• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biểu tình trên mặt Phó Tinh Thần lạnh nhạt, khóe miệng hơi hơi giơ lên, nhưng trong mắt không nhìn ra ý cười.

“Tôi nhớ rõ công ty không có quy định cấm nghệ sĩ yêu đương.” Phó Tinh Thần quay đầu nhìn anh ta, “Kỷ tổng, còn gì muốn nói sao?”

Một lúc lâu, Kỷ Thần Viễn không có ra lời.

Ban đêm mùa hạ, bờ sông là nơi tụ tập của các cặp đôi yêu nhau, giọng nói từ khắp nơi truyền tới, đánh vỡ không khí yên tĩnh.

Phó Tinh Thần đối mặt với Hán Giang, thẳng đến khi đem đầu óc thổi đến mức thanh tỉnh, Kỷ Thần Viễn vẫn không nói gì.

Cô dứt khoát lại đem điện thoại ra.

Nhìn thời gian, Kỷ Thần Viễn mới lần nữa mở miệng: “Em còn nhớ rõ Dư An chứ?”

Phó Tinh Thần nâng nâng mắt.

Kỷ Dư An, em gái của Kỷ Thần Viễn.

Cô cùng Kỷ Dư An ở chung không hòa hợp, bởi vì ở chung không hòa hợp, cho nên Phó Tinh Thần phá lệ nhớ rõ ràng.

Phó Tinh Thần không nói chuyện, không biết tại sao Kỷ Thần Viễn lại nhắc tới Kỷ Dư An tới.

Cô nhớ rõ Kỷ Dư An xuất ngoại sớm hơn cô nửa năm, hình như vẫn chưa trở về.

Kỷ Thần Viễn từ quầy chợ đêm bên cạnh mua hai lon bia, mở ra đưa qua một lon, Phó Tinh Thần không tiếp: “Tôi không uống rượu.”

Kỷ Thần Viễn nhấp môi dưới, đem hai lon bia uống cạn, “Vậy em hẳn cũng nhớ rõ, người đàn ông Dư An thích chứ?”

Phó Tinh Thần xác thật có ấn tượng.

Cho dù từ đầu đến cuối, cô cũng không biết người nọ là là ai.

Kỷ Thần Viễn tựa hồ cũng muốn cho cô xâu trả lời, nói: “ Người em ấy thích chính là Giang Dạ.”

Phó Tinh Thần cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Cô đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Tạ Cảnh Ph “Giang Dạ là đại vương đào hoa”, trước kia cô không chú ý nhiều, hiện tại nghe được lời này liền lý giải được.

Ngón tay Kỷ Thần Viễn dùng sức, đem lon bia niết bẹp, “Dư An thích Giang Dạ nhiều năm như vậy, có thể sử dụng cách gì đều đã sử dụng, Giang Dạ kết quả là chỉ ném cho em ấy một câu ‘ Con gái thì không nên chủ động ’—— Thần Thần, em cảm thấy một người lạnh lùng như vậy, sẽ thật sự thích em sao?”

“Cho nên anh cảm thấy Giang Dạ nên thích Kỷ Dư An?” Phó Tinh Thần cong cong khóe môi, “Bởi vì Kỷ Dư An thích anh ấy nhiều năm như vậy?”

Tình cảm nếu có thể đơn giản như vậy, chỉ cần một người chủ động thì xem như hai người là lưỡng duyên, Hoắc Cận Sơ kia có phải hay không cũng nên thích cô, dùng tình cảm để đáp trả lại tình cảm nhiều năm của cô?

Không có một chút logic.

Phó Tinh Thần cười một chút, ánh mắt cô dừng lại trên mặt nước, gió đêm nhiều quá, khiến cho dòng nước lan vào cả mắt cô.

“Hơn nữa Kỷ tổng, anh ngay trước mặt tôi, nói bạn trai tôi không có khả năng thích tôi, hình như không được tốt lắm?”

Kỷ Thần Viễn mày nhăn đến khẩn, “Thần Thần, anh sợ về sau em hối hận ——”

Lúc này đây, lời Kỷ Thần Viễn còn chưa nói hết, Phó Tinh Thần liền mở miệng đánh gãy, “Xin lỗi, tôi về trước có việc.”

Đây chỉ là cái lấy cớ.

Mạc Văn Ngữ căn bản không có việc gì tìm cô.

Móng tay Phó Tinh Thần dùng sức ở lòng bàn tay nhẹ cào một phen, sau đó quay người bưới vài bước, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mạc Văn Ngữ —— “Lại đây đón tớ, dòng sông bên cạnh Hán Giang.”

Tin tức đã được gửi, Phó Tinh Thần mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, kết quả vừa quay người lại, thiếu chút nữa đâm vào người phía sau.

Không biết từ khi nào Kỷ Thần Viễn đã đứng ở sau lưng cô, gió thổi qua, mùi rượu trên người anh ta thổi vào măt.

Phó Tinh Thần theo bản năng muốn lui về phía sau, anh ta lại bắt cánh tay cô trước, đôi mắt Kỷ Thần Viễn đen như mực, mượn men say, đột nhiên cúi thấp.

Bên này không khí đột nhiên có chút kiều diễm, chưa tới mười mét chiếc xe Ferrari màu đỏ gần đó, không khí lại có chút quái dị.

Chủ điều khiển Đường Mộ Bạch “Sách” một tiếng, ngữ khí mang theo nửa phần trêu chọc: “Tam ca, anh nói thử xem, phó tiểu muội có thể đẩy anh ta ra hay không?”

Sắc mặt Giang Dạt rõ ràng không tốt lắm, lông mày gắt gao nhíu lại, đôi mắt nhẹ nheo, tư thế sắp nổi mưa gió.

Có người lúc này còn cố tình hướng họng súng đâm: “Tam ca, anh có muốn đi xuống hay không, đem bọn tách ra, sau đó lại cùng Kỷ Thần Viễn đánh một trận?”

Giang Dạ không nói chuyện.

Đường Mộ Bạch: “Nói không chừng phó tiểu muội bị khi dễ đấy?”

Giang Dạ không biết Phó Tinh Thần có muốn đẩy Kỷ Thần Viễn hay không, nhưng hiện tại anh xác thật muốn đem Đường Mộ Bạch đẩy xuống.

Giọng anh lạnh lạnh, tầm mắt vẫn như cũ dính ở trên người hai người bên kia, nhàn nhạt mà ném ra hai chữ: “Câm miệng.”

Từ khoảng cách này nhìn qua, Giang Dạ không thể nhìn thấy mặt Phó Tinh Thần.

Mặt cô vốn dĩ nhỏ, lúc này lại bị Kỷ Thần Viễn chặn mất, cổ họng Giang Dạ hoạt động vài cái, lấy di động ra gọi điện cho Phó Tinh Thần.

Điện thoại reo được nửa phút, Đường Mộ Bạch thổi tiếng huýt sáo: “Tam ca, đánh cuộc chứ, hôm nay Kỷ Thần Viễn có thể hay không hôn được phó tiểu muội?”

Giang Dạ không nói lời nào.

Đường Mộ Bạch cười rạng rỡ, nhưng không dám mở miệng chọc anh.

Điện thoại vang đến tiếng thứ tám, Phó Tinh Thần mới tiếp nghe, “Dạ?”

Thanh âm cô trong suốt, lại mang theo tia nhu hòa, tiếng hít thở nhạt nhợt hỗn loạn với tiếng gió cùng nhau truyền tới, tầm mắt Giang Dạ ở bóng người xẹt qua, mở miệng hỏi câu: “Hiện tại đang ở đâu?”

Giọng nói Giang Dạ khó có được ôn nhu, ôn nhu đến mức Đường Mộ Bạch tự giác run lập cập.

Điện thoại tốt, âm thanh không biến đổi, nhưng Đường Mộ Bạch cách anh quá gần, loại yên tĩnh này, âm thanh bên trong điện thoại được phóng đại, giọng nói của Phó Tinh Thần vừa vặn rơi ở lỗ tai Đường Mộ Bạch.

“Ở công ty.”

Ở công ty……

Đường Mộ Bạch yên lặng mà đem đầu bỏ qua một bên, anh ta không muốn nghe rõ ràng như vậy.

Trong nháy mắt, Đường Mộ Bạch đặc biệt còn nghĩ có nên mở miệng nhắc nhở Phó Tinh Thần một câu, nhưng vừa thấy biểu tình của Giang Dạ, anh ta lại đem lời nói còn nguyên mà nuốt xuống.

Biểu tình Giang Dạ không đúng.

Khóe miệng giơ lên, nhưng đôi mắt lại mang theo vài phần lạnh lẽo.

Quả nhiên, giây tiếp theo Đường Mộ Bạch nghe được Giang Dạ nói: “Phải không?”

Khi nói chuyện anh có thói quen nâng cao âm cuối…… Đó là anh lúc bình thường.

Lúc không bình thường…… Tỷ như hiện tại, mỗi một chữ đều đi xuống.

Đường Mộ Bạch quá rõ ràng, mắt anh ta vẫn luôn nhìn về phía trước, đầu cũng không dám quay lại.

Bên kia Phó Tinh Thần hiển nhiên cũng ý thức được chỗ thích hợp, dừng vài giây mới lại hỏi: “Cái kia…… Em ở gần công ty, làm sao vậy?”

“Một người?”

“……” Phó Tinh Thần gần chần chờ nửa giây, sau đó liền nhẹ “Ừ” một tiếng, “Định hóng gió, cho nên không muốn ngồi xe trở về.”

Giang Dạ tựa hồ cười một chút.

Chỉ cần như vậy, Phó Tinh Thần liền cảm thấy không thích hợp.

Cô không rõ ngọn nguồn có chút chột dạ, cảm giác bị bạn trai chính quy bắt gian trên giường ùa lên, kết quả còn không đợi Phó Tinh Thần nghiền ngẫm hết ý tứ, đầu kia Giang Dạ đã lại mở miệng nói: “Nửa giờ sau tới phòng khách sạn, anh có lời muốn nói.”

Ý chỉ, đại khái là căn phòng buổi sáng hôm nay Phó Tinh Thần ở.

Nói xong không cho Phó Tinh Thần cơ hội cự tuyệt, di động “Đô” mà một tiếng, Giang Dạ đã đem điện thoại cắt đứt.

Bởi vì thời gian cấp bách, Phó Tinh Thần gọi taxi đi khách sạn Hán Giang.

Phòng ở Giang Dạ ở hướng đông, kết quả cô đứng ở dưới lầu nhìn lên, ngoài ý muốn phát hiện trên phòng không có ánh sáng.

Việc này làm cô có chút rối rắm, cô vừa nghĩ sẽ lôi ai tới chắn thương, một bên an ủi chính mình có khả năng Giang Dạ không ở trong phòng.

Thẳng đến khi tới cửa, Phó Tinh Thần mới hồi tinh thần, từ trong túi lấy ra thẻ mở cửa.

Bởi vì quần áo còn ở trong phòng, cho nên buổi sáng Giang Dạ buổi sáng cho cô một thẻ phòng, tiện cho cô về lấy quần áo.

Kết quả qua nửa ngày, Phó Tinh Thần trực tiếp đem việc này vứt qua một bên.

Động tác dừng một chút, mày nhăn lại, suy nghĩ càng sâu, càng cảm thấy hành vi hôm nay của mình có khả năng khiến cho Giang Dạ cảm thấy anh đội nón xanh.

Quan hệ của cô cùng Giang Dạ, vốn dĩ là do dư luận quạt gió thêm củi hình thành.

Có hại không phải cô, mà căn bản Giang Dạ không có nghĩa vụ phối hợp cùng cô diễn kịch.

Phó Tinh Thần nghĩ như vậy, tim đập càng nhanh, thẻ mở cửa sắp rơi xuống đất.

Trong phòng đen như mực, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chuyển động.

Phó Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại có chút cảm giác mất mát không thể hiểu được.

Cửa còn chưa có đóng lại, cô mới vừa xoay người sang chỗ khác đóng cửa, thuận tiện đem công tắc đèn bật lên, cánh tay đã bị người ta túm chặt, tiếp theo là âm thanh nặng nề, cả người đã bị đẩy vào trên tường.

Bên tai tiếng đóng cửa nặng nề mà vang lên, chấn đến mức màng tai Phó Tinh Thần đều rung theo.

Trong phòng không có một chút ánh sáng, Phó Tinh Thần còn không thấy rõ mặt người nọ, miệng đã bị người ta chặn.

Môi mỏng lại mềm ấm, ở trên môi Phó Tinh Thần nặng nề lại trằn trọc, vị thuốc lá nhàn nhạt từ trong miệng anh khuếch tán tới khoang miệng Phó Tinh Thần.

Phó Tinh Thần đẩy anh, lúc giơ tay gặp phải lồng ngực nóng bỏng, thật vất vả mới tránh đi được, hơi thở gấp hỏi: “Giang Dạ, anh làm sao vậy?”

Quả thực rất không bình thường!

Chẳng lẽ bị người hạ dược……?

Đầu Phó Tinh Thần có chút loạn, trên người Giang Dạ dày đặc mùi rượu, ít nhất so với Kỷ Thần Viễn nồng đậm hơn.

Cô nhíu nhíu mày: “Anh uống say?”

Giang Dạ hô hấp có chút suyễn, môi mỏng của anh còn dán ở trên mặt Phó Tinh Thần “Vừa rồi đi đâu?”

Cổ họng Phó Tinh Thần nghẹn lại, có chút mất tự nhiên mà mở miệng: “Đi ra ngoài…… Tản bộ.”

Giang Dạ cười một tiếng: “Tiếp tục nói dối.”

Yên tĩnh nửa phút, Phó Tinh Thần thật sự không có biện pháp, chỉ có thể dùng ngữ khí quy củ nhất giải thích: “Em cùng kỷ tổng nói chuyện.”

“Còn có gì?”

Phó Tinh Thần tránh nặng tìm nhẹ: “Đã không có……”

Giây tiếp theo, lời nói cô còn chưa nói xong, cằm đã bị nắm, sau đó mặt Giang Dạ phóng đại trước mắt cô.

Trong đêm tối, đôi mắt Giang Dạ sáng kinh người, lòng bàn tay nặng nề mà ma xát trên cánh môi Phó Tinh Thần, “Tiểu mỹ nữ, em còn nhớ rõ quan hệ hiện tại của chúng ta chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK