Chị dâu nhỏ?
Phó Tinh Thần nghiêng nghiêng đầu, tầm mắt mông lung mà dạo quanh phòng một vòng, rốt cuộc cô xác định, người Đường Mộ Bạch kêu chính là cô.
Không phải do cô nhận vơ.
Bởi vì trong phòng ngoại trừ cô, khả năng chỉ có con mèo Ba Tư nằm ở góc kia là con gái.
Cô chớp chớp mắt, không đáp lại tiếng gọi này.
Ở trong trí nhớ Phó Tinh Thần, cô cùng Đường Mộ Bạch, tựa hồ còn chưa quen thuộc đến mức này.
Huống chi —— cô còn độc thân.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy con mèo Ba Tư kia,vmặc kệ hoàn cảnh mà “Miêu” một tiếng, lúc sau lại nheo lại đôi mắt.
Yên tĩnh một lát sau, vẫn là Đường Mộ Bạch mở miệng, giải thích vì sao kêu cô là "Chị dâu nhỏ": " Không phải ngày hôm qua cô cùng tam ca ôm nhau sao?”
Phó Tinh Thần: “……”
Người này…… Tuyệt đối là tới phá đám.
Toàn trường khiếp sợ, từ mặt đến hốc mắt đều căng lớn, rõ ràng có chút không tin tưởng.
Phó Tinh Thần quay đầu vừa nhìn thấy vẻ mặt của Từ Mặc, liền cảm thấy có việc xấu.
Quả nhiên, cô nghe thấy Từ Mặc mở miệng: “Phó tiểu thư, không phải cô không có bạn trai sao?”
Phó Tinh Thần có thể nhận ra cảm xúc bây giờ của mình.
Rõ ràng là hai người độc thân tới xem mắt, kết quả còn chưa bắt đầu, đối phương nói cô có bạn trai…… Nếu Phó Tinh Thần là Từ Mặc, có khả năng sẽ nổi điên.
Cô há miệng thở dốc, lời giải thích đã tới bên miệng, nhưng vẫn không thể phát ra lời.
Rốt cuộc Đường Mộ Bạch có một câu chưa nói sai —— ngày hôm qua cô cùng Giang Dạ ôm nhau.
“Tôi……”
Chỉ một từ ngắn ngọn, Phó Tinh Thần dứt khoát mà ngậm miệng, cô đã chuẩn bị tinh thần về nhà đối mặt với Phó Hinh Vân, kết quả phía sau đột nhiên có người nói câu: “Cô ấy xác thật không bạn trai.”
Chỉ một câu đơn giản, Phó Tinh Thần đã bị đóng đinh tại chỗ không thể động đậy.
Những lời này của Giang Dạ...Càng bôi càng đen.
Ngữ khí của Từ Mặc có chút hùng hổ doạ người: "Theo ý tứ của Giang tiên sinh cô ấy là vợ anh?”
Phó Tinh Thần: “……”
Suy nghĩ của người này thật không giống người bình thường.
Một bên cô lại cảm thấy xấu hổ, một bên lại cảm thấy có điểm khôi hài, nhấp môi mới khống chế mình không cười ra tiếng.
Phó Tinh Thần cắn môi, gần như có chút tự ngược mà dùng sức,môi dưới trăng bệt một lúc sau mới khôi phục chút huyết sắc.
Từ Mặc cùng Giang Dạ không quá thân quen, nhiều nhất xem như từng gặp mặt.
Anh nhận thức Giang Dạ, cũng vì Đường Mộ Bạch.
Bạn bè Đường Mộ Bạch rộng khắp, Bách Gia Tính cơ hồ đều chiếm một nửa, hôm nay có thể cùng công tử Triệu gia cùng nhau đua xe, ngày mai có thể cùng thiếu gia Tiền gia cùng nhau đánh bài.
Hôm nay đến lượt Từ Mặc.
Còn rất khéo, đúng lúc anh ta cùng Phó Tinh Thần gặp mặt.
Từ Mặc còn đang động não: “Phó tiểu thư, dì Phó biết cô kết hôn chưa?”
Phó Tinh Thần cúi thấp đầu,ckhông muốn người khác thấy cô đang cười, kết quả trong mắt mọi người xung quanh, như là bị anh ta quở trách mà không có mặt mũi nói chuyện.
Cách đó không xa Đường Ngộ nghe được ý tứ chê cười của người khác, nhẹ nhàng mà cười nhạo một tiếng.
Mày Từ Mặc nhíu lại, sắp thành một cái bánh quai chèo.
Giang Dạ cũng nhẹ nhàng mà cười một tiếng: “Từ tiên sinh, anh chẳng lẽ nhìn không ra, là tôi đơn phương theo đuổi cô ấy?”
Phó Tinh Thần: “……”
Đừng nói Từ Mặc…… Ngay cả đương sự là cô đây, cũng không nhìn ra được!
“Còn có, anh đừng lấy dì Phó ra uy hiếp cô ấy” Thanh âm Giang Dạ hơi lạnh, giọng nói tối hôm qua anh phát sốt cùng bây giờ hoàn toàn không giống nhau:"Cô ấy nhát gan, chịu không nổi sự hù dọa.”
Khóe miệng Phó Tinh Thần hơi hơi nhếch lên một ít.
Bên cạnh có người tận dụng cơ hội, nhanh tay mở miệng giảm bớt bầu không khí xấu hổ: “Xem ra đều là hiểu lầm, Phó tiểu thư lớn lên xinh đẹp như vậy, người thích cô ấy nhiều cũng là bình thường……"
Phó Tinh Thần cảm thấy câu này không đúng lắm.
Cô xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng từ nhỏ đến lớn người khác phái thích cô thì không nhiều lắm.
Cùng các cô gái xinh đẹp khác không giống nhau, Phó Tinh Thần tựa hồ trái với nguyên lý “Cùng dấu thì đẩy, khác dấu thì hút”.
Đặt ở trên người cô, là cùng dấu thì hút, khác dấu thì đẩy.
Cô lớn tuổi như vậy, cũng chỉ có Kỷ Thần Viễn là bạn trai.
Nếu lời Giang Dạ vừa nói đều là sự thật, cô cũng có thể lại tự luyến một chút cho rằng, anh ta là người thứ hai thổ lộ với cô.
Tuy rằng lời nói đó, gần như chỉ giải vây cho cô.
Trải qua mấy câu thay đổi không khí của người nọ, ghế lô quả nhiên lại náo nhiệt không ít.
Vài người đang đánh bài đều tụm lại với nhau, kêu kêu quát quát mà chia bài.
Phó Tinh Thần nhìn thoáng qua, Giang Dạ tựa hồ cũng gia nhập bên kia, an vị ở chỗ đối diện Đường Ngộ, cau mày nhìn chằm chằm lá bài trong tay một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua.
Tầm mắt hai người trong ít phút mà giao nhau.
Hô hấp Phó Tinh Thần tựa hồ đứng lại, cô lập tức đem đầu xoay trở về.
Từ Mặc còn đứng ở bên người cô, cùng Phó Tinh Thần nhìn nhau vài giây, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi sau, anh ta có chút thẹn thùng mà xin lỗi: “Thực xin lỗi, phó tiểu thư.”
Phó Tinh Thần vừa muốn rộng lượng mà xua xua tay nói “Không sao”, kết quả lời còn chưa nói ra, liền nghe thấy Từ Mặc tiếp tục thấp giọng nói: “Chúng ta vẫn nên làm bạn bè thì hơn.”
Thật tốt, tôi cũng là nghĩ như vậy.
Bất quá Phó Tinh Thần chưa nói, cô như cũ thực lễ phép mà mỉm cười một chút, từ khi vào phòng này đến nay, khóe miệng cô giơ lên một độ cung nhất định, như thể ở trên mặt mang theo một chiếc mặt nạ, đến cuối cùng cơ bắp bên khóe miệng đều có chút cứng đờ.
Từ Mặc tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước sát một chút vào hai bước, vì không muốn người khác nghe thấy, cố ý đem âm thanh ép thấp: “Tôi cũng không dám có tình địch như Giang tiên sinh.”
Khóe miệng Phó Tinh Thần vừa kéo, ngay sau suy sụp đi vài phần.
Từ Mặc còn ở tiếp tục nói, ánh mắt anh ta có chút vi diệu, “Thứ tự đến trước đến sau, cái đạo lý này tôi hiểu” anh ta vừa nói vừa vươn tay phải: “Phó tiểu thư, rất vui vẻ khi quen biết cô.”
Phó Tinh Thần: “……”
Mười phút trước, anh ta không phải là nói như vậy.
Đàn ông quả nhiên là sinh vật dễ thay đổi, Phó Tinh Thần duỗi tay ở trên tay anh ta nhẹ nắm một chút, vừa muốn từ biệt, Đường Mộ Bạch đã kêu cô một tiếng: “Dì nhỏ, lại đây chơi?”
Phó Tinh Thần không thể tiếp nhận được cái xưng hô này, cô trộm liếc mắt Giang Dạ, người này không có phản ứng gì, tất cả sự chú ý đều đổ vào lá bài, căn bản không có chú ý tới ánh mắt của cô.
Đối diện Đường Ngộ nửa ngày vẫn chưa cho ra lá bài nào, cậu ta lấy ra điếu thuốc ngậm ở trong miệng, vừa muốn lấy bật lửa để châm, Giang Dạ liền nói câu: “Đi ra ngoài rồi hút.”
Rõ ràng đầu anh còn chưa nâng, lại biết cậu ta muốn làm cái gì.
Đường Ngộ đem bài đặt ở trên bàn, sau đó đứng dậy, hướng tới chỗ Phó Tinh Thần đang đứng, cười một chút: “Tiểu tỷ tỷ, lại đây thay tôi một ván.”
Phó Tinh Thần: “Tôi không biết đánh mạt chược.”
Cô là thật sự không biết.
Đối với trò này cô thuộc loại dốt đặc cán mai.
Trước kia trong nhà ăn tết, một nhà bốn người liền vây quanh bàn mạt chược, Phó Tinh Thần bởi vì không thông suốt, đã từng bị Hoắc Cận Sơ thắng đến khóc cả đêm.
Khi đó Phó Tinh Thần da mặt cùng giấy giống nhau, đặc biệt mỏng.
Sau lại có một lần cô đánh bài, cô dứt khoát dấu nhẹm đi một lá, kết quả lần đó cũng không biết chuyện gì xảy ra, những lá sở hữu đã đánh ra hết, chỉ còn lại lá bài bị dấu kia.
Trường hợp này, so với bị thua còn buồn bực hơn.
Tuổi Phó Tinh Thần ngày càng lớn, cơ bản không thế nào chơi được trò đó.
Dù sao chơi như thế nào đều ra một cái kết quả —— bị đánh bầm dập bởi ba người còn lại.
Da mặt Phó Tinh Thần tuy dày hơn không ít, nhưng cũng chịu không nổi loại đả kích này, dứt khoát thoát khỏi giới cờ bạc.
Cho nên Đường Ngộ nói cô chơi thế cậu ta, Phó Tinh Thần trong lúc nhất thời xấu hổ mà đã quên đặt tay ở đâu, mọi người rõ ràng không tin đưa tầm mắt lại đây khiến mặt cô bất giác đỏ lên, lại lặp lại tính mà cường điệu một câu: “Tôi thật sự không biết chơi.”
Vì cường điệu tính chân thật, Phó Tinh Thần đem hai chữ “Thật sự”, cố tình thả chậm mà nói ra.
Kết quả Đường Ngộ chỉ cười cười, “Không sao, tôi cũng không biết chơi.”
Đường Ngộ không biết đánh bài, Phó Tinh Thần đã nhìn ra.
Lần trước đôi ba cũng không ra được, lần này ba J cũng không bắt được.
Đường Ngộ đã cầm bật lửa hướng ra cửa, “Chơi một ván, thắng tính chị, thua tính tôi.”
Chỉ hai giây sau, Phó Tinh Thần nghe thấy âm thanh đóng cửa từ phía sau truyền đến.
Thật sự không có biện pháp, Phó Tinh Thần chỉ có thể dịch chân đi về phía trước.
Vị trí của Đường Ngộ thả một hộp thuốc, trên cơ bản đã không còn điếu nào, cổ họng Phó Tinh Thần có chút ngứa, cô nhẹ ấn một chút, sau đó ho nhẹ một tiếng, cầm lấy lá bài Đường Ngộ để trên bàn.
Nói thật ra tuy rằng Phó Tinh Thần sẽ không biết đánh bài, nhưng cô vẫn biết nhìn bài, những lá bài Đường Ngộ đang có thật sự rất xấu.
Xấu đến nỗi cô không biết xuống tay thế nào.
Ngón tay Phó Tinh Thần ở mỗi lá bài đều điểm nhẹ một chút, sau đó nhìn quân bài mới ra, buồn bực mà thở hắt ra: “Tôi không ra được.”
Giang Dạ liếc nhìn cô một cái: “Thật không?"
Phó Tinh Thần gật gật đầu, vừa rồi cô còn chưa nhìn kỹ Giang Dạ, vừa thấy, liền cảm thấy người này thể chất hơn người, chỉ qua một buổi sáng, anh nhìn như không có việc gì, giống như người hôm qua phát sốt trên ban công cùng người ngồi đây không phải một người.
Mất công cô còn rối rắm nửa ngày, có nên hay không gửi cho anh một tin nhắn hỏi thăm.
Hiện tại xem ra, may mắn khi không gửi.
Đường Mộ Bạch nhìn Phó Tinh Thần một lát, rất vui khi biết cô không ra quân, cười tủm tỉm mà ném ra ba quân J.
Hạ một người, đến lượt Giang Dạ.
Anh chỉ còn lại có một quân bài.
Đường Mộ Bạch là cố ý thả câu Giang Dạ, Phó Tinh Thần đã bắt đầu thở ngắn than dài, kết quả một ngụm khí còn chưa ra tới, Giang Dạ nói câu: “Qua.”
Qua?!
Đường Mộ Bạch sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại đây: “Tam ca, anh thừa một quân J?”
Xem thêm...