
Loại sự tình này không phải lần đầu tiên cô làm, chẳng qua theo thời gian cùng tuổi tác ngày càng tăng, cô nói càng thuận miệng.
Phó Hinh Vân gật đầu, tầm mắt cô dừng trên bộ trang phục màu xanh nửa ngày, sau một lúc lâu, bà mới ngẩng đầu nhìn Phó Tinh Thần: “Trên váy nở ra hoa sao, đến nỗi con nhìn như vậy nửa ngày?”
Phó Tinh Thần: “……”
Hoa thì không có, bất quá có một cái so với hoa còn hấp dẫn sự người chú ý người khác hơn.
Phó Tinh Thần theo bản năng cúi đầu.
Phần eo trên váy loáng thoáng có thể nhìn thấy tên anh, thiết kế phần eo được nếp uốn che đậy hơn phân nửa, hẳn là Giang Dạ thừa lúc cô không chú ý viết lên.
Kia hai chữ kia viết cực nhẹ, vừa thấy liền biết sử dụng sức lực nhẹ, cùng tên Giang Dạ ký ở hợp đồng còn kém xa.
Trách không được ngày hôm qua Mạc Văn Ngữ giúp cô chỉnh lại váy không chú ý tới, vị trí khuất như vậy, nếu Giang Dạ không nói cho cô, khả năng cả đời này cô cũng chưa phát hiện.
Ngón tay cô nắm thật chặt, đem chiếc váy cùng cái tên kia siết chặt ở lòng bàn tay.
Lời nói khi nãy của cô Phó Hinh Vân đều không nghe vào, hướng tới cô hỏi một câu: “Thần Thần, con có bạn trai rồi đúng không?”
“Bạn trai” ba chữ* phảng phất mang theo một loại ma lực, lập tức đem Phó Tinh Thần túm trở về, cô nàng “A” một tiếng, phản ứng chậm vài giây: “Cái gì bạn trai?”
* Tiếng trung chữ bạn trai gồm 男朋友
Nhìn dáng vẻ là còn chưa có.
Phó Hinh Vân: “Vậy trong lòng con có người yêu thích rồi đúng không?”
“……”
Phó Tinh Thần cảm thấy chính mình không có biện pháp trả lời vấn đề này.
Phó Hinh Vân vỗ vỗ bả vai cô, ngữ điệu mềm nhẹ, mang theo ba phần đau lòng bảy phần khuyên bảo, “Thần Thần, đừng lãng phí thời gian vào một người quá lâu.”
Phó Tinh Thần không nói lời nào.
Người Phó Hinh Vân chỉ chính là Hoắc Cận Sơ, trong lòng cô rõ ràng.
Thấy Phó Tinh Thần không nói lời nào, Phó Hinh Vân lại vỗ vỗ bả vai cô, “Con gái đừng nên ở nhà cả ngày buồn ——”
Phó Tinh Thần thương cảm chính mình còn chưa tới nửa phút, lập tức bị những lời này đánh tỉnh.
Dù sao cũng là mẹ con, chỉ một câu là có thể đoán được ý đối phương.
Phó Tinh Thần dám cam đoan, nửa câu sau của Phó Hinh Vân, không phải là lời hay tiếng đẹp gì.
Quả nhiên, Phó Hinh Vân nói: “Cháu trai của dì Từ mấy ngày hôm trước mới từ nước ngoài lưu học trở về, cùng con tuổi không sai biệt lắm, nếu không bận việc con đi gặp mặt làm quen kết thêm bạn mới?”
Ngữ khí Phó Hinh Vân dùng chính là nghi vấn, nhưng từ biểu cảm của bà Phó Tinh Thần nhìn ra sự uy hiếp nên trong nụ cười, nếu không đi sẽ không có kết cục tốt.
Phó Tinh Thần không thích hình thức gặp mặt kết giao này, nhưng không có cách nào khác.
Phó Hinh Vân xem ánh mắt của cô, giống như muốn nói lại thôi. Cô lo lắng Phó Hinh Vân cũng giống Đường Tăng tra tấn lỗ tai cô, dứt khoát đáp ứng.
Cho dù cô không đáp ứng, Phó Hinh Vân cũng sử dụng 36 kế khiến cô đáp ứng.
Nếu kết quả đều là như thế, hà tất cô phải lãng phí nước bọt.
Thời gian gặp mặt cháu trai dì Từ, Phó Hinh Vân cùng đối phương đã thương lượng, ăn nhịp với nhau, sảng khoái định vào buổi tối.
Phó Tinh Thần không có ý kiến gì.
Trên thực tế, cho dù cô có ý kiến, cũng không dám nói ra trước mặt Phó Hinh Vân.
Buổi chiều, Phó Tinh Thần từ trong nhà đi ra ngoài,trước tiên gọi điện cho Mạc Văn Ngữ.
Cô cầm theo chiếc váy có tên Giang Dạ, suy nghĩ có nên hay không đem miếng vải chỗ kia cắt xuống,sau đó đưa cho Mạc Văn Ngữ.
Sau vẫn nghĩ nghĩa lại, lấy tính cách Mạc Văn Ngữ, phỏng chừng lại muốn bổ não cô ra bởi một đống câu hỏi.
Phó Tinh Thần đem chiếc váy tiến tới tủ quần áo, ngón tay tùy tiện lượt qua một vòng, một bộ tây trang giữa tầng tầng lớp lớp y phục hiện ra
Đó là khi cô mười tám tuổi rút hết tiền mua cho một bộ tây trang định chế cho Hoắc Cận Sơ, chẳng qua vì vụ tai nạn kia, quan hệ của cô cùng Hoắc Cận Sơ nứt ra một khe rãnh, liền không có cơ hội đưa ra.
Nước Pháp nổi danh nhà thiết kế Charles Lanvin, đại biểu cho sự độc nhất vô nhị.
Phó Tinh Thần nhìn chằm chằm bộ quần áo kia vài giây, sau đó mới từ bên cạnh lấy ra chiếc váy dây đơn điệu.
Đóng lại tủ quần áo lại, đầu kia Mạc Văn Ngữ nghe thấy động tĩnh, có chút kinh ngạc hỏi: “Thay quần áo sao?”
Phó Tinh Thần “Ừ” một tiếng " Chốc nữa phải đi gặp cháu trai của bạn thân mẹ tớ.”
“Dì Phó ……” Mạc Văn Ngữ dừng vài giây, vẫn không tìm được tìm từ thích hợp, cô nàng gãi gãi tóc, dứt khoát trực tiếp mà mở miệng nói: “Cho cậu đi xem mắt?”
Sinh hoạt của kẻ có tiền cô càng ngày càng không hiểu.
Phó Tinh Thần cười một chút, “Chỉ là gặp mặt, chưa nói tới xem mắt.”
Nếu tính xem mắt, người ta cũng chưa chắc có thể coi trọng cô.
Nói chuyện một lúc, cô đã thay xong váy, nói thêm vài câu chuyện phiếm, Phó Tinh Thần cắt đứt điện thoại, sau đó cầm di động ra cửa.
Địa điểm gặp mặt ở Trà hương các.
Dì Từ là người mê bài bạc, cháu trai tựa hồ cũng là.
Lúc Phó Tinh Thần được nhân viên phục vụ đưa tới phòng, cho dù cửa còn chưa mở ra, cô đã có thể nghe được bên trong truyền ra âm thanh ——
“Đôi ba ——”
Rất nhanh liền có người nói tiếp, “Đôi ba cậu ra đều không dậy nổi…… Tiểu tổ tông, cậu có phải cố ý hay không?”
Giọng nói Phó Tinh Thần có điểm quen tai, không kịp nghĩ lại, cửa trước mặt đã bị người từ bên trong mở ra.
Người mở cửa người là một người đàn ông trẻ tuổi, dùng măt đánh giá cô hai hai cái lúc sau cười một chút: “Phó tiểu thư?”
Phó Tinh Thần gật đầu, ngay sau đó nghe được người nọ giải thích nói: “Tôi chính là Từ Mặc.”
Tên này, Phó Tinh Thần có ấn tượng.
Trước đây, Phó Hinh Vân vì phòng ngừa cô xảy ra sự cố, trước tiên đem tên đối phương ra giáo huấn cô.
Trí nhớ Phó Tinh Thần không tốt, đặc biệt là đối với tên người, không quá mẫn cảm,vcho dù Phó Hinh Vân ở bên tai cô nhắc mãi nhiều lần, cô đối với tên “Từ mặc” này, cũng chỉ dừng lại ở chỗ có ấn tượng.
Cô cong môi, đặc biệt tiêu chuẩn mà cười một chút: “Xin chào.”
Cô gái lớn lên xinh đẹp, cười rộ lên lại ôn nhu, nhìn không có lực công kích.
Ấn tượng của Từ Mặc đối với cô không tồi, nghiêng người cho cô đi vào “Vào đi, có vài người bạn ở bên trong đánh bài, không ngại chứ?”
Phó Tinh Thần lắc đầu, không thể nói “Để ý”.
Trở về Phó Hinh Vân sẽ băm cô mất.
Từ chỗ rẽ tới ghế lô, bị một bức tường thật dày ngăn cách, căn bản không nhìn tới cảnh tượng bên trong.
Nhưng âm thanh truyền tới rõ ràng hơn không ít—— “Đường Ngộ, đôi na cậu ra không dậy nổi, lúc này ra ba cũng không dậy nổi?!”
Phó Tinh Thần ngẩn ra.
Đối với tên Đường Ngộ này cô rõ ràng không chỉ có ấn tượng.
Từ Mặc không chú ý tới biểu cảm biến hóa của cô, tiến tới vài bước, sau đó chỉ chỉ căn phòng bên cạnh: “Phó tiểu thư, nếu không cô đi trước vào bên kia chờ tôi trong chốc lát?”
Những lời này vừa ra tới, những người đánh bài đầu kia không hẹn mà cùng nhìn lại đây.
Đường Mộ Bạch đối diện Phó Tinh Thần, tầm mắt anh ta xẹt qua chỗ hai người đang đứng.
Ghế lô không nhiều người, cho nên không có người nói chuyện, liền yên tĩnh hẳn đi.
Yên tĩnh mà có chút xấu hổ.
Phó Tinh Thần không nói chuyện, cô suy nghĩ, có nên hay không giả bộ không quen biết Đường Mộ Bạch cùng Đường Ngộ.
Chỉ là ngay sau đó, còn không đợi cô suy xét rõ ràng, ánh mắt Đường Mộ Bạch lóe một chút, vừa rồi tức giận với Đường Ngộ đều tiêu tán, anh ta câu môi cười, cố ý mà nhìn về phía cô: “Chị dâu nhỏ...sao chị lại ở đây ”
Xem thêm...