Gió thổi phất phơ, thổi rụng một mảng hoa anh đào dưới tòa nhà phía Tây.
Từ sau cái ngày đoàn người Nghiêm Húc đến dinh thự Nghiêm gia bàn việc, Nghiêm Thận Độc nhàn nhã rảnh rỗi một cách khó hiểu, bởi vậy nên hắn cũng nới lỏng với đám người hầu, bầu không khí trong tòa nhà cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Hành trình một ngày nhàn nhã của Nghiêm Thận Độc chính là buổi sáng ôm Diêu Bình An trong lòng ngực xoa xoa, đem người xoa đến mềm mềm mại mại chảy nước rồi bế lên giường.
Sau đó xuống lầu xem xét một chồng khế đất và nhìn người hầu nâng mấy rương vàng bạc cùng một số đồ vật quan trọng vào nhà—— rồi lại nhìn những món đồ và mấy cái rương ấy lặng yên không một tiếng động đi ra từ cửa sau của tòa nhà, không biết là đưa đi đâu.
Ví dụ như giờ phút này, hắn một tay ôm lấy eo bảo bối nhà mình đặt cậu ngồi lên đùi, sau đó xem mấy tờ giấy khế đất.
“Muốn ăn thạch trái cây sao?” Cánh tay hắn ôm sát cậu lại một chút, hỏi ở người đang ngồi trên đùi mình, cậu không kiên nhẫn mà vặn vẹo người.
“Muốn!” Nhắc tới ăn, đôi mắt hạnh kia phảng phất như tỏa ra ánh sáng, thế là lúc này đây đồ vật gì cũng chỉ xếp hạng thứ hai sau đồ ăn, cho dù là tên hồ ly kia muốn cậu hôn hắn mười cái, cậu cũng không chút do dự mà hôn lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“Chụt chụt.” Giống như gà mổ thóc, ở lúc này cậu một chút cũng không thẹn thùng, giữ lấy khuôn mặt đẹp trai kia rồi vươn người lên hôn.
Sau đó Diêu Bình An như ý nguyện mà nhận lấy “Chiến lợi phẩm”, vui vẻ đến nổi nếu mà cậu có đuôi thì cái đuôi ấy lúc này đánh lên vai của Nghiêm tiểu thiếu gia luôn, cặp mông nhỏ tròn tròn nghiền qua nghiền lại đùi hắn, cậu cũng không để ý gì mà chỉ lo múc thạch trái cây bỏ vào miệng tận hưởng vị ngọt đầy hạnh phúc.
Từ góc nhìn của Nghiêm Thận Độc nhìn xuống, gương mặt của Diêu Bình An vốn là mang một chút trẻ con, hai má phì nộn trắng hồng như khúc thịt luộc.
Hành vi của cậu làm suy nghĩ của hắn càng bay xa, vốn là vô tâm xem khế đất nhưng càng không muốn nghĩ thì lại càng nghĩ nhiều hơn, Nghiêm thiếu gia vươn ngón tay hướng về phía hai má phì nộn của cậu chọc chọc, xúc cảm mềm mại giống như trong tưởng tượng của hắn.
“A?” Cậu đang ăn đồ ăn vặt thì ngạc nhiên xoay mặt qua, lộ ra một gương mặt vô cùng kinh diễm——
Nghiêm Thận Độc ngơ ngác một lúc, mặc kệ là hắn nhìn cậu bao nhiêu lần, chỉ cần liếc mắt một cái, từ nội tâm hắn sẽ sinh ra mềm mại.
Giống như là một cổ dung nham nóng bỏng đang phun trào phát sáng, đảo mắt một cái liền bao phủ hết cả vũ trụ của hắn, cuồn cuộn không ngừng, tất cả những đồ vật được dung nham bao lấy đều bị hơi nóng tan chảy, nhưng hắn vẫn vĩnh viễn trầm mê.
“Tiểu An không cho lão công ăn một chút sao?” Hắn véo nhẹ chóp mũi của cậu, giọng nói trầm thấp hồn hậu* của nam nhân vây lấy thiếu niên non nớt, làm người vừa nghe liền bị mê hoặc —— đương nhiên là không bao gồm bé ngốc nào đó trong đầu chỉ biết đồ ăn và mẹ (tuy rằng hiện tại đã không còn) —— bé ngốc nghe xong liền vội vàng nhăn mũi lùi về phía sau, vô cùng bảo vệ đồ ăn của mình.
*Hồn hậu: hiền từ, chất phác, biểu hiện bản chất tốt đẹp của người chỉ muốn có, muốn làm những điều tốt lành cho người khác.
“Nếu Tiểu An không cho ăn, thì lão công tự mình tới giành vậy.”
Lời còn chưa dứt, cậu chưa kịp lý giải hết những chữ đó thì hắn liền ngậm lấy môi cậu, chiếc lưỡi dài duỗi thẳng thâm nhập vào miệng, mục tiêu của hắn lại không phải là thạch trái cây, mà hắn chỉ quấn lấy cái lưỡi của cậu rồi cùng múa.
Vì nụ hôn sâu mà hắn cũng hút vào những mảnh vụn thạch trái cây, nhưng vị ngọt không tới 1%.
Diêu Bình An bị hôn đến thở hồng hộc, môi sưng hồng diễm lệ, giống như thoa son, khiến huyết mạch của người nhìn sôi sục.
Có lẽ là mấy ngày nay lòng Nghiêm Thận Độc mang áy náy nên mọi chuyện đều chiều theo ý Diêu Bình An, làm cậu sinh ra dũng khí nhảy xuống đùi của hắn, chạy trốn rất xa, chạy về phía ghế đu dây.
Cậu thực sự rất thích chiếc ghế đu dây kia, đây là kết luận mà Nghiêm Thận Độc mới đưa ra gần đây.
Tiểu An thích ôm hai bé thú bông Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ngồi trên ghế đu lung lay qua lại, có đôi khi cậu còn tự mình rời khỏi ghế nhường chỗ cho đám thú bông kia ngồi.
Nghiêm Thận Độc có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, một lần nữa cầm lấy tờ giấy mỏng tiếp tục đọc, hai người một động một tĩnh, tóm lại đây vẫn là một hình ảnh hài hòa.
Chỉ là khi tới giờ ăn cơm trưa thì mọi thứ lại thành một đống lăn lộn, phương Nam tương đối nhiều hơi ẩm, đồ ăn cho nhiều ớt cay, xóa tan ẩm ướt trong phòng.
Đáng tiếc là Diêu Bình An chỉ thích ăn ngọt, cậu được hắn gắp cho một miếng ớt xanh xào thịt thì cứ cọ tới cọ lui không muốn ăn.
“Tới khi nào thì bảo bảo mới ăn xong đồ ăn mà lão công đã gắp cho em, hửm?” Giọng điệu hắn mang theo uy hiếp.
Diêu Bình An chu miệng lấy chiếc đũa chọc miếng ớt xanh hai cái, miệng lẩm bẩm gì đó, đáng tiếc là vẫn bị hắn nghe được.
“Chán ghét? Tiểu An chán ghét ai?” Giọng điệu của hắn không có lên xuống, nhưng ở lúc này Diêu Bình An lại ngoài ý muốn nhận ra cảm xúc của hắn thay đổi, cuối cùng không dám chọc đồ ăn nữa, ăn miếng ớt xanh kẹp thịt kia.
(thỉnh thoảng lại cảm thấy công như nuôi con:v)
Đối với người không có thói quen ăn cay như cậu, dù là ớt xanh cũng có thể làm cậu cay đến khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi, da thịt trắng nõn dần dần ửng hồng.
“Ngoan, Tiểu An không thể ăn ngọt mỗi ngày, răng sẽ hư rồi rụng.” Hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng kia, ánh mắt dần tối đen.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Diêu Bình An uống vào một ly nước sôi, làm dịu đi cảm giác cay nóng trong cổ họng.
Nghiêm Thận Độc không có thói quen ngủ trưa, phải nói là, thời gian ngủ của hắn vẫn luôn ít hơn người thường rất nhiều.
“Tiểu An, hiện tại không thể ngủ.” Nghiêm Thận Độc gác mấy phong thư lại trên bàn, nói một câu với bé ngốc mới ăn no xong đang muốn bò lên giường.
Diêu Bình An quay người lại, dùng đôi mắt sạch sẽ chưa từng mất đi vẻ hồn nhiên nhìn hắn.
Ánh mắt ngây thơ ướt dầm dề như vậy, trước đây Diêu Lương còn chịu không nổi, mà chính cậu cũng không biết rằng, cậu lơ đãng làm ra biểu tình này thì sẽ khiến nam nhân khác cũng chịu không nổi.
Nghiêm Thận Độc vừa đi qua chỗ giường vừa cởi áo khoác, phảng phất như kế tiếp sẽ làm chuyện gì chảy mồ hôi vậy.
“Bảo bảo đã quên là sau khi ăn xong thì phải đợi đồ ăn tiêu hóa à?” Hắn áp người qua, bắt lấy mắt cá chân của cậu, tới gần.
“Không, không no.” Lại còn cậy mạnh.
Nghiêm Thận Độc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đè bụng nhỏ Diêu Bình An, không ngoài sở liệu là cứng, thế là người ngồi trên giường yên lặng đỏ mặt.
“Tiểu An đừng sợ,” hắn cởi quần cậu, “Rõ ràng là mỗi lần làm xong đều rất thoải mái.”
Hai chân trắng thon của cậu xoắn chặt, đôi mắt nhỏ như châu ngọc hoang mang rối loạn nhìn qua nhìn lại, nơi đó, nơi đó là, thoải mái chính là, cậu nhíu nhíu mi, nghĩ không ra điều mình muốn nghĩ.
Ở lúc Diêu Bình An còn đang rối rắm, Nghiêm Thận Độc đã hoàn toàn cởi quần của cậu ra.
Ở giữa hai chân tuyết trắng, khe thịt hồng nhạt khép kín thành một đường, không có sưng đỏ, chỉ lộ ra hơi thở ái dục.
Từ sau cái ngày đem người lặn lộn kia, hắn đạt được khoái cảm rất lớn vì cho rằng cậu và hắn kết hợp cả về thể xác lẫn linh hồn, không chỉ là vì khiến cậu nhanh chóng thích ứng chuyện tình ái, đêm ngày đó, hắn phát hiện cậu vô ý thức ma sát hai chân, sau khi cậu vừa ngủ dậy hắn liền cởi quần lót cậu ra xem thì thấy trên đó ướt dính một cổ chất nhầy —— cho nên hắn rất vui vì đã khiến cậu nảy sinh dục vọng.
“Ngoan.” Hắn vòng tay xuống mông nhấc cậu lên, đem thân cậu đặt ở trên giường, sau đó hắn vùi đầu giữa hai chân cậu.
Đầu lưỡi hữu lực đầy đặn bắt đầu liếm láp ấm đế từ trên xuống dưới, âm hạch nho nhỏ dần dần sưng to dưới sự liếm mút của hắn, cậu rùng mình, tiểu trân châu cuối cùng cũng trồi lên, bộ dáng như một quả nhỏ chín mọng khiến người khác muốn hái xuống.
Hắn dùng răng nhẹ nhàng cắn mút âm đế đang từ từ sưng đỏ, cậu lập tức “Ưm” ra tiếng, phần thịt đùi trong cũng đụng trúng mái tóc ngắn của hắn.
Hai mảnh môi lớn cùng môi nhỏ âm hộ nở rộ hồng thắm như cánh hoa hải đường, dần bị dục vọng đánh thức, rồi vô lực mà nằm ở hai bên sườn.
Bựa lưỡi thô lệ hung hăng chà đạp hai mảnh thịt mềm, hắn trước tiên liếm ướt rồi lại âu yếm cắn mút khiến cho môi thịt kiều diễm xụi lơ, tiếp đó là đẩy khe thịt ra, lưỡi dài liền xâm nhập vào âm đ*o trơn ướt.
Đầu lưỡi bắt chước hành động giao hoan đâm thọc cậu đến quân lính tan rã, khi đầu lưỡi lướt qua vách thịt, tiểu huyệt bị hắn mút mạnh cuối cùng cũng bắn ra một cổ dịch nhầy trong suốt.
Hắn không rời đầu lưỡi đi ngay, kề miệng sát vào mút dịch nhầy do Diêu Bình An bắn vào miệng.
Nghiêm Thận Độc đứng dậy, quỳ gối ở mép giường, hắn nhìn cậu đang nằm trên giường với ánh mắt mê ly, vẻ mặt kiều mị ——
Hắn áp sát tới gần cậu, gắn bó như môi với răng.
- Hết Chương 23-
P/s: Đoạn cuối chương này t chém khá nhiều, vì tác giả viết hơi tối nghĩa và nếu edit thẳng ra nó không hợp với không khí truyện…mọi người đừng trách t ಥ‿ಥ.
Chữ Watt…pad và Word…press ở đầu chương viết lạ lùng vậy là để tránh tụi re-up dùng tool auto đổi đi nha~~ ơ mà có vẻ như bộ này flop dập mu nên hong thấy ai re-up:)))))).
Danh Sách Chương: